Hai người lại nhìn Quân Khương Lâm. Hai chân hắn đã lún vào trong lòng đất, thần sắc trông có vẻ thoải mái, vui sướng.
Một thoáng qua đi, thân thể của Quân Khương Lâm đã chìm xuống tới eo. Chỉ lộ ra từ phần ngực trở lên, bùn đấu xung quanh sau cơn mưa cũng không thấy tràn ra, hết thảy đều vô thanh vô tức tự nhiên như vậy.
Quân Khương Lâm hắc một tiếng, đột nhiên mặt đất cách mặ hắn ba thước, phun lên một đạo thủy tiễn sáng trong, bắn ra tung tóe mang theo một mùi bị đặc biệt nam tính, cơ hồ là văng tới bên người hai người kia.
Hai người biến sắc đồng thời ôm mũi nhảy ra, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin: hắn thật sự có thể làm được sao! Thủy tiễn rõ ràng chính là dòng nước chảy xiết cao tới hơn mười xích. Điều này quá là kì lạ đi!
Quân Khương Lâm tiêu sái nhảy lên, sau đó hỏi: "Thế nào?"
Hai người nhìn nhau đồng thời ủ rũ nói: "Coi như ngươi thắng, chúng ta nhận thua!"
Quân Khương Lâm thở ra một hơi thật dài, rốt cuộc cũng đã thu phục thành công!
Nhưng lại không biết hai người phía đối diện cũng thở dài như vậy, thế nhưng trong lòng lại thầm nhủ: rốt cục đã thua!
Thắng cuộc tuy là gian nan, thế nhưng bên thua cũng thoải mái vì dù sao cũng đạt được điểm lợi. Đánh cuộc như vậy quả thật là hiếm thấy.
"Ngươi rốt cuộc muốn chúng ta làm chuyện gì?" Hạc Trùng Tiêu nhíu mày nói: "Mặc dù chúng ta nguyện ý chịu thua, thế nhưng phải nhắc ngươi trước, chúng ta chỉ có thể làm giúp ngươi một chuyện mà thôi! Ngoài ra ngươi đã đáp ứng chúng ta, không thể quỵt nợ! Bất luận vì cái gì cũng không thể quỵt nợ!"
"Đó là đương nhiên, chỉ cần các ngươi làm xong chuyện mà ta giao cho, ta tự nhiên sẽ có hồi báo xứng đáng." Quân Khương Lâm hướng về phía Hạc Trùng Tiêu duỗi tay, mỉm cười muốn bắt tay.
Hạc Trùng Tiêu nghi hoặc liếc hắn một cái, chậm rãi duỗi tay ra bắt lấy. Khi hai nắm tay tiếp xúc, toàn thân Hạc Trùng Tiêu đột nhiên chấn động, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ khó hiểu, tiếp đó nhắm mắt lại vẻ mặt hưởng thụ.
Một cỗ linh khí tinh thuần từ trong lòng bàn tay của Quân Khương Lâm như thủy triều tràn vào thân thể Hạc Trùng Tiêu, trong khoảng khắc Hạc Trùng Tiêu cảm giác mình mình như đang tản bộ trên mây, toàn bộ thân lâng lâng như đang ở trên tiên cảnh. Mỗi một tấc kinh mạch toàn thân, mỗi một nhánh huyết mạch, mỗi một đốt xương đều như đang vui sướng nhảy múa.
Huyền khí đã yên lặng bao lâu, lúc này lại hoạt động mạnh mẽ như chưa bao giờ thấy vậy, Hạc Trùng Tiêu có thể cảm giác được, chỉ cần duy trì một chút nữa, làm cho Huyền khí của mình tăng vọt tới cánh cửa bình cảnh, sau đó chỉ cần linh khí không ngừng tràn vào là phá tan cánh cửa bình cảnh rồi! Khoái cảm trực tiếp như sóng sau xô sóng trước, quả thực là quá sảng khoái mà. thần ạ, nhanh như vậy đã thấy nghiền rồi, nếu sau này không có nữa thì phải làm sao bây giờ! Hay là cùng hắn thương lượng, giúp hắn một vài chuyện nữa...
Suy nghĩ vốn rất bình tĩnh trước nay của Hạc Trùng Tiêu lúc này không khỏi kích động, toàn thân phát run! Tâm tình rất phức tạp, đã bao nhiêu năm nay thực lực không có tiến thêm? Thật sự ngẫm lãi có chút chua xót. Nếu như lúc này không thể đột phá, vậy với thiên phú như của mình mà nói. Nhiều lắm là ba mươi mấy năm sẽ tới đỉnh phong, sau sẽ chậm lại. Đến lúc đó, có gặp kì ngộ cũng đã muộn rồi.
Hùng Khai Sơn nhìn vậy liền há hốc mồm ra, Tam ca làm sao vậy, không phải chỉ là nắm tay thôi sao, vì sao có vẻ say mê như vậy a?
Đúng lúc Hạc Trùng Tiêu cảm thấy tu vi bản thân dần dần tiến tới đỉnh phong vô hạn, đột nhiên cảm giác lòng bàn tay trống không, Huyền khí từ từ giảm xuống, từ từ tiếp cận điểm đông! Hắn cảm giác rất khó chịu, muốn nổi giận!
Thế nhưng khi Quân Khương Lâm thu tay, lại mỉm cười nhìn hắn, nói: "Như thế nào? Hiện tại đã tin lời ta nói, có thể trợ giúp để các ngươi tiến giai chưa?"
Hạc Trùng Tiêu trong nháy mắt này trực tiếp có một ý nghĩ muốn mãi được nắm tay Quân đại thiếu gia. Thế nhưng cuối cùng hắn cũng vẫn là huyền thú vương giả, hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại ngửa mặt lên trời, kiệt lực cố gắng bình tĩnh lại. Thanh âm vẫn còn chút run rẩy, nói: "Ta tin! Lực hấp dẫn của ngươi chỉ sợ bất kì một loại huyền thú nào cũng không thể kháng cự! Cái này đối với chúng ta mà nói quả thực là hấp dẫn trí mạng!"
Thấy Hùng Khai Sơn ở một bên nghi nghi hoặc hoặc, Quân Khương Lâm mỉm cười hướng tới hắn duỗi tay ra, cũng để cho hắn nếm thử một phen cảm giác dục tiên dục tử. Hùng Khai Sơn mở to con mắt, giống như gặp được thần tiên sống, hùng chưởng tráng kiện nắm chặt lấy tay Quân Khương Lâm, chết sống không chịu buông, năn nỉ nói: "Cho ta thử một lần nữa đi mà, chỉ một lần nữa thôi...Nhé, cho ta, ta muốn a!"
Một đại hán thân thể tráng kiện lớn gấp ba người thường, râu tóc bờm xờm, đang nắm chặt tay ngươi, lại giống như tiểu hài tử tinh nghịch đòi kẹo, lời nói lại mập mờ tới cực điểm, ngươi nghĩ xem đây là loại cảm giác gì?
Quân Khương Lâm cảm thấy một trận ác hàn, liều mạng rút tay về, một hồi vùng vằng. Cảm giác toàn thân đã nổi cả da gà. Vạn phần hối hận tại sao mình lại lờ mờ chủ động đưa tay ra cho tên mặt dày lưu manh này chứ.
"Lão Tứ!" Hạc Trùng Tiêu quát lớn một tiếng: "Nhìn cái bộ dạng của ngươi xem, còn có điểm phong độ nào của cao nhân hay không? Ngươi gấp cái gì? Mọi người còn chưa có thương lượng xong mà."
"Ta ta, ta, ta có thể không gấp sao?" Hùng Khai Sơn trừng mắt ngưu lên, gân xanh cũng nhanh chóng nổi đầy đầu, nói lớn: "Ta đã duy trì ở trạng thái đỉnh phong sơ giai suốt hai mươi năm rồi, một ngày sống còn dài hơn cả một năm a. Điều kiện gì ta cũng chấp nhận hết."
"Ngươi câm miệng cho ta! Xin hỏi các hạ, ngươi muốn để chúng ta giúp ngươi làm chuyện gì vậy? Với chi thần thông của các hạ, có chuyện gì mà không làm được chứ!" Hạc Trùng Tiêu ngăn Hùng Khai Sơn lại. Sợ hắn làm hỏng chuyện liền đuổi hắn qua một bên, thanh âm có chút gấp gáp, hỏi dồn.
Một thoáng qua đi, thân thể của Quân Khương Lâm đã chìm xuống tới eo. Chỉ lộ ra từ phần ngực trở lên, bùn đấu xung quanh sau cơn mưa cũng không thấy tràn ra, hết thảy đều vô thanh vô tức tự nhiên như vậy.
Quân Khương Lâm hắc một tiếng, đột nhiên mặt đất cách mặ hắn ba thước, phun lên một đạo thủy tiễn sáng trong, bắn ra tung tóe mang theo một mùi bị đặc biệt nam tính, cơ hồ là văng tới bên người hai người kia.
Hai người biến sắc đồng thời ôm mũi nhảy ra, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin: hắn thật sự có thể làm được sao! Thủy tiễn rõ ràng chính là dòng nước chảy xiết cao tới hơn mười xích. Điều này quá là kì lạ đi!
Quân Khương Lâm tiêu sái nhảy lên, sau đó hỏi: "Thế nào?"
Hai người nhìn nhau đồng thời ủ rũ nói: "Coi như ngươi thắng, chúng ta nhận thua!"
Quân Khương Lâm thở ra một hơi thật dài, rốt cuộc cũng đã thu phục thành công!
Nhưng lại không biết hai người phía đối diện cũng thở dài như vậy, thế nhưng trong lòng lại thầm nhủ: rốt cục đã thua!
Thắng cuộc tuy là gian nan, thế nhưng bên thua cũng thoải mái vì dù sao cũng đạt được điểm lợi. Đánh cuộc như vậy quả thật là hiếm thấy.
"Ngươi rốt cuộc muốn chúng ta làm chuyện gì?" Hạc Trùng Tiêu nhíu mày nói: "Mặc dù chúng ta nguyện ý chịu thua, thế nhưng phải nhắc ngươi trước, chúng ta chỉ có thể làm giúp ngươi một chuyện mà thôi! Ngoài ra ngươi đã đáp ứng chúng ta, không thể quỵt nợ! Bất luận vì cái gì cũng không thể quỵt nợ!"
"Đó là đương nhiên, chỉ cần các ngươi làm xong chuyện mà ta giao cho, ta tự nhiên sẽ có hồi báo xứng đáng." Quân Khương Lâm hướng về phía Hạc Trùng Tiêu duỗi tay, mỉm cười muốn bắt tay.
Hạc Trùng Tiêu nghi hoặc liếc hắn một cái, chậm rãi duỗi tay ra bắt lấy. Khi hai nắm tay tiếp xúc, toàn thân Hạc Trùng Tiêu đột nhiên chấn động, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ khó hiểu, tiếp đó nhắm mắt lại vẻ mặt hưởng thụ.
Một cỗ linh khí tinh thuần từ trong lòng bàn tay của Quân Khương Lâm như thủy triều tràn vào thân thể Hạc Trùng Tiêu, trong khoảng khắc Hạc Trùng Tiêu cảm giác mình mình như đang tản bộ trên mây, toàn bộ thân lâng lâng như đang ở trên tiên cảnh. Mỗi một tấc kinh mạch toàn thân, mỗi một nhánh huyết mạch, mỗi một đốt xương đều như đang vui sướng nhảy múa.
Huyền khí đã yên lặng bao lâu, lúc này lại hoạt động mạnh mẽ như chưa bao giờ thấy vậy, Hạc Trùng Tiêu có thể cảm giác được, chỉ cần duy trì một chút nữa, làm cho Huyền khí của mình tăng vọt tới cánh cửa bình cảnh, sau đó chỉ cần linh khí không ngừng tràn vào là phá tan cánh cửa bình cảnh rồi! Khoái cảm trực tiếp như sóng sau xô sóng trước, quả thực là quá sảng khoái mà. thần ạ, nhanh như vậy đã thấy nghiền rồi, nếu sau này không có nữa thì phải làm sao bây giờ! Hay là cùng hắn thương lượng, giúp hắn một vài chuyện nữa...
Suy nghĩ vốn rất bình tĩnh trước nay của Hạc Trùng Tiêu lúc này không khỏi kích động, toàn thân phát run! Tâm tình rất phức tạp, đã bao nhiêu năm nay thực lực không có tiến thêm? Thật sự ngẫm lãi có chút chua xót. Nếu như lúc này không thể đột phá, vậy với thiên phú như của mình mà nói. Nhiều lắm là ba mươi mấy năm sẽ tới đỉnh phong, sau sẽ chậm lại. Đến lúc đó, có gặp kì ngộ cũng đã muộn rồi.
Hùng Khai Sơn nhìn vậy liền há hốc mồm ra, Tam ca làm sao vậy, không phải chỉ là nắm tay thôi sao, vì sao có vẻ say mê như vậy a?
Đúng lúc Hạc Trùng Tiêu cảm thấy tu vi bản thân dần dần tiến tới đỉnh phong vô hạn, đột nhiên cảm giác lòng bàn tay trống không, Huyền khí từ từ giảm xuống, từ từ tiếp cận điểm đông! Hắn cảm giác rất khó chịu, muốn nổi giận!
Thế nhưng khi Quân Khương Lâm thu tay, lại mỉm cười nhìn hắn, nói: "Như thế nào? Hiện tại đã tin lời ta nói, có thể trợ giúp để các ngươi tiến giai chưa?"
Hạc Trùng Tiêu trong nháy mắt này trực tiếp có một ý nghĩ muốn mãi được nắm tay Quân đại thiếu gia. Thế nhưng cuối cùng hắn cũng vẫn là huyền thú vương giả, hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại ngửa mặt lên trời, kiệt lực cố gắng bình tĩnh lại. Thanh âm vẫn còn chút run rẩy, nói: "Ta tin! Lực hấp dẫn của ngươi chỉ sợ bất kì một loại huyền thú nào cũng không thể kháng cự! Cái này đối với chúng ta mà nói quả thực là hấp dẫn trí mạng!"
Thấy Hùng Khai Sơn ở một bên nghi nghi hoặc hoặc, Quân Khương Lâm mỉm cười hướng tới hắn duỗi tay ra, cũng để cho hắn nếm thử một phen cảm giác dục tiên dục tử. Hùng Khai Sơn mở to con mắt, giống như gặp được thần tiên sống, hùng chưởng tráng kiện nắm chặt lấy tay Quân Khương Lâm, chết sống không chịu buông, năn nỉ nói: "Cho ta thử một lần nữa đi mà, chỉ một lần nữa thôi...Nhé, cho ta, ta muốn a!"
Một đại hán thân thể tráng kiện lớn gấp ba người thường, râu tóc bờm xờm, đang nắm chặt tay ngươi, lại giống như tiểu hài tử tinh nghịch đòi kẹo, lời nói lại mập mờ tới cực điểm, ngươi nghĩ xem đây là loại cảm giác gì?
Quân Khương Lâm cảm thấy một trận ác hàn, liều mạng rút tay về, một hồi vùng vằng. Cảm giác toàn thân đã nổi cả da gà. Vạn phần hối hận tại sao mình lại lờ mờ chủ động đưa tay ra cho tên mặt dày lưu manh này chứ.
"Lão Tứ!" Hạc Trùng Tiêu quát lớn một tiếng: "Nhìn cái bộ dạng của ngươi xem, còn có điểm phong độ nào của cao nhân hay không? Ngươi gấp cái gì? Mọi người còn chưa có thương lượng xong mà."
"Ta ta, ta, ta có thể không gấp sao?" Hùng Khai Sơn trừng mắt ngưu lên, gân xanh cũng nhanh chóng nổi đầy đầu, nói lớn: "Ta đã duy trì ở trạng thái đỉnh phong sơ giai suốt hai mươi năm rồi, một ngày sống còn dài hơn cả một năm a. Điều kiện gì ta cũng chấp nhận hết."
"Ngươi câm miệng cho ta! Xin hỏi các hạ, ngươi muốn để chúng ta giúp ngươi làm chuyện gì vậy? Với chi thần thông của các hạ, có chuyện gì mà không làm được chứ!" Hạc Trùng Tiêu ngăn Hùng Khai Sơn lại. Sợ hắn làm hỏng chuyện liền đuổi hắn qua một bên, thanh âm có chút gấp gáp, hỏi dồn.
Danh sách chương