*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến phút cuối cùng, mới bổ sung thêm: 

- Cho nên, vô luận thế nào, trước tiên là phái người đến. Nếu người nọ thật sự bí hiểm, tiện thể điều tra tin tức. Nếu người nọ chỉ có hư danh, liền lập tức xuống tay đoạt lại. 

- A, đại trưởng lão thật là lão luyện thành thục. Đây có thể xem là thượng sách! 

Hàn Trảm Mộng nhìn đại trưởng lão tán thưởng, nói: 

- Chính là bổn tọa nghe ý tứ đại trưởng lão, còn có ý thứ ba? 

- Đúng vậy! 

Bạch mi trưởng lão đứng thẳng dậy, lạnh lùng nói: 

- Thứ ba, chính là Quân gia! Một thế tục gia tộc nho nhỏ này, mà lại dám nhiều lần khiêu khích quyền uy Ngân thành ta, ta muốn nhịn cũng không thể nhịn. Lão phu đề nghị, diệt cả tộc, để thế nhân kinh hãi, để không ai dám tiếp tục khinh phạm oai danh Ngân thành ta. 

Đại trưởng lão vươn tay phải, quyết đoán lật tay xuống, làm ra một cái thủ thế tiêu diệt.

Thời điểm nói tới Quân gia, thần sắc Tuyết Sương Thanh đột nhiên căng thẳng. Hai tay đang nắm cánh tay của trượng phu lại vô thức dùng sức nắm chặt hơn. 

- Quyết định này không thể làm! 

Đôi mày kiếm của Hàn Trảm Mộng giương lên như hai thanh lợi khí ra khỏi vỏ. 

- Hai điều trước ta có thể đáp ứng theo đại trưởng lão mà hành sự, nhưng nói đến chuyện diệt tộc Quân gia thì không được. Chuyện xảy ra mười năm trước chẳng lẻ còn muốn trải qua một lần nữa sao? 

Hàn Trảm Mộng uy nghiêm nhìn các vị trưởng lão, vẻ mặt nghiêm túc nói: 

- Mười năm trước, Tiêu gia các người có nhiều Thần Huyền nên gạt bổn toạ một mình xuất thủ đối phó Quân gia, lại tuỳ tiện sắp đặt lưỡng quốc đại chiến. Cuối cùng làm cho Quân gia nhân tài điêu linh, một số khác gần như nhà tan cửa nát, vạn kiếp bất phục. Tuy rằng chế trụ được nhưng Quân gia trước sau gặp ba lần đả kích, hai người trưởng tử chết, chỉ còn lại một đứa cháu. Dù sao cũng chỉ là một tên tiểu tử quần áo lụa là, vô luận nói thế nào cũng thật là quá phận! 

- Nói như thế nào Quân gia cũng là gia tộc trung thành, mà chuyện hai nhà các lão cũng chỉ là tư oán. Ta thuỷ chung cũng không hiểu được sao đại trưởng lão lại nói như vậy, Quân gia khi nào lại dám khiêu khích quyền uy của Ngân thành? 

Nếu có người nào tự tiện xuất thủ, bổn toạ chắc chắn sẽ theo gia pháp, tuyệt bất dung tình. 

- Nhưng Quân gia hiện tại đã có hai vị cường giả chống lưng, sớm muộn gì cũng trở thành đại hoạ. Ngay cả khi chúng ta không chủ động đối phó với Quân gia, nhưng khi Quân gia đủ lông đủ cánh tất sẽ lên Ngân Thành trả thù…Thành chủ đại nhân, sự tình trước mắt phải hay không phải, dù sao chúng ta cũng đã giết bốn người trọng yếu của Quân gia, phế bỏ Quân Vô Ý. Ta nghĩ mối thù đời này kiếp này cũng khó có thể hoá giải. 

- Chẳng lẻ thành chủ muốn Tiêu gia chúng ta đưa cổ cho Quân gia làm thịt sao:110:. Đại trưởng lão "rống cổ" nói:88: 

- Việc này căn nguyên là tại Tiêu gia, chẳng lẻ đại trưởng lão đã sai lại muốn sai thêm sao? Chỉ vì chuyện của hai đứa tiểu bối mà làm ra sự tình bước năm bước mưa máu khắp nơi, chuyện này đã sai hoàn toàn! Chỉ vì chuyện cỏn con mà sát hại trung lương, Ngân Thành ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra lần nữa. 

- Việc này chúng ta đã tranh luận mười năm, cũng đã giằng co mười năm, ta thật không muốn nói nữa. 

Hàn Trảm Mộng hai mắt lạnh lùng nói tiếp: 

- Đại trưởng lão, nếu Quân gia muốn tiến thẳng lên Ngân thành tìm các lão báo thù, lúc đó tuỳ lão muốn làm như thế nào ta cũng xem như không biết, nhưng trước khi Quân gia giết tới Ngân thành, đừng bao giờ nhắc chuyện này trước mặt ta nữa! 

- Quân gia giết lên Ngân Thành? Đúng là chuyện nực cười ( cười đi rồi chết con:113:). Chỉ bằng vào năng lực của một gia tộc thế tục chẳng phải là muốn tự tìm chết sao? Cho dù thêm trăm năm nữa thì Quân gia cũng không có thực lực này. 

Một trưởng lão khác hừ một tiếng, người này thân hình dài và gầy yếu, chính là nhị trưởng lão Tiêu Bố Vũ. 

- Đúng thế, thực lực không mạnh mẽ gì của Quân gia chẳng phải chính là thứ phủ định tốt nhất cho những lý do các lão vừa nói sao? 

Hàn Trảm Mộng trừng mắt nói. 

- Điều quan trọng nhất là tuổi của đại tiểu thư cũng không còn nhỏ… Mà Hàn nhi vì chờ đợi cũng chưa thành gia lập thất, nếu chuyện này cứ kéo dài mãi…. 

Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban  

Đại trưởng lão thấy Hàn Trảm Mộng đã bắt đầu nổi giận phản đối thì liền biết không thể nói tiếp nên lại chuyển hướng nói chuyện khác. 

- Việc này cần phải bàn bạc kĩ hơn! 

Trên mặt Hàn Trảm Mộng tỏ vẻ đau đầu nói: 

- Đại trưởng lão, chẳng lẽ lão quên mười năm trước xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ lão muốn bức tử nó không chết không thôi sao? 

- Dao Nhi dù gì cũng là đứa cháu mà lão yêu thương nhất, thật sự lão nhẫn tâm làm vậy sao? 

Đại trưởng lão im lặng thật lâu, sau đó thở dài không nói tiếp. 

Mười năm trước lúc Hàn Yên Dao quay về Ngân Thành, khi nghe được tin Tiêu gia đối phó với Quân gia liền như phát cuồng, ở trước mặt Hàn Trảm Mộng và đại trưởng lão tự đoạn kinh mạch, ra huyết thệ đồng sinh cộng tử cùng Quân gia. Sự tình máu tươi chảy đầy đất lúc đó như hiện ra trước mắt, cũng chính vì nguyên nhân này mà Hàn Trảm Mộng quyết không cho Tiêu gia đối phó với Quân gia. 

Nhớ khi xưa, phải trăm cay nghìn đắng thì mạng sống của Hàn Yên Dao mới được lão thành chủ cướp lại từ tay trong tử thần, Tiêu gia cứ nghĩ vậy là đã không còn chuyện gì, nên lại tiếp tục động thủ với Quân gia, Tiêu gia ai ai cũng nghĩ Yên Dao thân thể suy yếu, có muốn tự đoạn kinh mạch cũng không có sức mà làm. Tuy nhiên, không ai ngờ nàng lại là một nữ tử quật cường, sau khi biết chuyện liền rút hai thanh trường kiếm đâm thẳng vào người mình, sau đó lê thân hình toàn là máu tươi tới trước mặt đại trưởng lão mà thỉnh cầu lão ta thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện