*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Du Nhiên ngừng lại một chút, sau đó mới từ tốn nói:
- Ta ra giá năm trăm vạn lẻ hai đồng!
Hải Trầm Phong nổi trận lôi đình, quát một tiếng nhảy tới quát:
- Tiểu tử ngươi khinh người quá đáng...
Đúng lúc đó, bên tai hắn vang lên tiếng truyền âm nhỏ như muỗi kêu của Quân Khương Lâm:
- Nhường cho hắn đi!
Hải Trầm Phong ngẩn người ra, đưa mắt nhìn quanh theo bản năng. Huyền Huyền đại lục này làm gì có cái loại công phu truyền âm nhập mật, Hải Trầm Phong hoàn toàn ngây người: "Thanh âm tại sao lại vang lên ngay bên lỗ tai mình, mà tất cả mọi người lại có vẻ như không ai nghe thấy? Chuyện quỷ dị gì thế này?"
- Ta nói nhường cho hắn! Không được tiếp tục ra giá, đây là mệnh lệnh!
Trong lỗ tai hắn lại vang lên thanh âm của Quân Khương Lâm.
Mặc dù thanh âm rất nhỏ nhưng lại cực kỳ nghiêm khắc, tràn ngập ý tứ không được cãi lệnh!
Đúng vậy, chính là mệnh lệnh!
Lý đại công tử Lý Du Nhiên vừa đứng ra, Quân Khương Lâm đã chú ý tới hắn. Từ lúc Quân Khương Lâm tiến vào thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lý Du Nhiên!
Lần thấy mặt đầu tiên này, Quân Khương Lâm liền cảm thấy một loại cảm giác khác thường, vô cùng không thoải mái. Vô luận là khí độ hay phong thái của Lý Du Nhiên, dù là nói chuyện hay hành động, đều cực kỳ hoàn mỹ!
Bất cứ tình huống nào cũng đều không có tí kẽ hở, cực kỳ tao nhã!
Tuy nhiên, trên thế giới thật sự có loại người hoàn mỹ sao? Từ trước tới giờ, Quân Khương Lâm không bao giờ tin vào điều này!
Thiên địa vốn không hoàn mỹ! Thế gian này cũng không có vật gì hoàn mỹ!
Mặc kệ là tại bất cứ thế giới nào, sự hoàn mỹ cũng không tồn tại!
Cho dù Lý Du Nhiên biểu hiện được "sự hoàn mỹ" tới thế nào, trong mắt của Quân đại thiếu gia cũng chỉ cảm giác được một chữ: Giả!
Giả từ trong thâm tâm giả ra!
Nhìn màn biểu diễn của Lý Du Nhiên hôm nay, có thể nói năng thận trọng, từng bước đẩy Hải Trầm Phong vào bẫy, lấy định lực cường giả Thiên Huyền, tu dưỡng cùng tâm tính trầm ổn của hắn cũng bị mấy câu ngắn ngủn kích thích thành như này!
Tâm cơ của Lý Du Nhiên quả thật là sâu như biển! Quả nhiên là một kẻ đại địch!
Nếu Hải Trầm Phong tiếp tục tăng giá lên, Quân Khương Lâm có thể kết luận Lý Du Nhiên sẽ không theo, bởi suy bụng ta ra bụng người mà nói, ép tới mức này là đủ rồi, nên sẽ nhân cơ hội này mà thu tay lại.
Nhưng Lý Du Nhiên à Lý Du Nhiên, tính toán của ngươi tuy là rất tốt, nhưng vận khí của ngươi thật sự rất kém mới gặp phải Hải Trầm Phong, vì kẻ đứng sau lưng Hải Trầm Phong là ta! Nếu đổi lại là người khác mi còn có cơ hội rút lui, nhưng lần này thì không được rồi!
Ngươi thật sự quá mưu mẹo mà!
Cho nên Quân Khương Lâm lập tức quyết định, ngăn cản không cho Hải Trầm Phong vì kích động mà làm việc lỗ mãng.
- Ha ha ha!
Hải Trầm Phong chỉ là kẻ giang hồ khó có thể nhận ra là Lý Du Nhiên đang kích mình, nhất thời nổi giận, nhưng nhờ được Quân đại cao nhân cảnh tỉnh, trong nháy mắt đã giác ngộ.
Trước khi đặt cây búa gõ xuống bàn (ý nói đã quyết định giá cả của vật đấu giá), lập trường là không làm khó dễ nhau. Lấy thân phận cùng tu vi Thiên Huyền của hắn, chợt Hải Trầm Phong ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Lý gia quả không hổ đại thế gia kinh thành. Quả nhiên tài đại khí thô! Ha ha, tại hạ bất quá chỉ là bang chủ một bang phái giang hồ nho nhỏ, sao có thể chọc đến phủ thái sư được? Nếu Lý công tử có hứng thú như thế, rượu này cũng không phải chỉ có năm mươi vò, bổn tọa đành nể mặt công tử, rời khỏi tràng đấu giá này vậy!
Nói xong liền từ trên bàn chậm rãi bước xuống, chắp tay hướng Lý Du Nhiên, khóe miệng nhếch lên, tựa cười mà không cười nói:
- Lý công tử quả nhiên là người yêu rượu, bổn tọa xin chúc công tử lấy được số rượu này.
Chỉ vài lời này liền hóa giải hoàn toàn thế cục khó xử trước đó, quả là quyết định cao tay!
Lý Du Nhiên trong nháy mắt ngây người. Không một ai biết, một tia mê mang, thần sắc khả nghi lại hiện lên trên khuôn mặt xưa nay yên tĩnh như nước giếng sau tấm khăn che của hắn cả.
Lý Du Nhiên thật sự rất hoang mang, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, đối diện với việc này, bang chủ Kim Dương Bang Hải Trầm Phong rõ ràng đã lọt vào âm mưu của mình. Nhìn thái độ kích động của hắn chỉ sợ tiếp theo sẽ thét giá lên một ngàn vạn lượng, vì sao đang trong lúc mấu chốt như thế mà lại rút lui, thật là rắm thối!
Ta muốn rượu? Thật sự là nực cười! Rượu này ta đương nhiên là muốn, nhưng người sáng suốt ai chả biết, đợt bán đầu tiên này, mọi người nhất định là sẽ có rượu, thậm chí còn không cần ra giá rất cao, giá trị mỗi vò rượu cũng có thể đoán được, ta bỏ ra năm trăm vạn lượng bạc mua vài vò rượu sao?
Lý Du Nhiên lần đầu tiên cảm thấy mọi việc không theo dự tính của mình! Đúng là Hải Trầm Phong lúc trước tức giận như vậy cũng không phải là giả vờ, vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chính xác dừng cương trước bờ vực sao? Không chỉ có tiêu sái rời khỏi cuộc đấu mà còn làm cho mình tự vác đá đập chân, thậm chí còn cho mình mang tiếng là ỷ thế hiếp người.
Lý Du Nhiên ngừng lại một chút, sau đó mới từ tốn nói:
- Ta ra giá năm trăm vạn lẻ hai đồng!
Hải Trầm Phong nổi trận lôi đình, quát một tiếng nhảy tới quát:
- Tiểu tử ngươi khinh người quá đáng...
Đúng lúc đó, bên tai hắn vang lên tiếng truyền âm nhỏ như muỗi kêu của Quân Khương Lâm:
- Nhường cho hắn đi!
Hải Trầm Phong ngẩn người ra, đưa mắt nhìn quanh theo bản năng. Huyền Huyền đại lục này làm gì có cái loại công phu truyền âm nhập mật, Hải Trầm Phong hoàn toàn ngây người: "Thanh âm tại sao lại vang lên ngay bên lỗ tai mình, mà tất cả mọi người lại có vẻ như không ai nghe thấy? Chuyện quỷ dị gì thế này?"
- Ta nói nhường cho hắn! Không được tiếp tục ra giá, đây là mệnh lệnh!
Trong lỗ tai hắn lại vang lên thanh âm của Quân Khương Lâm.
Mặc dù thanh âm rất nhỏ nhưng lại cực kỳ nghiêm khắc, tràn ngập ý tứ không được cãi lệnh!
Đúng vậy, chính là mệnh lệnh!
Lý đại công tử Lý Du Nhiên vừa đứng ra, Quân Khương Lâm đã chú ý tới hắn. Từ lúc Quân Khương Lâm tiến vào thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lý Du Nhiên!
Lần thấy mặt đầu tiên này, Quân Khương Lâm liền cảm thấy một loại cảm giác khác thường, vô cùng không thoải mái. Vô luận là khí độ hay phong thái của Lý Du Nhiên, dù là nói chuyện hay hành động, đều cực kỳ hoàn mỹ!
Bất cứ tình huống nào cũng đều không có tí kẽ hở, cực kỳ tao nhã!
Tuy nhiên, trên thế giới thật sự có loại người hoàn mỹ sao? Từ trước tới giờ, Quân Khương Lâm không bao giờ tin vào điều này!
Thiên địa vốn không hoàn mỹ! Thế gian này cũng không có vật gì hoàn mỹ!
Mặc kệ là tại bất cứ thế giới nào, sự hoàn mỹ cũng không tồn tại!
Cho dù Lý Du Nhiên biểu hiện được "sự hoàn mỹ" tới thế nào, trong mắt của Quân đại thiếu gia cũng chỉ cảm giác được một chữ: Giả!
Giả từ trong thâm tâm giả ra!
Nhìn màn biểu diễn của Lý Du Nhiên hôm nay, có thể nói năng thận trọng, từng bước đẩy Hải Trầm Phong vào bẫy, lấy định lực cường giả Thiên Huyền, tu dưỡng cùng tâm tính trầm ổn của hắn cũng bị mấy câu ngắn ngủn kích thích thành như này!
Tâm cơ của Lý Du Nhiên quả thật là sâu như biển! Quả nhiên là một kẻ đại địch!
Nếu Hải Trầm Phong tiếp tục tăng giá lên, Quân Khương Lâm có thể kết luận Lý Du Nhiên sẽ không theo, bởi suy bụng ta ra bụng người mà nói, ép tới mức này là đủ rồi, nên sẽ nhân cơ hội này mà thu tay lại.
Nhưng Lý Du Nhiên à Lý Du Nhiên, tính toán của ngươi tuy là rất tốt, nhưng vận khí của ngươi thật sự rất kém mới gặp phải Hải Trầm Phong, vì kẻ đứng sau lưng Hải Trầm Phong là ta! Nếu đổi lại là người khác mi còn có cơ hội rút lui, nhưng lần này thì không được rồi!
Ngươi thật sự quá mưu mẹo mà!
Cho nên Quân Khương Lâm lập tức quyết định, ngăn cản không cho Hải Trầm Phong vì kích động mà làm việc lỗ mãng.
- Ha ha ha!
Hải Trầm Phong chỉ là kẻ giang hồ khó có thể nhận ra là Lý Du Nhiên đang kích mình, nhất thời nổi giận, nhưng nhờ được Quân đại cao nhân cảnh tỉnh, trong nháy mắt đã giác ngộ.
Trước khi đặt cây búa gõ xuống bàn (ý nói đã quyết định giá cả của vật đấu giá), lập trường là không làm khó dễ nhau. Lấy thân phận cùng tu vi Thiên Huyền của hắn, chợt Hải Trầm Phong ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Lý gia quả không hổ đại thế gia kinh thành. Quả nhiên tài đại khí thô! Ha ha, tại hạ bất quá chỉ là bang chủ một bang phái giang hồ nho nhỏ, sao có thể chọc đến phủ thái sư được? Nếu Lý công tử có hứng thú như thế, rượu này cũng không phải chỉ có năm mươi vò, bổn tọa đành nể mặt công tử, rời khỏi tràng đấu giá này vậy!
Nói xong liền từ trên bàn chậm rãi bước xuống, chắp tay hướng Lý Du Nhiên, khóe miệng nhếch lên, tựa cười mà không cười nói:
- Lý công tử quả nhiên là người yêu rượu, bổn tọa xin chúc công tử lấy được số rượu này.
Chỉ vài lời này liền hóa giải hoàn toàn thế cục khó xử trước đó, quả là quyết định cao tay!
Lý Du Nhiên trong nháy mắt ngây người. Không một ai biết, một tia mê mang, thần sắc khả nghi lại hiện lên trên khuôn mặt xưa nay yên tĩnh như nước giếng sau tấm khăn che của hắn cả.
Lý Du Nhiên thật sự rất hoang mang, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, đối diện với việc này, bang chủ Kim Dương Bang Hải Trầm Phong rõ ràng đã lọt vào âm mưu của mình. Nhìn thái độ kích động của hắn chỉ sợ tiếp theo sẽ thét giá lên một ngàn vạn lượng, vì sao đang trong lúc mấu chốt như thế mà lại rút lui, thật là rắm thối!
Ta muốn rượu? Thật sự là nực cười! Rượu này ta đương nhiên là muốn, nhưng người sáng suốt ai chả biết, đợt bán đầu tiên này, mọi người nhất định là sẽ có rượu, thậm chí còn không cần ra giá rất cao, giá trị mỗi vò rượu cũng có thể đoán được, ta bỏ ra năm trăm vạn lượng bạc mua vài vò rượu sao?
Lý Du Nhiên lần đầu tiên cảm thấy mọi việc không theo dự tính của mình! Đúng là Hải Trầm Phong lúc trước tức giận như vậy cũng không phải là giả vờ, vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chính xác dừng cương trước bờ vực sao? Không chỉ có tiêu sái rời khỏi cuộc đấu mà còn làm cho mình tự vác đá đập chân, thậm chí còn cho mình mang tiếng là ỷ thế hiếp người.
Danh sách chương