Chẳng lẽ gặp quỷ, hay cháu dâu, chị dâu bị điên? 

Quản Thanh Hàn thấy hai người đang ngơ ngác trơ mắt ếch nhìn mình, hơi suy nghĩ lại liền hiểu ra, lúc trước mình đối xử rất cực đoan với vị tiểu thúc tử này, bây giờ đột nhiên vì hắn cầu tình, khó trách hai người lại có biểu tình như vậy. 

Quái lạ. 

Thế nhưng tại sao mình lại vì hắn cầu tình? 

Quản Thanh Hàn nghĩ đi nghĩ lại. Khuôn mặt trong sánh, nhưng lạnh lùng đỏ lên, đỏ đến tận mang tai, không khỏi giậm mạnh chân, có phần thẹn quá hoá giận, nói: "Điệt, điệt sợ Tam thúc người mệt mỏi thôi, nếu không, người người cứ đáng tiếp đi, đáng chết hắn càng tốt." Nói xong lại cảm thấy trong thanh âm của mình có pha chút làm nũng, không khỏi một hồi bối rối, túng quẫn. Thấy ánh mắt của hai người lại càng nở ra, quả thực có dấu hiệu rách mí mắt. Trái tim bình bịch đập mạnh, nhanh như làn khói biến mất trước mặt hai người. "Ta vừa rồi hẳn là không nhìn lầm chứ? Cũng không có nghe lầm a? Người nọ thật sự là đại tẩu sao?" Quân Khương Lâm gãi gãi đầu. Cong người hai cái liền bật lên. Tư thế này thật sự là rất giống với Lý Tiểu Long a. 

"Có vẻ, đúng vậy." Khẩu khí của Quân Vô Ý cũng không có xác định. Đột nhiên lại giận dữ nói: "Ai cho ngươi đứng lên, tưởng ta già rồi à." 

Tiếp tục thao luyện đánh đấm: bộp, bịch, chá...t 

Thật lâu sau, Quân tam gia có vẻ đắc ý dào dạt lắc lắc cánh tay, nói: "Ngày mai chính là ngày dỗ của phụ thân ngươi, đến lúc đó theo ta tiến đến Từ Đường gia tộc thắp hương, sau đó tới nơi mộ phần của các các tướng sĩ và phụ thân ngươi bái tế. Ngươi phải có trách nhiệm với thế hệ sau của bọn họ, hiểu không?" 

Khương Lâm lầm bầm hai tiếng: "Hiểu rồi." 

Quân tam gia xoa cổ tay sau đó tiêu sái bước tới ngồi lên xe lắn. Bản thân tự điều chỉnh xe thản nhiên rời đi. Đi tới cửa viện tử mới dừng lại, sau đó quay đầu lại nói: "Chuyện tình về Huyết Hồn sơn trang rốt cuộc là như thế nào!" 

Thật sự vẫn chưa xong a, Quân Khương Lâm khóc không ra nước mắt. 

Tam gia rời đi. 

Sướng! Chỉ có thể nói một từ tam gia cảm thấy rất sướng! Có thể tìm cớ dạy tiểu tử này một lần thật sự là đã nghiền. Tam gia cảm thấy đây mới chính là đoạn thời gian vui vẻ nhất đời mình. 

Ngày tiếp theo, bầu trời vẫn còn một mảnh u ám. 

Quân Khương Lâm, Quân Vô Ý hai người cùng một cái xe lăn, lặng lẽ đứng nghiêm, nhìn lên một tòa mộ chôn quần áo và di vật có thể dùng hai chữ "Vĩ đại" Để hình dung, nhân tâm hai người đều cảm thấy xúc động dạt dào. 

Đây đã sớm vượt qua phạm trù là một nơi mộ phần, có vẻ giống một tòa quân doanh cùng một tòa cung điện hơn, nơi này mang một cỗ khí tức nồng đậm giống như trong cung điện. 

Khi đến nơi này, ngay cả Quân Vô Ý cũng phải đi qua tám đạo trạm gác, hai bên chung quanh rõ ràng còn ẩn chứa vô số bẫy rập. Một tòa mộ phần lại có thể được bảo vệ sâm nghiêm như vậy! 

Tám cây cột đá to lớn chống lên thẳng lên. Hai bên là hai khối đá lớn đứn sừng sững trước mặt. Bên trên có khắc mấy hàng chữ lớn. 

Bên trái là: phong vân thính quân rền vang! 

Phía bên phải: thiên địa trung quân tung hoành! 

Mặt đất, chính là từng hàng từng hàng đá xang xếp chỉnh tề thành hàng. Hai bên có một đội nhân mã cưỡi ngựa mang thương đều bằng thạch điêu, càng tiến lên phía trước, hai bên, mỗi bên đều có bốn cự hán bằng thạch điêu hùng dũng đứng thẳng. Người người đều là tay đè chuôi kiếm, mắt nhìn thẳng. Tuy là thạch điêu thế nhưng trông thật sự rất sống động. Tất cả đều là lầm lẫm uy phong, khí thế không thể xâm phạm. 

"Tám bức thạch điêu này đều dựa vào tướng mạo hình dáng của người thực mà điêu khắc, chính là đám người thị vệ thiếp thân của phụ thân ngươi.Đó chính là nhân nghĩa Bạch y bát tướng; từ khi đại ca bắt đầu gia nhập quân đội, tám người này đã đi theo phục thị rồi, mãi cho tới khi chết trận ở Thiên Quan Lĩnh, đám người cũng không rời một bước!" Quân Vô Ý nhìn lên tám bức tượng đá, trong mắt bắn ra quang mang cảm khái. Ngữ điệu dị thường trầm thấp. Mang theo vẻ hoài niệm da diết. 

"Cùng sinh tử, chung vinh hoa, bạch y vệ, quần áo dính máu, nghĩa quán trường hồng tùy vô hối, huyết thấu thiên quan ai như hắn?" Quân Vô Ý trầm thấp ngâm lên, chậm rãi đi tới, ánh mắt lưu luyến chăm chú nhìn thật sâu lên mỗi pho tượng. 

Quân Khương Lâm không khỏi nghiêm nghị cung kính, trong lúc bất giác, lưng cũng dựng thẳng lên. 

Cả tòa mộ phần rộng rãi này đều rất sạch sẽ, không có một điểm nhiễm bụi, lúc này trời đã cuối thu, vậy mà không có lấy một nửa phiến lá rụng, nửa phần rễ cỏ, thậm chí không có nửa điểm rong rêu. 

"Ở đây có người trong quân doang tới phụ trách, trong quân đội có một quy định bất thành văn: Bất luận kẻ nào chỉ cần để cho mộ phần của đại ca nhiễm một điểm tro bụi, chính là tử tội! Cần trảm lập quyết! Mặc dù không phải là quy định rõ ràng, thế nhưng còn nghiêm khắc hơn rất nhiều so với quân pháp! Tuyệt không ngoại lệ, cho nên không có người dám vi phạm, cũng không thể vi phạm!" Quân Vô Ý trầm giọng nói, chậm rãi thôi động xe lăn, một đường tiến lên phía trước. 

Quân Khương Lâm yên lặng ở bên cạnh hắn, trong lòng chấn động không thôi, chỉ từ điểm này là có thể nhận ra, trong quân đội cha mình được tôn trọng cỡ nào, hiển nhiên đã được tôn sùng đến mức thần thánh, có lẽ trong lòng đám quân nhân của Thiên Hương,hình tượng bạch y quân suất Quân Vô Hối đã sớm trở thành Thần! Chiến Thần!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện