Hắc ý nhân cười quái dị, thanh âm khác thương như tiếng ưng huýt giữa trời cao:
- Chuyện lúc trước với ta mà nói đã kết thúc từ lâu. Chuyến đi đến Thiên Hương thành này rất có ích cho ta, thu hoạch được nhiều thứ, vốn cũng đã đến lúc phải đi. Làm gì có hứng thú bận tậm đến cái Kim Dương bang chó mà này, nhưng mà bọn chúng lại quấy rầy hết lần này đến lần khác. Nhận được chiến thư của ngươi, đúng là tạo hoá trêu ngươi.
Hắc bào nhân ngửng mặt lên trời kêu to một tiếng:
- Diêm vương bảo ngươi canh ba chết, ai dám để ngươi sống đến canh năm?
- Nếu mọi chuyện đã qua, cớ sao tiền bối lại không chịu buông tha?
Hải Trầm Phong thở dài, trầm giọng nói:
- Chuyện mà tiền bối nói, có phải là việc tranh giành huyền đan đêm trước phải không?
Hắc bào nhân hừ một tiếng, con mẹ nó chứ, không nói đến thì thôi chứ đã nhắc thì ruột gan lên đầu. Mi mắt khẽ chớp, nói:
- Việc đã qua thì không đánh được sao? Bớt nói nhảm đi. Hôm nay để lão tử giáo huấn ngươi một chút. Cho ngươi hiểu được, đụng phải người không nên chọc thì phải trả cái giá lớn chừng nào.
- Xem ra tiền bối nhất định phải động thủ? Vậy vãn bối cả gan xin lãnh giáo một hai chiêu!
Trong lòng Hải Trầm Phong bừng bừng ngạo khí, thầm nghĩ: "Ngươi đã tự thừa nhận mình là tiền bối cao nhân, lại còn ỷ thế hiếp người như vậy, còn có phong phạm của tiền bối hay sao? Thà rằng bị ngươi đánh chết, cũng nhất quyết không bị ngươi hù chết! Tốt xấu gì Hải Trầm Phong ta cũng là đệ tử của một trong Bát Đại Chí Tôn? Ta sợ ngươi sao?"
Nói đến gia hỏa Úy Lam Chí Tôn Mộng Hồng Trần, tên này cũng là một tên cổ quái, chưa bao giờ nói cho đồ đệ chuyện tình bên ngoài, mà Ưng Bác Không lâu nay đều ở tái ngoại thảo nguyên, đương nhiên Hải Trầm Phong chưa bao giờ gặp qua, thậm chí những lời đồn về Ưng Bác Không cũng không được nghe nhiều. Vì thế, nhất thời hắn không thể nào nhận ra người này, thảo nguyên thần ưng Ưng Bác Không, cùng nổi danh với sư phụ mình, một trong Bát Đại Chí Tôn!
- Hắc hắc hắc, lãnh giáo một hai chiêu sao mà đủ, gặp được nhau chính là duyên phận, ngày hôm nay ngươi cùng lão phu hoạt động gân cốt một cách thoải mái đi.
Ưng Bác Không cười lớn một tiếng, cả người như mây bay nước chảy tiến tới, vỗ ra một chưởng vào đỉnh đầu Hải Trầm Phong.
Hải Trầm Phong tức giận hừ một tiếng, soạt một tiếng trường kiếm đã ra khỏi vỏ, một đoàn lam quang đâm thẳng tới trước.
- Phanh!
Tay phải của Ưng Bác Không va chạm vào kiếm quang của Hải Trầm Phong, nhục chưởng va chạm trường kiếm, không ngờ lại vang ra tiếng như kim thiết va chạm nhau!
Hải Trầm Phong trong lòng hơi yên tâm, nghĩ thầm: "Lão nhân này khinh công có phần kinh người, quả thật hiếm thấy, nhưng sau một kích này cũng cân sức ngang tài. Tuy rằng hắn dùng tay không để đối kiếm, có thể mạnh hơn mình một chút, nhưng mạnh hay không mạnh thì đã sao, chưa chắc mình đã không có phần thắng!" Nghĩ tới đây hắn hú dài một tiếng, lam quang cuồn cuộn phát ra, hùng dũng tiến tới như thủy triều mãnh liệt trên đại dương.
Hắn nào biết, thực lực của Ưng Bác Không cao minh cỡ nào, chỉ vì muốn kéo dài trận chiến hứng thú này, Ưng Bác Không mới xuất ra thực lực tương đương với hắn.
Sở dĩ Ưng Bác Không lúc nào cũng tìm người động thủ là có nguyên nhân đặc biệt. Nguyên nhân này chính là những năm gần đây hắn thường chiến đấu với chim ưng tại đỉnh núi Tuyết Sơn, có một chút tâm đắc, dựa vào cách thức phi hành, chiến đấu, công kích, trốn chạy hay săn mồi của chim ưng, Ưng Thần Cửu Thức vốn có của hắn đã phát triển, sáng tạo thành một bộ công phu vô cùng uy lực: Ưng Biến Thập Thất Thức!
Bộ công phu này tuy uy lực rất lớn, nhưng bởi vì mới được sáng tạo ra, chưa hoàn toàn thành thục, cách thức nối liền các chiêu lại với nhau vẫn còn sơ hở khá nhiều, điều này làm Ưng Bác Không đau đầu cực kỳ. Hắn lúc nào cũng muốn tìm đối thủ tốt chính là để sữa chữa, tu luyện bộ Ưng Biến Thập Thất Thức này, tìm ra phương pháp cải tiến.
Phải biết rằng, những chí tôn nổi danh cùng hắn, ai cũng không phải là loại người rảnh rỗi. Hoặc là giấu nghề, hoặc là thần long thấy đầu không thấy đuôi, tất cả đều mở miệng ra là thẳng thừng cự tuyệt. Vì thế, Ưng Bác Không cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Còn kẻ tử địch Phong Quyển Vân không phải là không thể được, nhưng hai người một khi chiến đấu đều là quyết đấu sinh tử! Nếu trong chiến đấu kiểu đó mà Ưng Bác Không sử dụng bộ Ưng Biến Thập Thất Thức còn chưa hoàn thành này mà đối địch, vậy chẳng khác nào là đi tìm chết!
Ngay cả có năng lực bảo mệnh, hắn cũng không muốn lộ ra những chiêu thức này, đây chính là thủ đoạn ẩn giấu sau này dùng để đối đầu với Phong Quyển Vân, sau này hắn sẽ dùng tuyệt chiêu này để khuất nhục Phong Quyển Vân, làm sao có thể tùy tiện sử dụng.
Nhưng trừ những người đó ra, trong thiên hạ này mấy ai có thể làm đối thủ của Ưng Bác Không?
Ưng Bác Không không phải chưa từng nghĩ sẽ xông vào Thiên Phạt sâm lâm, nhưng khi hắn nghĩ tới thực lực kinh thiên địa quỷ thần khiếp của vị lão đại của Thiên Phạt sâm lâm, hắn do dự mãi, cuối cùng vẫn không dám đi: "Dấn thân vào nơi đó chẳng khác nào biến bản thân mình thành thức ăn, rồi sau đó biến thành phân của huyền thú!"
- Chuyện lúc trước với ta mà nói đã kết thúc từ lâu. Chuyến đi đến Thiên Hương thành này rất có ích cho ta, thu hoạch được nhiều thứ, vốn cũng đã đến lúc phải đi. Làm gì có hứng thú bận tậm đến cái Kim Dương bang chó mà này, nhưng mà bọn chúng lại quấy rầy hết lần này đến lần khác. Nhận được chiến thư của ngươi, đúng là tạo hoá trêu ngươi.
Hắc bào nhân ngửng mặt lên trời kêu to một tiếng:
- Diêm vương bảo ngươi canh ba chết, ai dám để ngươi sống đến canh năm?
- Nếu mọi chuyện đã qua, cớ sao tiền bối lại không chịu buông tha?
Hải Trầm Phong thở dài, trầm giọng nói:
- Chuyện mà tiền bối nói, có phải là việc tranh giành huyền đan đêm trước phải không?
Hắc bào nhân hừ một tiếng, con mẹ nó chứ, không nói đến thì thôi chứ đã nhắc thì ruột gan lên đầu. Mi mắt khẽ chớp, nói:
- Việc đã qua thì không đánh được sao? Bớt nói nhảm đi. Hôm nay để lão tử giáo huấn ngươi một chút. Cho ngươi hiểu được, đụng phải người không nên chọc thì phải trả cái giá lớn chừng nào.
- Xem ra tiền bối nhất định phải động thủ? Vậy vãn bối cả gan xin lãnh giáo một hai chiêu!
Trong lòng Hải Trầm Phong bừng bừng ngạo khí, thầm nghĩ: "Ngươi đã tự thừa nhận mình là tiền bối cao nhân, lại còn ỷ thế hiếp người như vậy, còn có phong phạm của tiền bối hay sao? Thà rằng bị ngươi đánh chết, cũng nhất quyết không bị ngươi hù chết! Tốt xấu gì Hải Trầm Phong ta cũng là đệ tử của một trong Bát Đại Chí Tôn? Ta sợ ngươi sao?"
Nói đến gia hỏa Úy Lam Chí Tôn Mộng Hồng Trần, tên này cũng là một tên cổ quái, chưa bao giờ nói cho đồ đệ chuyện tình bên ngoài, mà Ưng Bác Không lâu nay đều ở tái ngoại thảo nguyên, đương nhiên Hải Trầm Phong chưa bao giờ gặp qua, thậm chí những lời đồn về Ưng Bác Không cũng không được nghe nhiều. Vì thế, nhất thời hắn không thể nào nhận ra người này, thảo nguyên thần ưng Ưng Bác Không, cùng nổi danh với sư phụ mình, một trong Bát Đại Chí Tôn!
- Hắc hắc hắc, lãnh giáo một hai chiêu sao mà đủ, gặp được nhau chính là duyên phận, ngày hôm nay ngươi cùng lão phu hoạt động gân cốt một cách thoải mái đi.
Ưng Bác Không cười lớn một tiếng, cả người như mây bay nước chảy tiến tới, vỗ ra một chưởng vào đỉnh đầu Hải Trầm Phong.
Hải Trầm Phong tức giận hừ một tiếng, soạt một tiếng trường kiếm đã ra khỏi vỏ, một đoàn lam quang đâm thẳng tới trước.
- Phanh!
Tay phải của Ưng Bác Không va chạm vào kiếm quang của Hải Trầm Phong, nhục chưởng va chạm trường kiếm, không ngờ lại vang ra tiếng như kim thiết va chạm nhau!
Hải Trầm Phong trong lòng hơi yên tâm, nghĩ thầm: "Lão nhân này khinh công có phần kinh người, quả thật hiếm thấy, nhưng sau một kích này cũng cân sức ngang tài. Tuy rằng hắn dùng tay không để đối kiếm, có thể mạnh hơn mình một chút, nhưng mạnh hay không mạnh thì đã sao, chưa chắc mình đã không có phần thắng!" Nghĩ tới đây hắn hú dài một tiếng, lam quang cuồn cuộn phát ra, hùng dũng tiến tới như thủy triều mãnh liệt trên đại dương.
Hắn nào biết, thực lực của Ưng Bác Không cao minh cỡ nào, chỉ vì muốn kéo dài trận chiến hứng thú này, Ưng Bác Không mới xuất ra thực lực tương đương với hắn.
Sở dĩ Ưng Bác Không lúc nào cũng tìm người động thủ là có nguyên nhân đặc biệt. Nguyên nhân này chính là những năm gần đây hắn thường chiến đấu với chim ưng tại đỉnh núi Tuyết Sơn, có một chút tâm đắc, dựa vào cách thức phi hành, chiến đấu, công kích, trốn chạy hay săn mồi của chim ưng, Ưng Thần Cửu Thức vốn có của hắn đã phát triển, sáng tạo thành một bộ công phu vô cùng uy lực: Ưng Biến Thập Thất Thức!
Bộ công phu này tuy uy lực rất lớn, nhưng bởi vì mới được sáng tạo ra, chưa hoàn toàn thành thục, cách thức nối liền các chiêu lại với nhau vẫn còn sơ hở khá nhiều, điều này làm Ưng Bác Không đau đầu cực kỳ. Hắn lúc nào cũng muốn tìm đối thủ tốt chính là để sữa chữa, tu luyện bộ Ưng Biến Thập Thất Thức này, tìm ra phương pháp cải tiến.
Phải biết rằng, những chí tôn nổi danh cùng hắn, ai cũng không phải là loại người rảnh rỗi. Hoặc là giấu nghề, hoặc là thần long thấy đầu không thấy đuôi, tất cả đều mở miệng ra là thẳng thừng cự tuyệt. Vì thế, Ưng Bác Không cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Còn kẻ tử địch Phong Quyển Vân không phải là không thể được, nhưng hai người một khi chiến đấu đều là quyết đấu sinh tử! Nếu trong chiến đấu kiểu đó mà Ưng Bác Không sử dụng bộ Ưng Biến Thập Thất Thức còn chưa hoàn thành này mà đối địch, vậy chẳng khác nào là đi tìm chết!
Ngay cả có năng lực bảo mệnh, hắn cũng không muốn lộ ra những chiêu thức này, đây chính là thủ đoạn ẩn giấu sau này dùng để đối đầu với Phong Quyển Vân, sau này hắn sẽ dùng tuyệt chiêu này để khuất nhục Phong Quyển Vân, làm sao có thể tùy tiện sử dụng.
Nhưng trừ những người đó ra, trong thiên hạ này mấy ai có thể làm đối thủ của Ưng Bác Không?
Ưng Bác Không không phải chưa từng nghĩ sẽ xông vào Thiên Phạt sâm lâm, nhưng khi hắn nghĩ tới thực lực kinh thiên địa quỷ thần khiếp của vị lão đại của Thiên Phạt sâm lâm, hắn do dự mãi, cuối cùng vẫn không dám đi: "Dấn thân vào nơi đó chẳng khác nào biến bản thân mình thành thức ăn, rồi sau đó biến thành phân của huyền thú!"
Danh sách chương