Nhưng tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm vì một chuyện xảy ra.
Quyền cước bùm bùm đáng trên người tên lông mi thô dày này khiến đám người chấn động. Tên gia hỏa này cư nhiên không thèm để ý, mạnh mẽ thoát ra khỏi vòng vậy, sau đo mới rống to một câu: "Ai nha nha, đau chết ta mất!" Cuối cùng vặn vẹo uốn éo há to mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay lập tức sải chân tiếp tục chạy như điên, liều mạng mà chạy.
Ưng Bác Không, Phí Mộng Thần, ba đại trưởng lão đồng thời nhìn nhau hoảng sợ!
Huyền công tu vi của người này có lẽ phải cực cao, có thể đã đạt tới thần huyền chi cảnh, tuy có thể nói tu vi có phần lợi hại, thế nhưng mặc dù cao hơn Phí Mộng Thần một chút cũng tuyệt đối không bằng Ưng Bác Không! Điểm này trong lòng mọi người đều có thể cảm thấy rõ!
Nhưng coi như là bát đại chí tôn đứng đầu là Vân Biệt Trần cũng tuyệt đối không dám lấy cứng đối cứng điên cuồng ẩu đả cùng năm vị Chí Tôn Thần Huyền!
Mặc dù mấy vị thần cường giả lúc trước đã tiêu hao rất nhiều khí lực, thế nhưng tu vi Huyền khí vẫn là Chí Tôn Thần Huyền a! Cho dù là đồng cấp cũng chưa chắc dám đón một chưởng toàn lực của đối phương, chứ đừng nói là mấy người vây công, mà mấy người này lại dốc toàn lực để ra tay.
Người này đã trúng chiêu nhiều như vậy, lại có thể sống mà lao ra, hơn nữa chỉ thổ một búm máu! Sau khi thổ huyết vẫn còn lực lượng mười phần mắng ra một câu, mà sau khi thổ huyết tốc độ không những giảm trái lại còn tăng tốc chạy như điên! Đây là có chuyện gì? Thật sự là quá quỷ dị đi!
Bị người đáng đúng vào lúc mấu chốt không thể nghi ngời gì người buồn bực nhất chính là chí tôn Thạch Trường Tiếu, lúc này hắn tức giận đến cực điểm! Thế nhưng trong lòng đồng thời cũng dâng lên vô hạn hoài nghi.
Đương kim thế gian lại có thể có người phát lực sau mà cướp được huyền đan trước mình. Mà người liều mạng cùng mình đối chưởng lại càng ít, người này rốt cuộc là ai?
Duy nhất có thể xác định một chuyện, người này nhất quyết không phải là một trong những bát đại chí tôn, thế nhưng lại có người ngoài bát đại chí tôn có thể dám vuốt râu hùm a?
Thạch Trường Tiếu cuồng nộ một tiếng, lúc này cũng đã thanh tỉnh lại, tên đến đoạt đan còn có một người đông lõa, tự nhiên hắn sinh lòng muốn bắt lấy người này, thế nhưng khi vừa xoay người nhìn lại chứng kiến một màn, người này từ trong màn mưa quyền cước điên cuồng thoát ra, hắn cũng nhịn không được mà kinh ngạc há to miệng, điều này quá sức tưởng tượng a?
Hai đại chí tôn cộng thêm bốn vị thần huyền cường giả, cùng với hơn hai mươi vị Thiên Huyền cao thủ tạo thành một vòng vây, lại bị người ta giơ tay nhấc chân đoạt đi huyền đan, việc này nói ra liệu có ai tin?
Tuy cuối cùng tất cả mọi người đều xôi hỏng bỏng không cũng tự nhiên xong việc, thế nhưng chuyện tình này dọa người cỡ nào a.
Nhưng mọi người còn không quan tâm tới việc bị mất mặt, mà bởi vì một màn quá ly kì này làm cho kinh ngạc không nói lên lời. Năng lực chịu đòn như vậy mọi người chưa ai từng thấy qua! Coi như là thần huyền chí tôn đệ nhất nhân Vân Biệt Trần cũng chưa chắc đã có cái tài này a!
"Ông trời của ta ơi, tên này là cái dạng quái vật gì vậy? Bên ngoài, một vị Địa Huyền cao thủ đang ngồi dưỡng thương há to miệng như miệng hà mã kinh ngạc thốt lên, nước mưa đang tuôn xối xả vào trong miệng thế nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Câu này là một lời nói cực kì bình thường khi người ta kinh ngac, thế nhưng một câu nói kia lại làm cho hai vị Thạch Trường Tiếu cùng Ưng Bác Không muốn đuổi theo dừng bước! Hai người liếc mắt nhìn nhau, người người đều nhìn ra được trong mắt của hai vị cao nhân này tràn đầy vẻ ngưng trọng, cùng với một tia hồi hộp!
Phí Mộng Thần chậm rãi đi đến bên cạnh hai người, sắc mặt trầm trọng hỏi: "Chẳng lẽ là bọn họ?" Khi nói ra những lời này, thanh âm của hắn có chút trầm đục không có ổn trọng như lúc trước, lại pha thêm một chút bén nhọn.
Ưng Bác Không hừ một tiếng, Thạch Trường Tiếu cũng hừ một tiếng, giờ phút này mặt của hai vị đại cao nhân cũng biến thành màu đen như đít nồi, Phí Mộng Thần biến sắc cẩn thận nhìn về phía hai người thần bí rời đi, nhịn không được sắc mặt cũng đen lại thành một cái đít nồi thứ ba.
Phong Tuyết ngân thành ba vị trưởng lão không kịp thở, người nhìn ta ta nhìn ngươi, đêu nhìn được vẻ kinh sợ trong mắt đối phương.
Sáu trưởng lão vội lau dòng máu đang rỉ ra trên khóe miệng, thất thanh nói: "Đúng là ý trời."
"Ý trời cái đầu ngươi." Ba trưởng lão tức giận khiển trách một câu: "Tưởng là ngươi thông minh sao? Còn ngại chưa đủ dọa người à? Nói xong hắn liền thở dài một hơi, nói tiếp: "Nếu như bọn họ xuất thủ, chúng ta dù có bị thua cũng không oan, ài đàng chịu vậy, chúnh ta nên thu thập một chút, cùng tiểu công chúa đi du lịch một lần thôi, cũng coi như là đi giải sầu vậy."
"Chẳng lẽ bọn họ lại muốn tái xuất hiện hay sao?" Thạch Trường Tiếu cau mày, buồn bực lầm bầm một câu; sau đó duỗi hai tay nhìn vào lòng bàn tay mình, trong lòng bàn tay rõ ràng hiện lên bốn đạo dấu ấn màu đỏ thật sâu! Nếu không phải có huyền công hộ thể, chỉ sợ bàn tay này đã bị phế rồi! Điều này căn bản không giống như cùng người thường đối chưởng, ngược lại giống như bàn chân giã thú hung hăng tát lên vậy.
Thạch Trường Tiếu hoạt động bàn tay một chút, sau đó thở phào nói: "Cùng ta động thủ hẳn là chỉ có người kia thôi. Chẳng lẽ là tên lão Tam như trong lời đồn sao? Trong thanh âm của hắn lại mang theo vài phần ý tứ sợ hãi.
"Như thế nào? Ngươi không phục sao? Vậy ngươi đại khái có thể đuổi theo bọn họ, đi cướp huyền đan về, chỉ sợ ngươi không có đảm lược đó!" Ưng Bác Không nhìn có chút hả hê cười nói tiếp: "Đúng rồi, nói không chừng Thạch chí tôn còn có thể gặp gỡ lão đại đó, đến lúc đó vớ vẩn lại được lưu danh sử sách, tạo thành một câu chuyện xúc động lòng người cũng nên.
Thạch Trường Tiếu vừa nghe đến từ Lão đại hai chữ này, toàn thân lập tức co rút, tiếp đó giận tím mặt, xoay người lại hung hăng quát: "Câm ngay cái miệng ưng của ngươi lại! Con mẹ nó ngươi bớt tranh cãi một chút liền chết người hay sao!"
Nên biết Thạch Trường Tiếu chính là tông sư nhất đại huyền công, lại là một trong những bát đại chí tôn, dáng vẻ lúc nào cũng đường đường, tin tưởng cho dù là ai cũng không nghĩ ra hắn lại đột nhiên phun ra một câu nói tục như vậy, hơn nữa lại mắng một vị chí tôn khác! Một câu mắng chửi này khiến đám người kia lé mắt, chẳng lẽ chiến hỏa đang tắt dần lại muốn châm lên?
Vượt quá tất cả dự đoán của mọi người, chiến hỏa cũng không có nổ ra nữa!
Nếu là khi trước, tin rằng chỉ với một câu vừa ra khỏi miệng này của Thạch Trường Tiếu chỉ sợ lập tức sẽ khiến Ưng Bác Không mạnh mẽ phản ứng lại, sau đó là một trận chiến thiên hôn địa ám nổ ra. Thế nhưng lần này lại khác, Ưng Bác Không chẳng những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, sau đó thống khoái cười lớn.
Quyền cước bùm bùm đáng trên người tên lông mi thô dày này khiến đám người chấn động. Tên gia hỏa này cư nhiên không thèm để ý, mạnh mẽ thoát ra khỏi vòng vậy, sau đo mới rống to một câu: "Ai nha nha, đau chết ta mất!" Cuối cùng vặn vẹo uốn éo há to mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay lập tức sải chân tiếp tục chạy như điên, liều mạng mà chạy.
Ưng Bác Không, Phí Mộng Thần, ba đại trưởng lão đồng thời nhìn nhau hoảng sợ!
Huyền công tu vi của người này có lẽ phải cực cao, có thể đã đạt tới thần huyền chi cảnh, tuy có thể nói tu vi có phần lợi hại, thế nhưng mặc dù cao hơn Phí Mộng Thần một chút cũng tuyệt đối không bằng Ưng Bác Không! Điểm này trong lòng mọi người đều có thể cảm thấy rõ!
Nhưng coi như là bát đại chí tôn đứng đầu là Vân Biệt Trần cũng tuyệt đối không dám lấy cứng đối cứng điên cuồng ẩu đả cùng năm vị Chí Tôn Thần Huyền!
Mặc dù mấy vị thần cường giả lúc trước đã tiêu hao rất nhiều khí lực, thế nhưng tu vi Huyền khí vẫn là Chí Tôn Thần Huyền a! Cho dù là đồng cấp cũng chưa chắc dám đón một chưởng toàn lực của đối phương, chứ đừng nói là mấy người vây công, mà mấy người này lại dốc toàn lực để ra tay.
Người này đã trúng chiêu nhiều như vậy, lại có thể sống mà lao ra, hơn nữa chỉ thổ một búm máu! Sau khi thổ huyết vẫn còn lực lượng mười phần mắng ra một câu, mà sau khi thổ huyết tốc độ không những giảm trái lại còn tăng tốc chạy như điên! Đây là có chuyện gì? Thật sự là quá quỷ dị đi!
Bị người đáng đúng vào lúc mấu chốt không thể nghi ngời gì người buồn bực nhất chính là chí tôn Thạch Trường Tiếu, lúc này hắn tức giận đến cực điểm! Thế nhưng trong lòng đồng thời cũng dâng lên vô hạn hoài nghi.
Đương kim thế gian lại có thể có người phát lực sau mà cướp được huyền đan trước mình. Mà người liều mạng cùng mình đối chưởng lại càng ít, người này rốt cuộc là ai?
Duy nhất có thể xác định một chuyện, người này nhất quyết không phải là một trong những bát đại chí tôn, thế nhưng lại có người ngoài bát đại chí tôn có thể dám vuốt râu hùm a?
Thạch Trường Tiếu cuồng nộ một tiếng, lúc này cũng đã thanh tỉnh lại, tên đến đoạt đan còn có một người đông lõa, tự nhiên hắn sinh lòng muốn bắt lấy người này, thế nhưng khi vừa xoay người nhìn lại chứng kiến một màn, người này từ trong màn mưa quyền cước điên cuồng thoát ra, hắn cũng nhịn không được mà kinh ngạc há to miệng, điều này quá sức tưởng tượng a?
Hai đại chí tôn cộng thêm bốn vị thần huyền cường giả, cùng với hơn hai mươi vị Thiên Huyền cao thủ tạo thành một vòng vây, lại bị người ta giơ tay nhấc chân đoạt đi huyền đan, việc này nói ra liệu có ai tin?
Tuy cuối cùng tất cả mọi người đều xôi hỏng bỏng không cũng tự nhiên xong việc, thế nhưng chuyện tình này dọa người cỡ nào a.
Nhưng mọi người còn không quan tâm tới việc bị mất mặt, mà bởi vì một màn quá ly kì này làm cho kinh ngạc không nói lên lời. Năng lực chịu đòn như vậy mọi người chưa ai từng thấy qua! Coi như là thần huyền chí tôn đệ nhất nhân Vân Biệt Trần cũng chưa chắc đã có cái tài này a!
"Ông trời của ta ơi, tên này là cái dạng quái vật gì vậy? Bên ngoài, một vị Địa Huyền cao thủ đang ngồi dưỡng thương há to miệng như miệng hà mã kinh ngạc thốt lên, nước mưa đang tuôn xối xả vào trong miệng thế nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Câu này là một lời nói cực kì bình thường khi người ta kinh ngac, thế nhưng một câu nói kia lại làm cho hai vị Thạch Trường Tiếu cùng Ưng Bác Không muốn đuổi theo dừng bước! Hai người liếc mắt nhìn nhau, người người đều nhìn ra được trong mắt của hai vị cao nhân này tràn đầy vẻ ngưng trọng, cùng với một tia hồi hộp!
Phí Mộng Thần chậm rãi đi đến bên cạnh hai người, sắc mặt trầm trọng hỏi: "Chẳng lẽ là bọn họ?" Khi nói ra những lời này, thanh âm của hắn có chút trầm đục không có ổn trọng như lúc trước, lại pha thêm một chút bén nhọn.
Ưng Bác Không hừ một tiếng, Thạch Trường Tiếu cũng hừ một tiếng, giờ phút này mặt của hai vị đại cao nhân cũng biến thành màu đen như đít nồi, Phí Mộng Thần biến sắc cẩn thận nhìn về phía hai người thần bí rời đi, nhịn không được sắc mặt cũng đen lại thành một cái đít nồi thứ ba.
Phong Tuyết ngân thành ba vị trưởng lão không kịp thở, người nhìn ta ta nhìn ngươi, đêu nhìn được vẻ kinh sợ trong mắt đối phương.
Sáu trưởng lão vội lau dòng máu đang rỉ ra trên khóe miệng, thất thanh nói: "Đúng là ý trời."
"Ý trời cái đầu ngươi." Ba trưởng lão tức giận khiển trách một câu: "Tưởng là ngươi thông minh sao? Còn ngại chưa đủ dọa người à? Nói xong hắn liền thở dài một hơi, nói tiếp: "Nếu như bọn họ xuất thủ, chúng ta dù có bị thua cũng không oan, ài đàng chịu vậy, chúnh ta nên thu thập một chút, cùng tiểu công chúa đi du lịch một lần thôi, cũng coi như là đi giải sầu vậy."
"Chẳng lẽ bọn họ lại muốn tái xuất hiện hay sao?" Thạch Trường Tiếu cau mày, buồn bực lầm bầm một câu; sau đó duỗi hai tay nhìn vào lòng bàn tay mình, trong lòng bàn tay rõ ràng hiện lên bốn đạo dấu ấn màu đỏ thật sâu! Nếu không phải có huyền công hộ thể, chỉ sợ bàn tay này đã bị phế rồi! Điều này căn bản không giống như cùng người thường đối chưởng, ngược lại giống như bàn chân giã thú hung hăng tát lên vậy.
Thạch Trường Tiếu hoạt động bàn tay một chút, sau đó thở phào nói: "Cùng ta động thủ hẳn là chỉ có người kia thôi. Chẳng lẽ là tên lão Tam như trong lời đồn sao? Trong thanh âm của hắn lại mang theo vài phần ý tứ sợ hãi.
"Như thế nào? Ngươi không phục sao? Vậy ngươi đại khái có thể đuổi theo bọn họ, đi cướp huyền đan về, chỉ sợ ngươi không có đảm lược đó!" Ưng Bác Không nhìn có chút hả hê cười nói tiếp: "Đúng rồi, nói không chừng Thạch chí tôn còn có thể gặp gỡ lão đại đó, đến lúc đó vớ vẩn lại được lưu danh sử sách, tạo thành một câu chuyện xúc động lòng người cũng nên.
Thạch Trường Tiếu vừa nghe đến từ Lão đại hai chữ này, toàn thân lập tức co rút, tiếp đó giận tím mặt, xoay người lại hung hăng quát: "Câm ngay cái miệng ưng của ngươi lại! Con mẹ nó ngươi bớt tranh cãi một chút liền chết người hay sao!"
Nên biết Thạch Trường Tiếu chính là tông sư nhất đại huyền công, lại là một trong những bát đại chí tôn, dáng vẻ lúc nào cũng đường đường, tin tưởng cho dù là ai cũng không nghĩ ra hắn lại đột nhiên phun ra một câu nói tục như vậy, hơn nữa lại mắng một vị chí tôn khác! Một câu mắng chửi này khiến đám người kia lé mắt, chẳng lẽ chiến hỏa đang tắt dần lại muốn châm lên?
Vượt quá tất cả dự đoán của mọi người, chiến hỏa cũng không có nổ ra nữa!
Nếu là khi trước, tin rằng chỉ với một câu vừa ra khỏi miệng này của Thạch Trường Tiếu chỉ sợ lập tức sẽ khiến Ưng Bác Không mạnh mẽ phản ứng lại, sau đó là một trận chiến thiên hôn địa ám nổ ra. Thế nhưng lần này lại khác, Ưng Bác Không chẳng những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, sau đó thống khoái cười lớn.
Danh sách chương