*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Cho nên ta mới nói là ngạo! 

Tôn Tiểu Mỹ cười nhạt: 

- Hay có thể nói là "tà"! 

Tiểu nha đầu chăm chú ngưng thần nghe Tiểu Mỹ tỷ tỷ tự thuật: 

- Nhưng người này, trong mắt ta, có một khuyết điểm, hiện tại đối với hắn chưa chắc là khuyết điểm, nhưng trừ người bên cạnh hắn mà nói, Quân tam công tử lòng dạ còn ác độc hơn bất kì kẻ nào! Nhân lúc sự rung động của ngươi đối với hắn chưa sâu nặng, muội không nên cố sức mà theo đuổi nữa! Nếu không, chỉ e sau này Tiểu Nghệ muội muội ngươi sẽ vô cùng khổ sở. 

Độc Cô Tiểu Nghệ mấp máy đôi môi hồng, trong ánh mắt có chút bất mãn nhưng không lên tiếng, tuy lời nói không thuận tai, nhưng nàng cũng biết do Tiểu Mỹ tỷ tỷ quan tâm tới mình chứ không phải ác ý. 

Tôn Tiểu Mỹ thấy nàng nghe không lọt tai, chỉ âm thầm thở dài. 

Linh Mộng công chúa bên cạnh giống như người đang mộng du,đứng giữa hai người nói chuyện hoàn toàn không hiểu bất cứ chuyện gì, chỉ cảm thấy trong đầu lộn xộn, không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ điều gì, một lát sau mới phát hiện hai vị tỷ muộn đã ngừng nói chuyện. 

- Linh mộng, vẻ mặt ngươi thật không tốt, hay là sớm hồi cung nghỉ ngơi đi! 

Tôn Tiểu Mỹ lo lắng nhìn nàng. 

- Ta không muốn về! Không muốn về! Linh Mộng công chúa hiện tại sợ hãi nhất là quay trở lại hoàng cung, nàng không biết sau khi vào cung nàng nên dùng thái độ gì, tâm tình gì để đối mặt với những người gọi là "người thân" kia. 

- Linh Mộng tỷ tỷ, người đã không muốn hồi cung, vậy hay là chúng ta đi tìm Quân Khương Lâm đi. 

Độc Cô Tiểu Nghệ nháy nháy mắt đưa ra đề nghị: 

- Trong nhà tên kia có rất nhiều thứ hay ho để xem. 

Bang bang hai tiếng, ba người đồng thời lui về phía sau, hai tên Thiên Huyền cao thủ bịt mặt vừa thối lui đã tiến tới tiếp, cả hai đều phát ra ánh sáng xanh thẳm lóng lánh, tấn công Dạ Cô Hàn. 

Dạ Cô Hàn cười lạnh lùng, cũng không vội vàng, dùng trường kiếm chém ngang, toàn thân trường kiếm lam quang cực thịnh, thế kiếm đều tấn công vào các bộ vị yếu hại của địch nhân, dù hắn lấy một địch hai cũng không bị rơi vào thế hạ phong. 

Trên đường bỗng nhiên đột ngột xuất hiện sự tình này, đám người xung quanh đều sợ hãi mà bỏ chạy tán loạn, ngay sau đó, cả con đường bỗng chốc trở nên hoàn toàn vắng vẻ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện