Nhưng hiện tại thì sao? Lão Tam không biết tự trọng, dùng thân phận hoàng tử khi dễ người của hoàng thất, mà người kia còn là tiểu huynh đệ của ba người bọn chúng, như vậy thật hết sức xấu mặt trước mọi người. Lão Đại, lão Nhị lại hoàn toàn không để ý tới, chỉ đứng một bên chế giễu! 

Lúc trước, thời điểm Lão Nhị xấu mặt ngoài cửa Quý Tộc Đường, lão Đại và lão Tam cũng giống như thế, chỉ đứng một bên mà chế giễu. 

Trước thời điểm đấu giá mỹ tửu, lão Đại không chú ý thân phận của mình, cùng bang chủ bang phái giang hồ Hải Trầm Phong tranh phong đấu giá, lão Nhị và lão Tam cũng e thiên hạ không loạn, chỉ mong sao sự tình càng ngày càng nghiêm trọng. 

Hiện tại lão Tam nhảy ra làm việc vô sỉ đến thế này, lão Đại và lão Nhị chẳng những thờ ơ lạnh nhạt; bên cạnh của bọn chúng có nhiều người mưu trí, nguyên một đám như có cùng suy nghĩ, ai ai cũng đều toan tính phải lợi dụng chuyện này để đả kích lão Tam như thế nào. 

Huynh đệ như tay chân thật sự là như vậy sao? 

Hoàng đế bệ hạ có thể xác định, muộn nhất là khuya hôm nay, tấu chương của lão Đại và lão Nhị buộc tội lão Tam sẽ bày trước mặt mình! Đến nội dung bên trong ra sao lão không cần nhìn cũng biết rõ! 

Nhớ lại năm xưa, nếu ta đối đãi không công bằng với Hoài Nông Hoàng Đệ, bây giờ có thể huynh hữu đệ cung (em cung kính, thân mật với anh) sao? Ba tên súc sinh các ngươi vì cái gì không thể noi theo Hoài Nông Hoàng Đệ một lần? Tiểu Dương Mặc chẳng phải là giống như Hoài Nông Hoàng Đệ năm đó hay sao! 

Thiên Hương Quốc chủ trong nháy mắt lại hiện lên hình ảnh tiểu Dương Mặc tràn đầy ủy khuất, muốn chống đối mà không biết làm sao thì trong lòng cảm khái vạn phần. Đây thực sự là huynh hữu đệ cung sao? Nếu như không phải Hoài Nông Hoàng Đệ sớm buông bỏ tranh đấu ngôi vị hoàng đế với ta, huynh đệ chúng ta hai người có thể gọi huynh hữu đệ cung sao? Chẳng lẽ quả thực hoàng tộc không có tình thân sao? 

Hoàng đế bệ hạ thở dài mệt mỏi, đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn chán. Ngày thường trong đầu lão trăm mưu vạn kế, vậy mà giờ phút này lại như hồ nhão, một "cục" đần độn chiếm hết tâm trí. 

Không thể nào! Thật sự không thể nào! 

Đột nhiên lão có linh cảm, không biết nhân vật thần bí phía sau trù mưu tính kế này là ai, nếu không phải may mắn hôm nay lão vô tình đến nơi này, chỉ sợ hiện tại vẫn không biết ba huynh đệ bọn chúng đã tới tình thế nghiêm trọng như nước với lửa này! 

Cho tới bây giờ, chính lão cũng biết bọn chúng đều có dã tâm, cũng không phải là hòa hợp gì, nhưng thời điểm ba đứa con ở trước mặt lão, đứa nào cũng đều có bộ dáng hòa thuận, lão Đại ổn trọng, lão Nhị cơ trí, lão Tam thật thà phúc hậu! 

Chính lão thấy bọn chúng chẳng qua là "Tạ gia bảo thụ, ngẫu hữu hoàng diệp; thanh thông tuấn kỵ, tiểu tỳ nan miễn" mà thôi (Đây là một câu trong điển tích "Thế thuyết tân ngữ", nội dung câu nói này là người ưu tú xuất sắc mấy cũng có khuyết điểm, ngựa tốt mấy cũng có lúc bị bệnh nhẹ). Hiện tại mới biết, những gì lão thấy, cơ hồ tất cả đều là biểu hiện giả dối, như thế nào là khuyết điểm, như thế nào là bệnh nhẹ! Tuy trong lòng của lão đã sớm có chuẩn bị, nhưng lão không sự tình đã tới mức độ như vậy! 

Chỉ vì một chút lợi ích, một chút phân tranh, lại có thể làm ra tình trạng như vậy! Đối đãi với ngoại nhân, lại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Thậm chí trước dân chúng phía dưới, không tiếc mạo hiểm không kiêng dè ai. Muốn ra mặt để lấy thanh thế cần phải như vậy sao? 

Cái này căn bản chính là cướp đoạt, trắng trợn cướp đoạt, thậm chí còn muốn kẻ bị cướp đoạt cảm kích hắn vì được hắn chỉ cho con đường sáng! 

Tin rằng ở một nơi heo hút, một viên huyện lệnh làm ra chuyện này trước mặt mọi người cũng phải lo lo lắng lắng a? Huống chi hắn lại là hoàng tử? Đúng là không thể chịu nổi! 

Chẳng lẽ đúng là ta không dạy bảo được sao? 

Sắc mặt hoàng đế bệ hạ tức giận đến trắng bệch, ngón tay run nhè nhẹ, hiển nhiên là đã giận không kềm được. 

Văn tiên sinh lặng lẽ vươn một tay, vững vàng đỡ lão. 

- Thật quá thất vọng! 

Lão Hoàng đế một tay ôm trán, mỏi mệt vạn phần ngồi xuống, mấy chục năm qua, lão luôn cao ngạo chưa bao giờ gục ngã. Vậy mà tại đây, trong lòng lão lại vô cùng ảm đạm, nặng nề mà nói: 

- Thật sự rất thất vọng! 

- Ta hiểu rõ ngài đang suy nghĩ chuyện gì! 

Tại đây có quá nhiều người, Văn tiên sinh đương nhiên không thể xưng hô hai chữ bệ hạ. 

- Bất quá, từ trước đến nay Hoàng tộc đều vô tình, bệ hạ cũng không cần đem việc này để ở trong lòng. Làm bậc vương giả, vốn là người cô đơn, không cần chỉ vì một hai đứa tôn tử kém cỏi mà phiền muộn thế này. 

Văn tiên sinh có thể nói đến bước này, đã là chân thành đối đãi với nhau… Đồng thời trong lòng cũng không tránh khỏi một chút ảm đạm. 

Hoàng đế muốn phát uy, địa vị thái tử, muốn cãi mà được à? Huynh đệ Bình Đẳng Vương và hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ đấu đá nhau. Vì thế, tuy hoàng đế thông minh cơ trí, nhưng nếu so sánh sự cay nghiệt tàn nhẫn với những khai quốc quân vương khác thì hắn vẫn còn kém một chút. Nhất là không có trải qua đấu tranh kịch liệt tranh giành hoàng quyền, nên vấn đề lão khó mà có thể thấu hiểu được. 

Vì vậy, có thể nói, đoạt được ngôi vị hoàng đế, đương nhiên là số mệnh, nhưng cũng là đại bất hạnh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện