Quân Vô Ý hỏi Mộ Tuyết Đồng, trong lời nói có chút kích động.
- Đúng vậy! Cũng là con gái nhỏ nhất của thành chủ, nhũ danh là Mộng Nhi.
Mộ Tuyết Đồng mỉm cười, hỏi tiếp:
- Vô Ý, thương thế của ngươi, quả đúng như Lục trưởng lão nói, đã tốt hơn nhiều sao?
- Đúng vậy!
Quân Vô Ý nhìn Hàn Yên Mộng tới xuất thần, trả lời vô cùng nhỏ, sau đó mới nói tiếp:
- Mộ Huynh, ta tin tưởng rằng, chỉ một thời gian sau, hai chân của Vô Ý ta sẽ có thể lại được tiếp tục hoạt động!
Mộ Tuyết Đồng thực sự rất thoải mái, vô cũng nhiệt tình.Quân Vô Ý đương nhiên hiểu được. Nhưng lúc này, không thể nói ra toàn bộ lời thực, hắn có thể tin tưởng Mộ Tuyết Đồng, nhưng không thể tin tưởng những người còn lại đang ở đây!
Cho nên hắn phải cố giữ lại. Thà rằng về sau hướng tới Mộ đại ca bồi tội vì đã nói lời không phải, chứ không thể tùy tiện đem chuyện cơ mật trước mắt của Quân gia nói ra.
Chỉ cần Mộ Tuyết Đồng đưa tin tức hắn đã phục hồi báo lại, an ủi Hàn Yên Dao là an ủi lớn đối với hắn rồi. Đúng như ước nguyện ban đầu……
- Vậy là tốt rồi! Thật tốt quá rồi!
Mộ Tuyết Đồng rất kích động, hai tay nắm chặt bả vai Quân Vô ý.
- Ta lập tức đưa chim truyền thư, báo cho đại tiểu thư. Có thể tưởng tượng ra lúc ấy đại tiểu thư nàng sẽ cao hứng đến cỡ nào!
- Cảm ơn Mộ huynh!
Thanh âm của Quân Vô Ý trầm thấp vang lên.
"Người chính là Quân Vô Ý, Quân tam ca sao? Muội cũng biết huynh, cơ hồ mỗi một ngày đều nghe tỷ tỷ của muội nói về huynh hì hì hì…
Hàn Yên Mộng nghiêng nghiêng đầu đánh giá Quân Vô Ý đột nhiên hỏi:
- Tỷ tỷ ngày nào cũng nghĩ tới huynh, vậy huynh có nghĩ tới nàng không? Có phải là không biết chỗ hạ lạc của Ngân Thành? Muội có thể nói cho huynh biết.
Trên mặt Quân Vô Ý co rút lại. Hắn chậm rãi quay mặt đi, khàn khàn nói:
- Ta rất muốn đi! Mười năm này lúc nào ta cũng muốn. Không giây phút nào là ta không muốn được trông thấy nàng!
"A" Hàn Yên Mộng tựa hồ hiểu ra, rồi gật đầu, thật ra lại nửa điểm cũng không hiểu hỏi:
- Bởi vì chân của huynh sao? Cho nên mới không tới được? Đại phu của Ngân Thành rất giỏi, muội giới thiệu cho huynh hai người nhé?
- Tiểu công chúa, Vô Ý hắn không phải là không muốn đi, thật sự là bởi vì nếu không có thực lực, chỉ sợ hắn cách Phong Tuyết ngân thành ba trăm dặm đã không thể tiến vào rồi!
Mộ Tuyết Đồng thở dài, mở miệng giải thích.
- Tại sao lại thế?
Tiểu công chúa mở to mắt nói:
- Ngay cả ta cũng có thể tùy ý qua, công phu của huynh ấy rõ ràng so với ta tốt hơn nhiều mà?
- Ngu ngốc!
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, sau đó lắc đầu, tiểu nha đầu này có phần quá mức đơn giản đi? Mới vừa rồi còn gọi Tam thúc, Tam ca. Nói rõ ra là muốn chiếm tiện nghi của mình, thật sự là đáng giận!
- Tên cháu kia, sao lại không lễ phép như vậy! Hắn không phải cũng gọi ta là a di sao?
Hàn Yên Mộng quay về phía Quân Khương Lâm lè lưỡi, rồi xoay đầu lại hướng Quân Vô Ý oán giận nói:
- Sau này trở về, ta nhất định nói cho chị ta biết, để nàng khi nào tới Quân gia. Nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn! Hảo hảo dạy bảo hắn biết cái gì gọi là lễ phép!
"Tỷ tỷ của muội… đến Quân gia?"
Khi nghe được câu này, Quân Vô Ý lập tức ngơ ngẩn, một thoáng đột nhiên cảm thấy trong lòng hạnh phúc, lại chua xót, trong lòng rất phấn chấn, chóp mũi cũng cản thấy cay cay, trong thời gian ngắn quả đúng là trăm vị lẫn lộn.
- Đương nhiên rồi. Nàng muốn gả cho huynh như vậy, tự nhiên là phải tới Quân gia rồi, tỷ tỷ khổ tâm giữ gìn nhiều năm như vậy chính là vì muốn gả cho huynh đó!
Hàn Yên Mộng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ tự nhiên nói.
- Ha ha ha…!
Hốc mắt Quân Vô Ý có phần ướt ướt, trong lòng tam gia lúc này rất kích động, giờ khắc này cũng không biết nói gì cho tốt nữa.
Mười năm, rốt cục cũng xác định được tâm ý của ý trung nhân, nàng vẫn còn nghĩ tới ta, còn đang tưởng niệm ta. Nhưng ta...
- Nói cho ta biết một chút chuyện về tỷ tỷ có được không tiểu muội tử?
Quân Vô Ý cười nhẹ, cúi đầu xuống, có phần gấp gáp nói, trong mắt cảm giác một mảnh nóng bỏng.
- Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà…
Hàn Yên Mộng chắp tay sau lưng, đắc ý nhảy dựnh lên, nhãn châu xoay động, chỉ vào Quân Khương Lâm, nói:
- Huynh phải bảo hắn gọi một tiếng cô cô đi, muội sẽ kể cho huynh nghe, hắn là cháu của huynh, huynh trong tương lai là tỷ phu của muội, hắn gọi muội là cô cô, cũng là hợp vai phải lứa đúng không?
- Đi tìm máng lợn mà nằm đi!
- Đúng vậy! Cũng là con gái nhỏ nhất của thành chủ, nhũ danh là Mộng Nhi.
Mộ Tuyết Đồng mỉm cười, hỏi tiếp:
- Vô Ý, thương thế của ngươi, quả đúng như Lục trưởng lão nói, đã tốt hơn nhiều sao?
- Đúng vậy!
Quân Vô Ý nhìn Hàn Yên Mộng tới xuất thần, trả lời vô cùng nhỏ, sau đó mới nói tiếp:
- Mộ Huynh, ta tin tưởng rằng, chỉ một thời gian sau, hai chân của Vô Ý ta sẽ có thể lại được tiếp tục hoạt động!
Mộ Tuyết Đồng thực sự rất thoải mái, vô cũng nhiệt tình.Quân Vô Ý đương nhiên hiểu được. Nhưng lúc này, không thể nói ra toàn bộ lời thực, hắn có thể tin tưởng Mộ Tuyết Đồng, nhưng không thể tin tưởng những người còn lại đang ở đây!
Cho nên hắn phải cố giữ lại. Thà rằng về sau hướng tới Mộ đại ca bồi tội vì đã nói lời không phải, chứ không thể tùy tiện đem chuyện cơ mật trước mắt của Quân gia nói ra.
Chỉ cần Mộ Tuyết Đồng đưa tin tức hắn đã phục hồi báo lại, an ủi Hàn Yên Dao là an ủi lớn đối với hắn rồi. Đúng như ước nguyện ban đầu……
- Vậy là tốt rồi! Thật tốt quá rồi!
Mộ Tuyết Đồng rất kích động, hai tay nắm chặt bả vai Quân Vô ý.
- Ta lập tức đưa chim truyền thư, báo cho đại tiểu thư. Có thể tưởng tượng ra lúc ấy đại tiểu thư nàng sẽ cao hứng đến cỡ nào!
- Cảm ơn Mộ huynh!
Thanh âm của Quân Vô Ý trầm thấp vang lên.
"Người chính là Quân Vô Ý, Quân tam ca sao? Muội cũng biết huynh, cơ hồ mỗi một ngày đều nghe tỷ tỷ của muội nói về huynh hì hì hì…
Hàn Yên Mộng nghiêng nghiêng đầu đánh giá Quân Vô Ý đột nhiên hỏi:
- Tỷ tỷ ngày nào cũng nghĩ tới huynh, vậy huynh có nghĩ tới nàng không? Có phải là không biết chỗ hạ lạc của Ngân Thành? Muội có thể nói cho huynh biết.
Trên mặt Quân Vô Ý co rút lại. Hắn chậm rãi quay mặt đi, khàn khàn nói:
- Ta rất muốn đi! Mười năm này lúc nào ta cũng muốn. Không giây phút nào là ta không muốn được trông thấy nàng!
"A" Hàn Yên Mộng tựa hồ hiểu ra, rồi gật đầu, thật ra lại nửa điểm cũng không hiểu hỏi:
- Bởi vì chân của huynh sao? Cho nên mới không tới được? Đại phu của Ngân Thành rất giỏi, muội giới thiệu cho huynh hai người nhé?
- Tiểu công chúa, Vô Ý hắn không phải là không muốn đi, thật sự là bởi vì nếu không có thực lực, chỉ sợ hắn cách Phong Tuyết ngân thành ba trăm dặm đã không thể tiến vào rồi!
Mộ Tuyết Đồng thở dài, mở miệng giải thích.
- Tại sao lại thế?
Tiểu công chúa mở to mắt nói:
- Ngay cả ta cũng có thể tùy ý qua, công phu của huynh ấy rõ ràng so với ta tốt hơn nhiều mà?
- Ngu ngốc!
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, sau đó lắc đầu, tiểu nha đầu này có phần quá mức đơn giản đi? Mới vừa rồi còn gọi Tam thúc, Tam ca. Nói rõ ra là muốn chiếm tiện nghi của mình, thật sự là đáng giận!
- Tên cháu kia, sao lại không lễ phép như vậy! Hắn không phải cũng gọi ta là a di sao?
Hàn Yên Mộng quay về phía Quân Khương Lâm lè lưỡi, rồi xoay đầu lại hướng Quân Vô Ý oán giận nói:
- Sau này trở về, ta nhất định nói cho chị ta biết, để nàng khi nào tới Quân gia. Nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn! Hảo hảo dạy bảo hắn biết cái gì gọi là lễ phép!
"Tỷ tỷ của muội… đến Quân gia?"
Khi nghe được câu này, Quân Vô Ý lập tức ngơ ngẩn, một thoáng đột nhiên cảm thấy trong lòng hạnh phúc, lại chua xót, trong lòng rất phấn chấn, chóp mũi cũng cản thấy cay cay, trong thời gian ngắn quả đúng là trăm vị lẫn lộn.
- Đương nhiên rồi. Nàng muốn gả cho huynh như vậy, tự nhiên là phải tới Quân gia rồi, tỷ tỷ khổ tâm giữ gìn nhiều năm như vậy chính là vì muốn gả cho huynh đó!
Hàn Yên Mộng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ tự nhiên nói.
- Ha ha ha…!
Hốc mắt Quân Vô Ý có phần ướt ướt, trong lòng tam gia lúc này rất kích động, giờ khắc này cũng không biết nói gì cho tốt nữa.
Mười năm, rốt cục cũng xác định được tâm ý của ý trung nhân, nàng vẫn còn nghĩ tới ta, còn đang tưởng niệm ta. Nhưng ta...
- Nói cho ta biết một chút chuyện về tỷ tỷ có được không tiểu muội tử?
Quân Vô Ý cười nhẹ, cúi đầu xuống, có phần gấp gáp nói, trong mắt cảm giác một mảnh nóng bỏng.
- Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà…
Hàn Yên Mộng chắp tay sau lưng, đắc ý nhảy dựnh lên, nhãn châu xoay động, chỉ vào Quân Khương Lâm, nói:
- Huynh phải bảo hắn gọi một tiếng cô cô đi, muội sẽ kể cho huynh nghe, hắn là cháu của huynh, huynh trong tương lai là tỷ phu của muội, hắn gọi muội là cô cô, cũng là hợp vai phải lứa đúng không?
- Đi tìm máng lợn mà nằm đi!
Danh sách chương