Không thể không nói, Quân gia tổ huấn này có thể nói là tương đối thô bỉ, quả thực chính là không chút văn vẻ nào. 

- Dưới khố có chim, phải là nam nhân! Đội trời đạp đất, đi ***! 

Quân Khương Lâm thì thào nói hai lần, mới đầu còn muốn cười, nhưng càng nghĩ càng thấy mười sáu chữ này thực sự là rất hợp với khẩu khí của mình! 

- Tổ huấn rất hay! 

Quân Khương Lâm lớn tiếng quát, tâm tình có chút kích động, nói: 

- Xem ra vị tổ tông này trước khi chết, cũng không hổ là một nam nhân! 

- Đúng vậy! Trên đời này, dưới khố có chim nhiều vô số, nhưng chân chính có thể làm một người nam nhân thì không có mấy người! Nam nhân? Thế nào mới là nam nhân? 

Quân Vô Ý ánh mắt như chim ưng nhìn Quân Khương Lâm. 

- Nam nhân, chính là trượng phu! Đại trượng phu! Thiết cốt đan tâm kỳ nam tử, đính thiên lập địa đại trượng phu! (Dịch: để nguyên văn cho hay) 

Quân Khương Lâm cười ha hả, nói giọng vô cùng sung sướng. Những lời này nói ra, cảm thấy lòng dạ mình cũng vì đó mà tự hào. Thật sảng khoái! 

- Cũng đúng! Khúm núm, nhìn trước ngó sau, sợ trên sợ dưới, tham sống sợ chết. Người như vậy cho dù cưới một trăm người vợ sinh tám trăm con trai, cũng không xem như nam nhân chân chính. 

Quân Khương Lâm cười ha ha: 

- Thiết cốt đan tâm kỳ nam tử, đính thiên lập địa đại trượng phu! Nói cho cùng cháu cảm thấy thưởng thức nhất chính là bốn từ cuối cùng của tổ huấn: đi ***! 

Quân Khương Lâm cười hể hả: 

- Những lời này thực là rất hợp khẩu vị của cháu, quả thực là bút tích như thần! Người để lại bốn chữ này quả thật không hổ là tổ tông của Quân gia ta! 

Quân Vô Ý mỉm cười nói: 

- Đúng vậy, bốn chữ này nhìn như thô bỉ không văn vẻ, kỳ thật bên trong bao hàm vẻ tiêu sái cuồng ngạo vô cùng khoáng đạt. Thật sự là vô cùng tinh tế! 

- Làm theo ý mình, tùy tâm sở dục, thiên địa vạn pháp, đi ***! 

Quân Khương Lâm trong lòng cao hứng, di huấn tổ tông như vậy quả thực giống như là cho ta tùy ý làm theo ý mình! 

- Ngươi xem trọng chính là câu số bốn, nhưng ta xem trọng câu số ba! Có lẽ là do ngươi cùng ta tính cách bất đồng, cũng làm cho phong cách đối nhân xử thế hai chú cháu ta khác xa nhau. 

Quân Vô Ý thu hồi nụ cười, chậm rãi nói: 

Quân Vô Ý rất vui mừng. Nhưng hắn lại hoàn toàn không có nghe ra, lý giải của Quân Khương Lâm, cùng lý giải của hắn, căn bản không giống nhau, hoàn toàn là khác nhau! 

Theo như lời Quân Khương Lâm là phù hợp với mình. Còn theo như Quân Vô Ý là phù hợp với lương tâm của mình. Có thể nói là hai việc khác nhau hoàn toàn bất đồng, thậm chí là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hoàn toàn không thống nhất với nhau. 

Trong lúc hai chú cháu nói chuyện, Khai Thiên Tạo Hóa Công của Quân Khương Lâm cũng không có gián đoạn phát ra linh khí tinh thuần, dưới sự hấp thụ của linh khí vô địch trần thế, hô hấp của Dạ Cô Hàn đã hơi vững vàng, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. Kỳ thật hiện tại Quân Khương Lâm nhiều nhất chỉ có thể làm được như vậy, chỉ có thể tạm thời duy trì sinh mệnh Dạ Cô Hàn không hoàn toàn đoạn tuyệt. Nhưng nếu muốn khỏi hẳn, thậm chí là có biến chuyển rõ ràng... tạm thời mà nói chính là bất lực! 

Đúng lúc này, có người báo lại: Độc Cô Đại tướng quân mang theo thị vệ tiến vào, Tôn thượng thư cho người tới thăm. 

Quân Vô Ý vội vàng an bài mời vào cửa. Độc Cô Vô Địch cùng Tôn thượng thư vừa mới vào nhà, lại nghe hạ nhân truyền báo: Linh Mộng công chúa tới... 

Thì ra sau khi Linh Mộng công chúa được Văn tiên sinh cứu về hoàng cung, lập tức làm ầm lên, muốn gặp Dạ Cô Hàn, muốn gặp Dạ thúc thúc của nàng, thái độ mạnh mẽ dị thường, thậm chí Hoàng Đế tự mình tới khuyên nhủ cũng không được. Hơn nữa, sau khi Hoàng Đế đích thân tới, thái độ Linh Mộng công chúa càng lộ vẻ kháng cự, sau lại thêm bộ dáng lạnh lùng, rốt cục không để ý gì muốn xuất cung; Hoàng Đế bất đắc dĩ đành phải đáp ứng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện