Đường Bàn Tử mờ mịt một hồi, đột nhiên vỗ đùi hiên ngang mà nói: 

- Kệ con mẹ nó, chưa biết thằng nào ngon hơn thằng nào, Thịnh Bảo Đường là ngon lắm sao, có ngon thật thì lão tử cũng muốn tranh hơn thua với nó! 

Mập mạp vừa hùng hồn nói xong thì bỗng nhiên mặt lại bí xị như đưa đám: 

- Tam Thiếu, ngươi phải giúp ta một việc! 

Quân Khương Lâm cảnh giác hỏi lại: 

- Chuyện gì? Trước tiên nói cho ta biết cái đã! 

- Nhạc phụ tương lai của ta muốn gặp ta, mà thật ra chính là vị hôn thê của ta muốn thấy ta, nói là muốn xem hình dáng ta tròn méo ra sao! 

Đường Nguyên vừa nói vừa vuốt v e cái bụng chửa tám tháng sắp xệ tới đụng đất của mình. 

- Sau khi nàng nghe nói ta bị trục xuất khỏi gia môn, nàng muốn an ủi ta. Tuy nhiên, ta... ta... thật sự là... 

- Vị hôn thê này của ngươi thật là phóng khoáng nha, từ nhỏ tới lớn ta chưa bao giờ nghe có vị hôn thê nào lại lên tiếng chủ động muốn gặp mặt. Bất quá, người như vậy cũng rất tốt, mập mạp à, nữ nhân khó kiếm như vậy, ngươi đừng phụ người ta biết chưa... 

Quân Khương Lâm sờ sờ cằm, cười gian mà nói tiếp: 

- Ngươi muốn ta giúp ngươi chuyện gì? 

- Ta... ta... mong ngươi có thể cùng đi chung với ta! 

Đường bàn tử kích động nói: 

- Nếu lỡ ngày mai ta có bị người ta đánh, ngươi cũng có thể "cõng" ta về nhà. Ta nghe thiên hạ đồn đãi là tính tình của nàng phi thường không tố...t 

- Ta không đi! 

Quân Khương Lâm dứt khoát cự tuyệt: 

- Ngươi đang nói giỡn phải không? Hai người các ngươi lần đầu tiên gặp mặt nhau, đồng nghĩa với việc thân thiết với nhau, ngươi lôi ta theo làm gì? Chuyện này chẳng phải là lá xanh làm nền cho hoa hồng khoe sắc sao? 

Quân Khương Lâm vỗ ngực một cái rồi liếc mắt nhìn Đường Nguyên nói tiếp: 

- Ngươi nhìn hình dáng ta thế này, khuôn mặt ta thế này… 

Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ mặt: 

- ...Sao, đã hiểu ta muốn nói gì chưa? 

- Hiểu cái gì mới được? 

Đường Nguyên chớp chớp mắt, mặt đần thối ra không hiểu Quân Khương Lâm muốn nói gì. 

- Đần độn! Ta nói tới vậy mà ngươi vẫn không hiểu, hình dáng "đẹp đẽ" của ngươi bây giờ quả thật là quá có lỗi với nhà vợ tương lai, mà ngươi lại mang theo một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng như hồng nhạn bay lượn, mặt châu da ngọc, má phấn môi hồng răng trắng như ta đi theo, vậy thì chó nó cũng không thèm để ý tới ngươi! 

Quân Khương Lâm nói hăng máu đến nước miếng bắn tung tóe, nói một hơi tràng giang đại hải, còn đều là xài thành ngữ, còn tự nhủ chính mình còn bội phục học thức của mình, tuy nhiên dùng một hơi mà nói dài thế nên cơ hồ thở gấp như cá ngáp. 

- Nếu vậy thì đã sao? Ngươi chẳng qua chỉ là người hỗ trợ ta thôi. 

Đường Nguyên nhìn hắn một cái đầy khinh bỉ: 

- Tại sao từ trước tới giờ ta lại không phát hiện ngươi bị bệnh tự sướng nặng đến mức này nhỉ? 

- Ta tự sướng hay không không quan trọng. Quan trọng chính là, lỡ lão bà ngươi "yêu" ta thì sao? Đây cũng không phải chuyện hoang đường, một bên là ngọc thụ, một bên là cặn bã, chỉ cần nàng ta là một người bình thường thì ngươi nghĩ nàng chọn ai? 

Quân đại thiếu liếc mắt, vờ đưa ra bộ mặt thâm trầm. 

- Ngươi nói cũng đúng! 

Đường Nguyên sờ sờ cằm, hơi cảm thấy lo lắng, đương nhiên cũng lo chuyện này có khả năng xảy ra. 

- Hay là ngươi dịch dung? Trên mặt làm cho thành bị rỗ, sau đó làm thêm vài cái sẹo kinh dị nữa, lúc đó chẳng phải là không còn ngọc thụ sao? 

Quân Khương Lâm tí nữa là ngất xỉu, cả người cứ lùi dần ra cửa: 

- Ta phải đi tìm tam thúc của ta, nhờ người phát thiếp mời, chuẩn bị cho ngày khai trương đại cát, nếu không có việc gì thì đừng tìm ta, mà lỡ có việc gì thì... cũng đừng nên tìm ta! 

- Đừng quên ngày mai phải đi theo giúp ta đó, không đi là ta cho ngươi chết đẹp mắt! 

Đường Nguyên từ phía sau nói vọng tới, Quân đại sát thủ nghe thấy càng đi nhanh hơn. 

Sau khi Quân đại thiếu rời đi thì Quân tam gia đã sắp xếp ổn thỏa cho Ưng Bác Không, đối với việc chí tôn đại nhân tiến vào ở trong tiểu viện của mình, thái độ của Quân Vô Ý tốt hơn Quân Khương Lâm rất nhiều, Quân Vô Ý cũng đang ở vào giai đoạn vừa mới tiến giai, có rất nhiều vấn đề không rõ, đúng lúc người này vào ở, đối với hắn lại có nhiều chỗ lợi, cầu còn không được. 

Quân tam gia lập tức ra khỏi thư phòng, nhường chỗ cho Ưng Bác Không tiến vào. Sau khi tiến vào, Ưng Bác Không cũng không thèm ra, hắn ngồi trong đó cầm bút vẽ lên giấy mấy chiêu thức của Quân Khương Lâm lúc nãy diễn luyện cho hắn xem, thỉnh thoảng hắn đứng dậy múa may một hai chiêu, sau đó lại tiếp tục ngồi xuống, nhíu mày, trầm tư, vẽ vẽ xóa xóa... 

Chủ nhân Quân Vô Ý giống như bị tống cổ ta ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện