Chương 45

– Ngay cả khi không sắp xếp từ trước thì cũng vẫn phải phòng ngừa tình huống xấu có thể xảy ra, Quân Khương Lâm!…Hà hà, vận khí của tên tiểu tử này còn tốt chán.

Lý Du Nhiên hít một hơi, cười nhạt nói:

– Một khi đã như vậy, ngươi lập tức đi thông tri bọn Lý Phong, Lý Chấn và Mạnh Hải Châu là kế hoạch hôm nay hủy bỏ, bọn họ tìm cách mà thoát thân, kể cả thua một ít cũng được. Nhất định lần sau phải sắp xếp chỉ gặp riêng Quân Khương Lâm mà thôi. Lui đi.

– Dạ vâng.

Tên thị vệ đáp lời, rồi tức tốc chạy đi.

– Rất hay! Quyết định rất nhanh, rất có phong phạm của đại gia

Lý Thượng cười ha hả:

– Có thêm Độc Cô Tiểu Nghệ thì cho dù Quân Khương Lâm có rơi vào bẫy của chúng ta. Con bé này về lại nói linh tinh đến tai mấy lão gia hỏa, sẽ đánh rắn động cỏ. Cho nên buông tha chính là lựa chọn chính xác nhất. Hơn nữa bị cái tên công tử bột ấy thắng một chút cũng không thành vấn đề, càng cho hắn lên mặt thì kế hoạch tiếp theo càng thuận lợi.

Lý Du Nhiên cười nhạt, trong lòng thầm nghĩ không biết Quân Khương Lâm có cố ý dẫn Độc Cô Tiểu Nghệ theo hay không? Nhưng nghĩ kỹ lại thấy mình quá nực cười, tên Quân Khương Lâm đó đầu toàn sỏi với đá làm sao lại có ý nghĩ xuất sắc như vậy được?

Xem ra, vận khí của hắn hôm nay rất tốt!

Lý Du Nhiên không ngờ được rằng mọi chuyện đến giờ đã quá muộn. Bây giờ không còn là chuyện chấp nhận thua một ít để giải quyết sự tình.

Trong Thiên Kim đường.

Vì Lý Chấn la lối om xòm, nên mọi người quyết định cứ ba ván thay đổi phương thức gieo. Nhưng vẫn không thay đổi được số phận đen đủi, Quân Lâm cực kỳ cuồng vọng hò hét khiến cho sáu tên công tử bột giận muốn sôi gan, miệng lưỡi đắng nghét. Kết quả là cả đám mắt chữ O mồm chữ A, thua sạch sẽ.

Quần Tà đắc ý cười híp mắt cùng với Độc Cô Tiểu Nghệ nghênh ngang chia bạc. Đám còn lại hai mặt nhìn nhau, ngồi ngẫy như phỗng nhìn đống cổ phiếu mà Quân Khương Lâm đang vênh váo đếm đếm mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.

Tổ bà nó chứ, đó toàn bộ là gia sản của chúng ta đó, hu hu!

Thừa dịp Quân Lâm không chú ý, Độc Cô Tiểu Nghệ hai mắt láo liên, quơ tay lấy một mớ ngân phiếu khoảng mười vạn lượng, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhét tọt vào bộ ng ực cao vút của mình khiến nó như muốn nhảy tung ra ngoài, lẩm bẩm nói:

– Quân Khương Lâm, lần này ngươi có thể thắng hoàn toàn là nhờ ta ở cạnh ngươi, nhờ vào may mắn của ta, nên ta có lấy nhiều một chút thì ngươi sẽ không ý kiến chứ?

Sặc, ngươi nhét vào ngực áo, cho vàng ta còn không dám cướp lại, ngươi bảo ta có ý kiến gì nữa? Quân Lâm vuốt mũi cười khổ:

– Ta nào dám có ý kiến. Nếu không phải nhờ vào may mắn của Độc Cô tiểu thư thì sao ta có thể đại thắng như vậy được chứ.

Hai mắt Độc Cô Tiểu Nghệ vụt sáng rỡ, móng vuốt cọp cái lại rục rịch xuất chiêu:

– Vậy… vậy ta lấy thêm nữa nhé?

Quân Lâm giật nảy mình, trừng mắt một cái:

– Cho xin đi bà cô. Nàng đứng ngoài đặt cược cũng ăn, mà tiền thắng bạc ta cũng muốn lấy là sao. Làm người ai làm thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện