*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quân đại cao nhân khởi động Hồng Quân Tháp, linh khí nồng đậm ào ào tuôn ra, từ trong tay Quân Khương Lâm chảy cuồn cuộn vào kinh mạch của Hải Trầm Phong, từng chút một chữa chị những đoạn kinh mạch đã đứt gãy của hắn, sau đó lại chảy về đan điền, từng bước một tu bổ đan điền...
Khuôn mặt trắng bệch của Hải Trầm Phong từ từ hồng nhuận lên, bắt đầu có một chút huyết sắc, hắn thấp giọng rên rỉ thành tiếng, vô lực mở to mắt mà nhìn người bịt mặt trước mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự cảm kích.
Sự cảm kích này không phải vì hắc y nhân cứu mạng của hắn, đến lúc này hắn vẫn chưa nhận ra thương thế mình đã tốt hơn trước; mà sự cảm kích này phát ra là do vị tiền bối trước mặt này đã sửa trị Ưng Bác Không một trận thật quá thống khoái! Người gần chết như Hải Trầm Phong cũng cảm nhận một trận sung sướng trong lồ ng ngực! Quả thật là báo ứng nha!
" Đáng tiếc là số mệnh của ta không còn bao lâu!"
Khi vừa nghĩ đến đây, Hải Trầm Phong đột nhiên cảm thấy một cỗ linh lực dồi dào theo kinh mạch của mình mà cuồn cuộn đổ vào đan điền, cả cơ thể đã mất đi công năng, kinh mạch thì đứt gãy khắp nơi không ngờ lúc này lại tỏa ra sinh cơ bừng bừng! Năng lượng kinh khủng thế này, cho dù là sư phụ Úy Lam Chí Tôn của hắn cũng còn thua xa lắc!
Đây là thần tích sao ta?
Ánh mắt Hải Trầm Phong nhìn Quân Khương Lâm trong khoảnh khắc này đã chuyển từ cảm kích thành sùng bái! Không biết vị tiền bối có công tái tạo này là ai? Làm sao một người lại có thể tu luyện đến trình độ này, quả nhiên là vô cùng đáng sợ!
Nghe được tiếng rên rỉ của Hải Trầm Phong, Ưng Bác Không kinh ngạc xoay người, nhất thời cả hai mắt đều trợn tròn.
Tự bạo đan điền, đốt cháy tinh khí toàn thân để chuyển thành một kích tất sát, chiêu ngọc đá cùng tan như thế, trên Huyền Huyền đại lục này kết quả chỉ có một: Chắc chắn phải chết! Nhưng hiện tại, trước mắt Ưng Bác Không, hô hấp của Hải Trầm Phong càng ngày càng vững vàng, chỉ cần không phải là người mù thì chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được, thương thế của Hải Trầm Phong tuy là cực kỳ nghiêm trọng, nhưng tuyệt đối không còn nguy hiểm đến tính mạng! Hơn nữa, với tình trạng này thêm một thời gian, lấy tiến độ chữa trị trước mắt, tin tưởng rằng không cần bao lâu, một thân tu vi bị phế đi của Hải Trầm Phong cũng có hi vọng vô cùng.
Không ngờ trên đời này lại có loại tuyệt đỉnh công pháp có thể tái tạo này!
Từ linh khí kh ủng bố dao động trong không trung, Ưng Bác Không rõ ràng có thể cảm thấy "thực lực" vô cùng kh ủng bố của hắc y nhân bịt mặt này! Ngay cả hắn là một trong Bát Đại Chí Tôn cũng không khỏi âm thầm le lưỡi: "May mắn cho ta là vừa rồi không quá kích động, nếu một khi không nhịn được ra tay động thủ cùng hắn, có khi người nằm thẳng cẳng ra đó không phải Hải Trầm Phong mà là ta không biết chừng? Ta thật sự là quá may mắn mà!":110:
Rấ...t rấ...t kinh người! Thực lực khủ ng bố đến mức này chỉ sợ Vân Biệt Trần cũng không với tới!
Trong lòng Ưng Bác Không nhớ tới lần gặp mặt Vân Biệt Trần trước đây, trong lòng âm thầm so sánh, kết quả làm cho Ưng Bác Không suýt tí là la hoảng ra miệng.
Bởi vì hắn rõ ràng nhận ra, lấy năng lực mà Vân Biệt Trần biểu hiện ra lúc ấy, so sánh với khí tức khổng lồ của vị hắc y nhân bịt mặt này, căn bản không cùng một cấp độ! Dù cho so sánh suối nhỏ với sông rộng cũng còn chưa đủ, ít nhất phải là sông rộng so với đại dương mênh mông thì may ra mới xứng!
Hắn tin chắc rằng trong mấy trăm năm qua, Vân Biệt Trần có tiến bộ như thế nào, nhất định cũng không bằng được trạng thái của vị hắc y nhân bịt mặt này!
Trên trán Ưng Bác Không mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!
Hiện tại, Ưng Bác Không khiếp sợ, Hải Trầm Phong kính nể, hai vị này lại không biết đương sự Quân đại thiểu Quân đại cao nhân giờ phút này đang lâm vào một tình trạng vô cùng hung hiểm.
Bởi vì khi linh khí mãnh liệt phát ra để chữa thương, lúc kinh mạch của Hải Trầm Phong gần như hoàn toàn bình phục thì đột nhiên linh khí bắt đầu khởi động điên cuồng, cùng lúc đó, Hồng Quân Tháp giống như vô số chuông lớn ầm ầm bạo vang, làm Quân Khương Lâm trong lúc nhất thời đầu váng mắt hoa, làm cho hắn cảm giác trên đầu không có trởi, dưới chân không có đất, giữa đất trời chỉ còn có một mình hắn tồn tại!
Hắn lúc này đã bắt đầu tử từ hiểu ra.
Dòng linh khí bên trong kinh mạch của hắn giống như là vật sống, bắt đầu tự động vận hành, như triều dâng thác lũ, giống như biển rộng sóng cả, sóng Trường Giang ào ào đánh tới, đợt sau càng lớn hơn đợt trước, càng mạnh bạo, càng kinh khủng!
Trong lòng Quân Khương Lâm thầm kêu khổ một tiếng!
Trong cả tháng nay đều mong có đột phá, thế nhưng nhanh không nhanh, chậm không chậm, đương nhiên ngay hoàn cảnh hung hiểm này mà bắt đầu đột phá...
Trong thần thức của hắn linh khí bắt đầu cuồn cuộn chảy, Hồng Quân Tháp đã tự động bay lên, phát ra vô số đạo ánh sáng, phát ra một cách trật tự nhưng vô cùng chói mắt.
Một cỗ hấp lực vô cùng lớn như muốn hấp thu toàn bộ linh thức đang bao vây Quân Khương Lâm, mạnh mẽ hút vào. Vì đã có một lần kinh nghiệm, Quân đại thiếu đương nhiên biết ý nghĩa của chuyện này, tâm niệm vừa động đã thu linh lực từ trong người Hải Trầm Phong trở về.
Cả người Hải Trầm Phong lập tức chấn động, khóe miệng tràn ra máu tươi. Ưng Bác Không cảm giác được sự dị thường trong không trung cũng kinh ngạc đến trợn mắt.
Quân Khương Lâm miễn cưỡng khắc chế rồi chậm rãi nói:
- Ta đã ổn định thương thế của hắn, tạm thời không còn nguy hiểm tới tính mạng. Chẳng qua muốn hoàn toàn khôi phục thì còn phải cần thêm vài lần điều trị nữa, tuy nhiên hiện tại ta phải có việc rời đi.
- Nhưng....
Ưng Bác Không hai hàng lông mày dựng lên, mắt lộ vẻ nghi ngờ.
- Tên diều hâu ngươi mang theo hắn, tìm tới Quân gia của thành Thiên Hương, tìm đồ nhi của lão phu, là tam thiếu của Quân gia Quân Khương Lâm, mời hắn chữa trị cho tiểu tử này, hắn có chân truyền của ta, ngoại trừ công lực còn thấp, loại thương thế này cũng không làm khó được hắn! Nhiều nhất là trong ba tháng, hắn có thể làm cho tiểu tử này hoàn toàn khôi phục!
Ưng Bác Không gật đầu lia lịa.
Quân đại cao nhân khởi động Hồng Quân Tháp, linh khí nồng đậm ào ào tuôn ra, từ trong tay Quân Khương Lâm chảy cuồn cuộn vào kinh mạch của Hải Trầm Phong, từng chút một chữa chị những đoạn kinh mạch đã đứt gãy của hắn, sau đó lại chảy về đan điền, từng bước một tu bổ đan điền...
Khuôn mặt trắng bệch của Hải Trầm Phong từ từ hồng nhuận lên, bắt đầu có một chút huyết sắc, hắn thấp giọng rên rỉ thành tiếng, vô lực mở to mắt mà nhìn người bịt mặt trước mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự cảm kích.
Sự cảm kích này không phải vì hắc y nhân cứu mạng của hắn, đến lúc này hắn vẫn chưa nhận ra thương thế mình đã tốt hơn trước; mà sự cảm kích này phát ra là do vị tiền bối trước mặt này đã sửa trị Ưng Bác Không một trận thật quá thống khoái! Người gần chết như Hải Trầm Phong cũng cảm nhận một trận sung sướng trong lồ ng ngực! Quả thật là báo ứng nha!
" Đáng tiếc là số mệnh của ta không còn bao lâu!"
Khi vừa nghĩ đến đây, Hải Trầm Phong đột nhiên cảm thấy một cỗ linh lực dồi dào theo kinh mạch của mình mà cuồn cuộn đổ vào đan điền, cả cơ thể đã mất đi công năng, kinh mạch thì đứt gãy khắp nơi không ngờ lúc này lại tỏa ra sinh cơ bừng bừng! Năng lượng kinh khủng thế này, cho dù là sư phụ Úy Lam Chí Tôn của hắn cũng còn thua xa lắc!
Đây là thần tích sao ta?
Ánh mắt Hải Trầm Phong nhìn Quân Khương Lâm trong khoảnh khắc này đã chuyển từ cảm kích thành sùng bái! Không biết vị tiền bối có công tái tạo này là ai? Làm sao một người lại có thể tu luyện đến trình độ này, quả nhiên là vô cùng đáng sợ!
Nghe được tiếng rên rỉ của Hải Trầm Phong, Ưng Bác Không kinh ngạc xoay người, nhất thời cả hai mắt đều trợn tròn.
Tự bạo đan điền, đốt cháy tinh khí toàn thân để chuyển thành một kích tất sát, chiêu ngọc đá cùng tan như thế, trên Huyền Huyền đại lục này kết quả chỉ có một: Chắc chắn phải chết! Nhưng hiện tại, trước mắt Ưng Bác Không, hô hấp của Hải Trầm Phong càng ngày càng vững vàng, chỉ cần không phải là người mù thì chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được, thương thế của Hải Trầm Phong tuy là cực kỳ nghiêm trọng, nhưng tuyệt đối không còn nguy hiểm đến tính mạng! Hơn nữa, với tình trạng này thêm một thời gian, lấy tiến độ chữa trị trước mắt, tin tưởng rằng không cần bao lâu, một thân tu vi bị phế đi của Hải Trầm Phong cũng có hi vọng vô cùng.
Không ngờ trên đời này lại có loại tuyệt đỉnh công pháp có thể tái tạo này!
Từ linh khí kh ủng bố dao động trong không trung, Ưng Bác Không rõ ràng có thể cảm thấy "thực lực" vô cùng kh ủng bố của hắc y nhân bịt mặt này! Ngay cả hắn là một trong Bát Đại Chí Tôn cũng không khỏi âm thầm le lưỡi: "May mắn cho ta là vừa rồi không quá kích động, nếu một khi không nhịn được ra tay động thủ cùng hắn, có khi người nằm thẳng cẳng ra đó không phải Hải Trầm Phong mà là ta không biết chừng? Ta thật sự là quá may mắn mà!":110:
Rấ...t rấ...t kinh người! Thực lực khủ ng bố đến mức này chỉ sợ Vân Biệt Trần cũng không với tới!
Trong lòng Ưng Bác Không nhớ tới lần gặp mặt Vân Biệt Trần trước đây, trong lòng âm thầm so sánh, kết quả làm cho Ưng Bác Không suýt tí là la hoảng ra miệng.
Bởi vì hắn rõ ràng nhận ra, lấy năng lực mà Vân Biệt Trần biểu hiện ra lúc ấy, so sánh với khí tức khổng lồ của vị hắc y nhân bịt mặt này, căn bản không cùng một cấp độ! Dù cho so sánh suối nhỏ với sông rộng cũng còn chưa đủ, ít nhất phải là sông rộng so với đại dương mênh mông thì may ra mới xứng!
Hắn tin chắc rằng trong mấy trăm năm qua, Vân Biệt Trần có tiến bộ như thế nào, nhất định cũng không bằng được trạng thái của vị hắc y nhân bịt mặt này!
Trên trán Ưng Bác Không mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!
Hiện tại, Ưng Bác Không khiếp sợ, Hải Trầm Phong kính nể, hai vị này lại không biết đương sự Quân đại thiểu Quân đại cao nhân giờ phút này đang lâm vào một tình trạng vô cùng hung hiểm.
Bởi vì khi linh khí mãnh liệt phát ra để chữa thương, lúc kinh mạch của Hải Trầm Phong gần như hoàn toàn bình phục thì đột nhiên linh khí bắt đầu khởi động điên cuồng, cùng lúc đó, Hồng Quân Tháp giống như vô số chuông lớn ầm ầm bạo vang, làm Quân Khương Lâm trong lúc nhất thời đầu váng mắt hoa, làm cho hắn cảm giác trên đầu không có trởi, dưới chân không có đất, giữa đất trời chỉ còn có một mình hắn tồn tại!
Hắn lúc này đã bắt đầu tử từ hiểu ra.
Dòng linh khí bên trong kinh mạch của hắn giống như là vật sống, bắt đầu tự động vận hành, như triều dâng thác lũ, giống như biển rộng sóng cả, sóng Trường Giang ào ào đánh tới, đợt sau càng lớn hơn đợt trước, càng mạnh bạo, càng kinh khủng!
Trong lòng Quân Khương Lâm thầm kêu khổ một tiếng!
Trong cả tháng nay đều mong có đột phá, thế nhưng nhanh không nhanh, chậm không chậm, đương nhiên ngay hoàn cảnh hung hiểm này mà bắt đầu đột phá...
Trong thần thức của hắn linh khí bắt đầu cuồn cuộn chảy, Hồng Quân Tháp đã tự động bay lên, phát ra vô số đạo ánh sáng, phát ra một cách trật tự nhưng vô cùng chói mắt.
Một cỗ hấp lực vô cùng lớn như muốn hấp thu toàn bộ linh thức đang bao vây Quân Khương Lâm, mạnh mẽ hút vào. Vì đã có một lần kinh nghiệm, Quân đại thiếu đương nhiên biết ý nghĩa của chuyện này, tâm niệm vừa động đã thu linh lực từ trong người Hải Trầm Phong trở về.
Cả người Hải Trầm Phong lập tức chấn động, khóe miệng tràn ra máu tươi. Ưng Bác Không cảm giác được sự dị thường trong không trung cũng kinh ngạc đến trợn mắt.
Quân Khương Lâm miễn cưỡng khắc chế rồi chậm rãi nói:
- Ta đã ổn định thương thế của hắn, tạm thời không còn nguy hiểm tới tính mạng. Chẳng qua muốn hoàn toàn khôi phục thì còn phải cần thêm vài lần điều trị nữa, tuy nhiên hiện tại ta phải có việc rời đi.
- Nhưng....
Ưng Bác Không hai hàng lông mày dựng lên, mắt lộ vẻ nghi ngờ.
- Tên diều hâu ngươi mang theo hắn, tìm tới Quân gia của thành Thiên Hương, tìm đồ nhi của lão phu, là tam thiếu của Quân gia Quân Khương Lâm, mời hắn chữa trị cho tiểu tử này, hắn có chân truyền của ta, ngoại trừ công lực còn thấp, loại thương thế này cũng không làm khó được hắn! Nhiều nhất là trong ba tháng, hắn có thể làm cho tiểu tử này hoàn toàn khôi phục!
Ưng Bác Không gật đầu lia lịa.
Danh sách chương