Nếu như đại trường lão vọng động, chỉ cần trêu chọc một vị Ưng Bác Không cũng không có sao, thế nhưng nếu trêu chọc đến vị thần bí cao nhân kia, chỉ sợ sẽ Ngân Thành sẽ khó tránh khỏi một trường đại thù, khi đó...
Mà nhìn vào các làm việc của vị thần bí cao nhân này, đó chính là vì đạt được mục đích mà không từ hết thảy thủ đoạn "Từ xưa đến nay những tên gia hỏa như vậy rất không nên chọc vào, nhất là khi tên gia hỏa mặt dày mày dạn này lại có công lực gần như thiên hạ đệ nhất."
Đó chính là một chuyện khiến mọi người rất đau đầu.
Tam trưởng lão có tới trăm mối lo, tất cả đều thở dài một hơi.
Mộ Tuyết Đồng cùng Tiểu công chúa đứng một bên tuy rằng ý nghĩ khác nhau nhưng cả hai đều cảm thấy cao hứng thay cho Quân Vô Ý và Hàn Yên Dao. Hai người xa cách đã mười năm, đó là mười năm sống trong đau khổ, nhung nhớ, rốt cục cũng có ngày hôm nay, ông trời quả có mắt, gương vỡ lại lành, tương lai trở nên tươi sáng hơn bao giờ hết! Như vậy còn không cao hứng sao được?
Về tới Thịnh Bảo đường, việc đầu tiên mà Tam trưởng lão làm chính là đem tất cả những chuyện phát sinh trong mấy ngày qua, từ đầu tới cuối viết tường tận thành một phong thư dài, càng khoa trương hơn là đôi chỗ lão còn thêm vào kiến giải của mình, kể cả là chuyện về Ưng Bác Không cùng với cao thủ thần bí kia lão cũng khéo léo đưa ra nhận định của bản thân. Cho nên đợi sau khi viết xong bức thư dài hơn mười trang mới cho phi ưng truyền tin. Sau đó một mình lão đứng trên mái của Thịnh Bảo đường, trầm mặc nhìn sắc trời u ám, càng nhìn càng thấy nguy cơ trùng trùng, phong vân bạo khởi, thở dài không thôi!
Trận phong ba lần này, không biết sẽ có bao nhiêu người lại sắp phải bỏ mạng đây!
Càng quan trọng hơn là sự tình về Tục Hồn Ngọc của Tiêu gia Ngân thành! Chuyện này tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ sơ sảy gì! Tiêu gia không tiếc gì cả, bằng mọi giá đều phải đoạt vào trong tay.
Nhưng.... oái ăm thay là nó lại nằm trong tay của cao thủ thần bí kia!
Đoạt lại kiểu gì đây? Mà cho dù có đoạt lại thì sao? Phong Tuyết Ngân Thành mà đối đầu với cường giả như vậy thì kết quả cũng chỉ lưỡng bại câu thương mà thôi! Cho dù ngọc có đoạt vào tay thì cuối cùng cả Phong Tuyết Ngân Thành còn lại được mấy người đây?
Cùng lúc đó, lại có thêm hai phi ưng được tung lên, bay về phía Phong Tuyết Ngân Thành. Phân biệt là tin tức của Tiểu công chúa và thông tin tình báo của Mộ Tuyết Đồng, nhưng đều truyền về cho một người duy nhất: Hàn Yên Dao!
Một người con gái thông minh, tuyệt sắc, đáng thương. Không tiếc hy sinh tuổi thanh xuân của mình để đổi lấy tương lai muốn được gả vào Quân gia, không biết khi nàng nhận được tin người trong mộng sẽ kích động thế nào?
- Cái gì?
Phía dưới truyền đến tiếng rống đầy kinh sợ của Tiêu Hàn:
- Độc thương của Quân Vô Ý đã được giải trừ hoàn toàn? Điều này sao có thể? Tại sao lại chữa khỏi được! Khốn kiếp! Ta quyết không tin!
Tam trưởng lão hai mắt nhắm lại nói:
- Tiêu Hàn, sự tình năm đó bởi vì ngươi mới xảy ra! Hôm nay, ngươi còn muốn làm cái gì nữa hả?
Màn đêm buông xuống, trong Thiên Hương thành đệ nhất bang phái - Kim Dương bang, nhân thủ từ bốn phương tám hướng lục tục kéo về nơi tập trung, sau đó nhanh chóng hướng về tổng đàn đi tới.
Lúc trước tại tổng đàn này, chính bang chủ của Kim Dương bang đã xuất ra Kim Dương lệnh, triệu tập toàn bộ bang chúng trong thành. Lệnh phù này cũng chỉ có bang chủ đương nhiệm mới có thể đưa ra, hơn nữa, điều quan trọng chính là khi lệnh xuất ra chứng tỏ sẽ có đại sự rất quan trọng phát sinh, từ khi có Kim Dương lệnh cho tới giờ, cũng ít thấy dùng đến nó, kể cả là khi lâm vào đại nạn gần như diệt bang bởi lão giả mũi ưng lần trước cũng không dùng đến.
Thực ra không phải là Kim Phong Liệt không muốn làm như vậy, cản bản là do lão giả kia có thực lực quá đáng sợ, chiến thuật biển người cũng vô dụng, mà cho dù có xuất ra lệnh phù đi chăng nữa, sợ rằng kết quả vẫn chẳng khác hơn lúc trước, không khéo bây giờ chẳng còn tập hợp được mấy người. Bất quá quyết định như vậy cũng chẳng sai.
Một lam y nhân, hai tay chắp sau lưng đứng ở một chỗ, thâm trầm như biển, yên ổn như núi, quanh người không ngừng tỏa ra khí thế mênh mông của một cao thủ cường đại, bất động như một pho tượng, lẳng lặng chờ người của Kim Dương bang tập hợp lại. Bang chủ Kim Dương bang Kim Phong Liệt thì bộ dáng phi thường vui vẻ, nghiêm chỉnh ngồi ở một bên. Hắn có thể chắc chắn một điều rằng, vị huynh đệ kiêm ân nhân của mình kia lần này tới đây, bất kể là thái độ hay thần thái, đều có chuyển biến rất lớn.
Tràn đầy...… khí phách! Hơn nữa, cảm giác như mọi chuyện hắn đều mười phần nắm chắc vậy!
So với thái đọ thờ ơ với thế tục lúc trước của hắn đúng là khác xa nhau một trời mộ vực!
Có thể Kim Dương bang sẽ hoàn toàn thay đổi trong tay của vị huynh đệ này!
"Nếu không phải vậy, sao lại muốn mình đưa ra Kim Dương lệnh tổng triệu tập làm gì?"
Thoáng thấy Tứ đại đường chủ cùng mười hai vị thương chủ đã có mặt đông đủ, Kim Phong Liệt liền đứng dậy, khuôn mặt âm lãnh đưa tay vỗ vài cái, nhất thời đám người yên tĩnh trở lại, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía hắn, chờ nghe hắn mở lời.
- Hôm nay bản tọa phát lệnh tổng triệu tập, mời các huynh đệ đến đây, chính là có đại sự cần công bố!
Mà nhìn vào các làm việc của vị thần bí cao nhân này, đó chính là vì đạt được mục đích mà không từ hết thảy thủ đoạn "Từ xưa đến nay những tên gia hỏa như vậy rất không nên chọc vào, nhất là khi tên gia hỏa mặt dày mày dạn này lại có công lực gần như thiên hạ đệ nhất."
Đó chính là một chuyện khiến mọi người rất đau đầu.
Tam trưởng lão có tới trăm mối lo, tất cả đều thở dài một hơi.
Mộ Tuyết Đồng cùng Tiểu công chúa đứng một bên tuy rằng ý nghĩ khác nhau nhưng cả hai đều cảm thấy cao hứng thay cho Quân Vô Ý và Hàn Yên Dao. Hai người xa cách đã mười năm, đó là mười năm sống trong đau khổ, nhung nhớ, rốt cục cũng có ngày hôm nay, ông trời quả có mắt, gương vỡ lại lành, tương lai trở nên tươi sáng hơn bao giờ hết! Như vậy còn không cao hứng sao được?
Về tới Thịnh Bảo đường, việc đầu tiên mà Tam trưởng lão làm chính là đem tất cả những chuyện phát sinh trong mấy ngày qua, từ đầu tới cuối viết tường tận thành một phong thư dài, càng khoa trương hơn là đôi chỗ lão còn thêm vào kiến giải của mình, kể cả là chuyện về Ưng Bác Không cùng với cao thủ thần bí kia lão cũng khéo léo đưa ra nhận định của bản thân. Cho nên đợi sau khi viết xong bức thư dài hơn mười trang mới cho phi ưng truyền tin. Sau đó một mình lão đứng trên mái của Thịnh Bảo đường, trầm mặc nhìn sắc trời u ám, càng nhìn càng thấy nguy cơ trùng trùng, phong vân bạo khởi, thở dài không thôi!
Trận phong ba lần này, không biết sẽ có bao nhiêu người lại sắp phải bỏ mạng đây!
Càng quan trọng hơn là sự tình về Tục Hồn Ngọc của Tiêu gia Ngân thành! Chuyện này tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ sơ sảy gì! Tiêu gia không tiếc gì cả, bằng mọi giá đều phải đoạt vào trong tay.
Nhưng.... oái ăm thay là nó lại nằm trong tay của cao thủ thần bí kia!
Đoạt lại kiểu gì đây? Mà cho dù có đoạt lại thì sao? Phong Tuyết Ngân Thành mà đối đầu với cường giả như vậy thì kết quả cũng chỉ lưỡng bại câu thương mà thôi! Cho dù ngọc có đoạt vào tay thì cuối cùng cả Phong Tuyết Ngân Thành còn lại được mấy người đây?
Cùng lúc đó, lại có thêm hai phi ưng được tung lên, bay về phía Phong Tuyết Ngân Thành. Phân biệt là tin tức của Tiểu công chúa và thông tin tình báo của Mộ Tuyết Đồng, nhưng đều truyền về cho một người duy nhất: Hàn Yên Dao!
Một người con gái thông minh, tuyệt sắc, đáng thương. Không tiếc hy sinh tuổi thanh xuân của mình để đổi lấy tương lai muốn được gả vào Quân gia, không biết khi nàng nhận được tin người trong mộng sẽ kích động thế nào?
- Cái gì?
Phía dưới truyền đến tiếng rống đầy kinh sợ của Tiêu Hàn:
- Độc thương của Quân Vô Ý đã được giải trừ hoàn toàn? Điều này sao có thể? Tại sao lại chữa khỏi được! Khốn kiếp! Ta quyết không tin!
Tam trưởng lão hai mắt nhắm lại nói:
- Tiêu Hàn, sự tình năm đó bởi vì ngươi mới xảy ra! Hôm nay, ngươi còn muốn làm cái gì nữa hả?
Màn đêm buông xuống, trong Thiên Hương thành đệ nhất bang phái - Kim Dương bang, nhân thủ từ bốn phương tám hướng lục tục kéo về nơi tập trung, sau đó nhanh chóng hướng về tổng đàn đi tới.
Lúc trước tại tổng đàn này, chính bang chủ của Kim Dương bang đã xuất ra Kim Dương lệnh, triệu tập toàn bộ bang chúng trong thành. Lệnh phù này cũng chỉ có bang chủ đương nhiệm mới có thể đưa ra, hơn nữa, điều quan trọng chính là khi lệnh xuất ra chứng tỏ sẽ có đại sự rất quan trọng phát sinh, từ khi có Kim Dương lệnh cho tới giờ, cũng ít thấy dùng đến nó, kể cả là khi lâm vào đại nạn gần như diệt bang bởi lão giả mũi ưng lần trước cũng không dùng đến.
Thực ra không phải là Kim Phong Liệt không muốn làm như vậy, cản bản là do lão giả kia có thực lực quá đáng sợ, chiến thuật biển người cũng vô dụng, mà cho dù có xuất ra lệnh phù đi chăng nữa, sợ rằng kết quả vẫn chẳng khác hơn lúc trước, không khéo bây giờ chẳng còn tập hợp được mấy người. Bất quá quyết định như vậy cũng chẳng sai.
Một lam y nhân, hai tay chắp sau lưng đứng ở một chỗ, thâm trầm như biển, yên ổn như núi, quanh người không ngừng tỏa ra khí thế mênh mông của một cao thủ cường đại, bất động như một pho tượng, lẳng lặng chờ người của Kim Dương bang tập hợp lại. Bang chủ Kim Dương bang Kim Phong Liệt thì bộ dáng phi thường vui vẻ, nghiêm chỉnh ngồi ở một bên. Hắn có thể chắc chắn một điều rằng, vị huynh đệ kiêm ân nhân của mình kia lần này tới đây, bất kể là thái độ hay thần thái, đều có chuyển biến rất lớn.
Tràn đầy...… khí phách! Hơn nữa, cảm giác như mọi chuyện hắn đều mười phần nắm chắc vậy!
So với thái đọ thờ ơ với thế tục lúc trước của hắn đúng là khác xa nhau một trời mộ vực!
Có thể Kim Dương bang sẽ hoàn toàn thay đổi trong tay của vị huynh đệ này!
"Nếu không phải vậy, sao lại muốn mình đưa ra Kim Dương lệnh tổng triệu tập làm gì?"
Thoáng thấy Tứ đại đường chủ cùng mười hai vị thương chủ đã có mặt đông đủ, Kim Phong Liệt liền đứng dậy, khuôn mặt âm lãnh đưa tay vỗ vài cái, nhất thời đám người yên tĩnh trở lại, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía hắn, chờ nghe hắn mở lời.
- Hôm nay bản tọa phát lệnh tổng triệu tập, mời các huynh đệ đến đây, chính là có đại sự cần công bố!
Danh sách chương