Tiểu tử này cư nhiên đem mọi chuyện nói ra, lại còn vẻ mặt hợp lý hợp tình, tức giận đúng đắn! 

Cái gọi là ngu ngốc có phải chính là dạng này sao? 

Hoặc là cũng có thể coi là nghé con không sợ cọp đi. 

Kỳ thật cũng khó trách, Quản gia ở khu phía Đông, cũng có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy! Quản Thanh Nguyệt là Quản nhị thiếu gia, tự nhiên cũng giống như thổ hoàng đế. Ngay cả hiện tại đi tới Thiên Hương thành, trong lòng hắn cũng cảm giác Quân gia cũng là quan lại thế gia mà thôi, nhiều nhất cũng coi như là có chút quyền thế, làm sao có thể so với Quản gia mình là Huyền khí thế gia, như mặt trời giữa trưa, cái khác không nói, cho dù là biên giới phía Đông một phương đại quan đối với mình trước giờ cũng là khách khách khí khí! 

Cho nên trong lòng hắn, thật đúng là không có đem Quân gia để vào mắt, nhất là hôm nay nhìn thấy Quân gia già trẻ ba người, một lão già sắp vào quan tài, một tên quần áo lụa là bại gia chi tử, lại thêm một người thì tàn phế, người nào người nấy, toàn gia đều là phế nhân! 

Hắn không ngờ là hắn đã coi thường một việc rất trọng yếu: Huyền khí thế gia dù có cường đại, nhưng cũng chỉ là một cái giang hồ thế gia, chỉ cần hắn còn chưa đạt được đến trình độ thực lực có thể ngạo thị thiên hạ như Phong Tuyết Ngân Thành trong truyền thuyết, thì hắn nhất định phải chịu ước thúc trong thế tục! 

Quân gia cho dù không có một cao thủ nào, nhưng cũng là nơi đại biểu quyền lực cao nhất trong quân đội! Có thể điều động binh lực của cả nước! 

Mà vô luận là ở siêu cấp thế gia hay trong thế tục, quyền lực, mới chân chính là chúa tể của vạn vật! Võ công siêu tuyệt, nhiều nhất cũng chỉ có thể gi3t chết trăm người, nghìn người, vạn người, nhưng vĩnh viễn không thể thống trị một quốc gia, một thành thị, thậm chí là một cái thôn trang! 

Nhưng quyền lực có thể! 

Đây chính là chênh lệch lớn nhất giữa Quân gia và Quản gia! Cũng là chênh lệch không thể nào vượt qua được! 

Nói không khách khí thì, Quản gia uy danh quả thật không tầm thường, nhưng còn chưa đủ để làm cho một phương biên giới đại quan nể tình, biên giới đại quan sở dĩ nể mặt Quản gia, chính là bởi vì Quản gia trưởng nữ là cháu dâu của Quân gia, mà không hề có quan hệ gì với Quản gia! 

- Hôm nay ngươi may mắn trốn thoát trở về? 

Quân Vô Ý nhẹ nhàng lập lại một lần những lời này, đột nhiên ngẩng đầu: 

- Quản nhị công tử, nói như vậy, sự kiện ám sát lúc chiều nay, cũng có phần của người? Hoặc là chính là do ngươi bố trí? 

Quân Vô Ý ánh mặt lợi hại như thần tiễn, đột nhiên toàn thân bộc phát sát khí mãnh liệt mênh mông mạnh mẽ lan tràn ra! 

Tranh chấp lúc trước, có thể coi là việc bát nháo của bọn trẻ con, do thân phận trưởng bối, Quân Vô Ý tự nhiên không thể quá phận, nhưng Quản Thanh Nguyệt này lời nói lại lộ ra chuyện ám sát, lại khiến Quân Vô Ý chân chính phẫn nộ! Hôm nay, lần đầu tiên hắn có tâm tư muốn giết người! 

Uy thế của Huyết Y Đại Tướng, một tên thiếu niên mới nứt mắt sao có khả năng mà chống cự? 

- Ta không có! 

Quản Thanh Nguyệt đột nhiên cảm thấy toàn thân rét lạnh đến thấu xương, nhưng lại kinh ngạc kêu lên: 

- Ám sát? Cái gì ám sát? Chỉ là đơn thuần giáo huấn một trận mà thôi! Như thế nào lại thành thật sự muốn giết hắn? Khi đó ta còn chưa biết Quân Khương Lâm lại đáng chết như thế, nếu mà bọn họ thực sự muốn giết hắn, ta sao có thể nói cho bọn họ. Nếu bổn thiếu gia ta thật sự muốn bố trí giết hắn, bằng vào một tên bại gia chi tử như hắn có thể đào thoát sao? 

Lời vừa nói ra, Quân Vô Ý, Quản Đông Lưu, Quản Như Sơn, Quản Thanh Hàn, Quân Khương Lâm mọi người đều không khỏi cùng lắc đầu thở dài. 

Sự tình đã rất rõ ràng, vị Quản nhị công tử này, trong mắt vị Nguyệt Nhi cô nương kia, chỉ là một công cụ để lợi dụng mà thôi. Sau khi lợi dụng hắn ở phía Đông đạt được một chút mục đích liền rời đi, rồi tới Thiên Hương thành. Sau đó hiện tại lại lợi dụng hắn thu hoạch hành tung của Quân Khương Lâm, bố trí mai phục ám sát! 

Mà quân cờ Quản Thanh Nguyệt này, rõ ràng đã bị người ta bỏ quên rồi! 

Ở đây ngoại trừ Quản Thanh Ba và Quản Thanh Hàn tuổi còn nhỏ chưa đủ kinh nghiệm lịch duyệt nên phản ứng có chút chậm chạp, người khác, có ai không phải là lão luyện? Việc này tuy rằng từ miệng Quản Thanh Nguyệt thốt ra, chính là mới chỉ có một phần nhỏ, nhưng trong lòng mọi người liên tưởng một chút đều hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối! 

Quản Đông Lưu thở dài một tiếng, trong mắt đã lộ ra một ít tuyệt vọng. Con trai thứ hai của mình, ở Quân gia, mắng kẻ thừa kế duy nhất Quân gia, còn tuyên bố muốn gi3t chết hắn! Điều này còn đỡ, hoặc là còn có thể giải quyết được, nhưng mà lúc trước lại tham dự vào hành động ám sát người kế thừa duy nhất của Quân gia. 

Quản Đông Lưu không khó tưởng tượng con trai hắn sẽ gặp được kết quả gì. Hắn chính là cảm thấy bi ai, đi tới Thiên Hương thành, chính là mới có hai ngày mà thôi, mà con trai này của mình, cư nhiên lại làm ra nhiều đại sự có thể nói là "Kinh thiên địa, khấp quỷ thần" đến như vậy! Mà điều kỳ quái nhất chính là, việc này, cư nhiên mỗi một cái đều cùng Quân Khương Lâm có quan hệ, còn là quan hệ sinh tử! 

- Tên ngu ngốc này, ngươi bị con tiện nữ kia lợi dụng… 

Quản Đông Lưu vô lực nói: 

- Thanh Nguyệt ơi Thanh Nguyệt, cơ trí thường ngày ngươi để đi đâu rồi, cái bẫy đơn giản như thế, mà ngươi lại một cước liền giẫm vào! Chúng ta hiện tại là đang ở Thiên Hương thành a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện