Kế tiếp liên tục mười sáu lượt đấu giá mỹ tửu, Hải Trầm Phong mỗi lần đều ra giá, nhưng lần nào cũng mua không được. Một trăm năm mươi vạn lượng, rõ ràng thành giá cố định! Mười sáu lượt mỹ tửu đều bị tất cả đại thế gia dùng giá một trăm năm mươi vạn lượng đoạt đi. 

Trong nháy mắt, ba nghìn vò rượu ngon, đã ra đi chín trăm vò! 

Mà người phía sau, rõ ràng không có cơ hội ra giá! Đương nhiên, cũng không dám ra giá! 

Cả một đám ai cũng nhịn không được, gấp tới độ vò đầu bứt tai. 

Số rượu còn lại không nhiều lắm a! 

Khuôn mặt Độc Cô Vô Địch Đại tướng quân đã hoàn toàn chuyển thành màu đen! 

Cái này quả thực là xong đời mà, riêng chín trăm vò rượu, đã có giá hơn ba ngàn vạn lượng, còn cao hơn lời Quân Khương Lâm nói lúc trước đến một vạn lượng mỗi vò. Tổng cộng phải bồi thường hai ngàn năm trăm vạn lượng! Mà vẫn còn lại hơn hai ngàn vò! 

Cứ theo như vậy, lần này đấu giá xong, ít nhất cũng có thể vượt quá con số bảy ngàn vạn lượng bạc! 

Mà mấy con số này, chính mình đến chết cũng chưa trả hết nợ! 

Độc Cô thế gia tuy lớn, nhưng thực sự lấy ở đâu ra hơn bảy ngàn vạn lượng bạc? Bán toàn bộ tài sản cũng không đủ trả nợ! 

Chẳng lẽ phải dùng con gái mà gán nợ? 

Cái này làm thế nào mới được đây? Chẳng lẽ chỉ còn cách cầm con gái gán nợ hay sao? Việc này cũng chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi, vạn nhất thật sự làm như vậy, Độc Cô thế gia còn không lập tức sẽ trở thành trò cười lớn nhất Thiên Hương đế quốc hay sao? Ngay cả nợ tiền rượu cũng không trả nổi, lại chống đỡ bằng cách đem con gái gả cho người ta trừ nợ sao? 

- Haizz! 

Độc Cô Vô Địch thở dài một tiếng, trong lòng cả trăm mối lo: "Đáng lẽ lúc ấy không nên đánh cuộc a! Đã thế, cũng không nên bồi thêm một câu: Dựa theo giá thành giao của đấu giá mà bồi thường! Chuyện này không phải là tự mình đào một cái hố rồi tự mình nhảy xuống rồi lấp đất lại hay sao?" 

"Nguyên gốc chỉ phải trả hai ngàn năm trăm vạn lượng. Hôm nay, mỗi đợt thành giao giá thấp nhất cũng là một trăm năm mươi vạn lượng, tính ra là ba vạn lượng bạc một vò. Tính ra số tiền nợ của nhà mình, chính là bảy ngàn năm trăm vạn lượng. Đây là tính giá thấp nhất rồi. Đừng nói là chính mình, dù là tính toàn bộ Độc Cô thế gia cũng không có nhiều bạc thế này. Quả thật là muốn cái mạng già này của ta mà!" 

Trên đài, Đường Nguyên công tử đang vô cùng cao hứng la hét muốn rách cả cuống họng. Hắn đứng nơi này hô to gọi nhỏ, dưới đài nguyên một đám quý tộc, vương công đại thần, phú hào thương gia… há to mồm mà hét giá, người sau lại hét to hơn người trước, trong lòng cứ lo sợ không ai nghe thấy. 

Đường đại công tử cũng rất là ranh mãnh. Hắn vẫn y như cũ mà đem năm mươi vò ra bán một lần, tuyệt không nhiều hơn một vò, cũng tuyệt không ít hơn một vò. 

Mọi người ai cũng e sợ bản thân mình mua không được, đến khi ra ngoài liền bị mất thân phận "quý tộc" vĩ đại này, nên ai cũng bị kích thích đến phát cuồng. Quá trình đấu giá tiếp theo lại càng thêm nhanh chóng, càng thêm thuận lợi, người sau nối tiếp người trước, giá cả càng lúc càng được nâng lên cao ngất ngưỡng. 

Đến lúc này, Hải Trầm Phong đã không còn đất dụng võ! Mỗi người ở đây, tựa hồ ai cũng biến thành con rối trong tay Quân đại thiếu, chỉ cần có người la lên "ta ra giá một trăm vạn lượng" thì ngay lập tức có người hét ngay "ta ra giá một trăm năm mươi vạn!" 

Vì thế, từ đầu tới cuối, vị tân nhậm bang chủ Kim Dương Bang này đều tỏ vẻ bất mãn, nhưng chuyện này sau này mới nói tiếp! 

Theo dự tính ban đầu, Quân Khương Lâm chỉ tính toán bán một vạn lượng một vò rượu mà thôi, hài lòng với việc cướp đoạt ba ngàn vạn lượng, không ngờ giả cả lại lên tới trời thế này! 

Đúng là khó mà thích ứng kịp với giá cả lúc này, thật xứng với câu cung không đủ cầu, nếu không phải hạn chế mỗi người chỉ được mua một lần, không chừng còn náo nhiệt hơn gấp mấy lần bây giờ. 

Lại trải qua nhiều loạt tranh đoạt càn rỡ, lần đấu giá thịnh hội này cuối cùng cũng gần kết thúc, báo cáo tổng kết lại, ba ngàn vò rượu, đã đấu giá xong hai ngàn bảy trăm vò. Còn lại vẻn vẹn ba trăm vò, mà lúc này vẫn còn một ít người còn chưa đấu giá được! 

Đáng nhắc tới nhất chính là, từ tiếng la mở đầu đến tiếng thét cuối cùng, Hải Trầm Phong Hải đại bang chủ vẫn chưa thỏa mãn, lại gân cổ lên hét giá: 

- Ta ra giá một trăm vạn lượng! 

- Chậm đã, bản hoàng tử muốn nói vài lời! 

Đột nhiên một tiếng gọi to vang lên, mọi người nhìn lại, chỉ thấy Tam hoàng tử nhanh chân xông lên bàn đấu giá, trực tiếp đoạt búa định giá trong tay Đường Nguyên, rầm rầm rầm ba tiếng, dùng sức gõ lên mặt bàn. 

Mọi người còn đang chuẩn bị cạnh tranh nhóm mỹ tửu cuối cùng, đột nhiên lại gặp Tam hoàng tử đơn độc tiến tới, ai cũng không khỏi lấy làm kì lạ, lập tức yên tĩnh trở lại. Ai cũng không biết vị này Tam hoàng tử đại nhân này muốn gì? Bọn ta đang đấu giá, tên hoàng tử ngươi ở đâu xông tới, chẳng lẽ ngươi cũng muốn làm đấu giá sư sao? 

- Chư vị! Nghe ta nói một lời! 

Tam hoàng tử chắp tay đứng ở trên đài, con mắt từ trên cao nhìn xuống mọi người, không nói thành lời nhưng thái độ tỏ ra kiêu căng vô cùng, làm cho người ta cảm thấy căm ghét. 

- Hôm nay, chúng ta may mắn được nếm mỹ tửu, thật là tam sinh hữu hạnh, đương nhiên muốn cảm tạ các vị cổ đông của Quý Tộc Đường! Lúc này bổn vương chân thành tạ ơn các vị! 

Tam hoàng tử hướng về Đường Nguyên gật gật đầu, sau đó nói tiếp: 

- Bất quá, rượu này tuy tuyệt hảo, là tuyệt thế trân phẩm, nhưng ít nhất chúng ta cũng phải hiểu được lễ nghi tối thiểu a! 

- Bản vương tự cảm thấy hổ thẹn a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện