Đổ mồ hôi hột luôn, mỗi người trong lòng đều theo đuổi suy nghĩ riêng, toàn bộ đều sai bét, nhưng ai cũng nghĩ mình đoán quá chính xác, chụp cái mũ mang tên "Thần cơ diệu toán" lên đầu mình mà ngồi rung đùi đắc ý! 

Vì thế, cả khách lẫn chủ đều vô cùng sung sướng! 

Đến lúc Quân Khương Lâmtrở về, cũng là lúc mọi người trong đại sảnh đang đàm đạo tới say mê. Ngoại trừ Ưng Bác Không có chút kiệm lời, những người khác đều có vẻ cao hứng phấn chấn khác thường. 

Quân Vô Ý nắm ngay tay của hắn mà làm một tràng: 

- Con đi đâu thế? Thảo nguyên ưng thần tới tìm con con có biết không? Y thuật của con có thật sự cao tay không?… 

Quân Khương Lâmđang sốt ruột muốn trở lại tiểu viện của mình mà mặc nội y vào, bên dưới của hắn hiện giờ vẫn đang trống không, gió lùa vào mát lạnh, vội vàng muốn vào trong ngay nên nói: 

- Chẳng quan trọng gì, tam thúc kêu hắn ngồi chờ đi, đợi con đi thay quần áo xong rồi ra gặp hắn. 

Quân Vô Ý nóng lòng nói: 

- Còn thay quần áo làm gì, không phải bộ này đang sạch sẽ vô cùng sao? Nhanh chân nào! 

Một nửa là mang theo, một nửa là muốn phụ giúp cho nhanh, mang Quân Khương Lâmcòn đang "trống rỗng" phía dưới xách thẳng ra đại sảnh. 

- Thì ra là ngươi! 

Ưng Bác Không vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay, thì ra tên thiếu niên nhưỡng ra thiên phẩm rượu ngon lại chính là đệ tử của thần bí cao nhân, Quân gia Quân tam thiếu. Nhất thời có một loại kinh hỉ: "Thì ra là người quen cũ, cũng chính là tiểu bằng hữu vô cùng sùng bái mình, mà tiểu bằng hữu này nhìn thế nào cũng không phải loại người khó nói chuyện như vị thần bí cao nhân kia nói, vậy thì một chút vấn đề cũng không xảy ra rồi!" 

- Ta nói, rượu của tiểu tử ngươi, mau mau mang cho ta hai vò nào, ngươi làm cho ta khốn khổ rồi, uống rượu của ngươi xong, chẳng thể nào nuốt xuống loại rượu nào khác nữa, lúc này lại gặp tiểu tử ngươi, đúng là ông trời sắp đặt mà! 

Tưởng tượng đến rượu ngon, Ưng Bác Không kiềm không được thiếu chút nữa là chảy cả nước miếng ra ngoài, chính sự cũng đã quên mất. 

- Mười vạn lượng một vò! Nếu muốn uống rượu, trước tiên cầm bạc đến, xin miễn trả giá! 

Quân Khương Lâmnói một câu, Quân lão gia tử cùng Quản Đông Lưu đứng kế bên tí là xỉu ngay tại chỗ, hai người này tuy đều là loại người gặp nguy không loạn, can đảm hơn người, nhưng khi nghe Quân đại thiểu nói xong, Quản gia chủ tí nữa thì bị hù chết, còn Quân lão gia tử có điểm kiên định hơn nhưng sắc mặt cũng đã biến đổi. 

Hai người không hẹn mà trong lòng đều thầm kêu khổ: "Đây chính là Bát Đại Chí Tôn đó, đứa nhỏ ngươi sao lại không biết lợi hại thế này? Hắn đối với rượu của ngươi có yêu thích chính là cấp một cái mặt mũi to lớn cho ngươi, ngươi chẳng những không dựa vào đó mà phát triển quan hệ cho tốt, lại còn há mồm đòi cái giá trên trời! Cái này gọi là loại cam đảm gì đây? Lỡ làm hắn phẫn nộ thì sao?" 

Tuy nhiên, mọi chuyện lại ngược lại hoàn toàn với những gì hai người suy nghĩ, Ưng đại chí tôn không những không nổi giận mà lại cười ha ha mà nói: 

- Dám cùng lão tử ương ngạnh, ngươi chính là người đầu tiên! 

Hắn cười một hồi rồi nói tiếp: 

- Trên người lão tử tuy là có chút bạc, nhưng chắc chắn là không đủ, không thể thiếu nợ một chút sao? Sau khi uống xong ta sẽ đi cướp sạch mấy nhà phú hộ, kiếm mấy chục vạn lượng đến trả ngươi, nhưng trước hết cứ mời lão tử uống một cách sảng khoái nhá! Chắc chắn sau này không thiếu một xu, thế nào? 

Mọi người nghe xong đều toát hết mồ hôi! Dù sao cũng là một trong Bát Đại Chí Tôn, tại sao lại chẳng khác chút nào với cường đạo vào nhà cướp của thế này?.  

- Lúc nãy ta có vẻ nói không rõ, ngoại trừ xin miễn trả giá, cái này là kinh doanh nhỏ lẻ, chỉ giao dịch tiền mặt, không cho thiếu nợ, thỉnh khách hàng thứ lỗi! 

Quân Khương Lâmđúng là bày ra thái độ không thương lượng gì cả, khẩu khí càng ương ngạnh hơn: 

- Nếu không có tiền, dù là Thiên Vương lão tử ta cũng không cho một giọt! 

Quân đại thiếu chẳng có tí ti nào lo lắng: "Ta cầm vương bài trong tay thì sợ cái chó gì, lão tiểu tử ngươi tới tìm ta là muốn ta chỉ điểm, còn muốn cầu bổn thiếu gia ra tay cứu chữa cho tên sư điệt oan uổng kia của ngươi, bây giờ còn vòi rượu ta sao?" 

"Ba điều kiện: Không trả giá, không thiếu nợ, chỉ giao dịch tiền mặt! Không cho thượng lượng một chút nào, còn có thiên lý hay không chứ, thật là làm khó ta mà!" Trên mặt Ưng Bác Không nổi rõ vẻ khổ sở, còn có chút vẻ cầu xin, đột nhiên lông mi dựng thẳng, cả giận nói: 

- Ngươi chọc giận lão tử, lão tử thật sự ra ngoài cướp bóc thì ngươi cũng đừng có hối hận! 

- Không tiễn! 

Quân Khương Lâm huôn mặt nhơn nhơ tự đắc nói tiếp: 

- Ra khỏi cửa liền rẽ trái, đi tới bảy trăm bước, rẽ phải, chính là tổng bộ của đệ nhất phú hào đế quốc Mộ Dung thế gia, nơi đó chắc chắn có nhiều bạc lắm, ta đề nghị ngươi tiến vào trong đó, chỉ cần ngươi có thể cầm bao nhiêu, trong đó chắc chắn có đủ cho người cầm bấy nhiêu. Nếu ngươi nghĩ chỗ đó quá cứng rắn, khó mà gặm được, thì ngươi có thể ra khỏi cửa rẻ phải, cứ tiến thẳng tới trước, không cần rẽ trái hay rẽ phải, ngươi sẽ thấy một cái đại môn vô cùng to lớn sơn son thiếp vàng, chính là nhà của Hộ Bộ Thượng Thư của đế quốc, chắc chắn cũng sẽ có nhiều bạc, ngươi nhanh chân đi cướp đi. Thêm vào đó, vương phủ của mấy vị hoàng tử đều nằm kế cận khu vực đó, cho dù phú hộ giàu nhất cũng không giàu hơn mấy nhà này bao nhiêu đâu! 

- Ta sẽ ngồi đây hoan nghênh ngươi đi cướp bóc trở về! 

Quân Khương Lâmcười tủm tỉm mà nói: 

- Ưng lão, lúc đó ta sẽ chúc mừng ngươi, chỉ cần ngươi cướp một vòng như ta nói, rượu sẽ đủ cho ngươi uống ba đời còn chưa hết, ngươi không những được uống một cách thống khoái, cho dù ngươi có muốn dùng rượu của ta mà tắm rửa mỗi ngày cũng không hết!

Ưng Bác Không nghẹn họng nhìn trân trối, tên này là loại người gì chứ? 

Ở đây ngoại trừ hai người này ra, tất cả đều là bộ dạng tròng mắt như muốn rơi xuống đất! Đây chính là bát đại chí tôn a, Quân tam thiếu gia sao lại dám nói với hắn bằng cái giọng đó, vậy mà đối phương cũng không có tức giận, đây là chuyện quái gì vậy? 

Thế giới này quá điên cuồng đi? 

"Được rồi, lão phu không thèm nữa, không uống thì sẽ không, không phải chỉ là một ly phá tửu thôi sao, lão phu nhẫn còn không được sao, không uống cũng không thể chết người!" Ưng Bác Không buồn bực ngồi trên ghế, thế nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ tiếc nuối như muốn lao lên cướp vậy...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện