Chương 41

Nhưng mà hiện giờ Quân Khương Lâm lại là Quân Lâm, kế hoạch liệu có còn thuận lợi hay không?

Trong Thiên Kim đường

Tam thiếu gia có thói quen thế nào? Đặt một ngàn lượng trở lên hay là chơi lớn hơn một chút?

Mọi người ngồi xuống quanh bàn, Lý Phong mở miệng cười hỏi.

-Một ngàn lượng trở lên?

Độc Cô Tiểu Nghệ kinh ngạc kêu lên một tiếng, khuôn mặt trắng nõn trong thoáng chốc đỏ bừng:

-Các người đánh lớn vậy à?

Nàng mặc dù là con gái yêu duy nhất của Độc Cô thế gia, nhưng bình thường chi phí ăn mặc đều được chuẩn bị thỏa đáng, một nữ hài tử như nàng ngoại trừ sở thích tới tiệm đồ trang sức cũng không có hạng mục tiêu dùng nào lớn, trên người có tám mươi đến một trăm lượng đã là nhiều, làm gì nghĩ tới chuyện cứ một ván lại là một ngàn lượng bạc.

Kỳ thật, bình thường, một ngàn lượng bạc ròng cũng nặng mấy chục cân, cho dù có giàu đến mấy thì cũng không ngu đến mức vác mấy chục cân bạc chạy loăng quăng. Mệt bỏ bu! Nhưng từ khi thế giới này có thêm 2 chữ “ngân phiếu” thì mọi chuyện đã dễ giải quyết hơn nhiều.

-Một ngàn lượng? thế thì đánh tới khi nào? Bản thiếu gia cũng không có nhiều thời gian như vậy, đánh cho thống khoái một chút, mỗi lần một vạn lượng đặt mồi, không ngừng tăng lên như vậy mới được.

Quân Lâm cười lớn.

-Bản thiếu gia khi có bạc đừng nói đến số lượng.

Đường Nguyên hoảng sợ “Con mẹ nó chứ, một ngàn lượng không nhỏ đâu, ông cố Tam Thiếu của con à”. Hắn biết rõ Quân Lâm mang theo chỉ tổng cộng có năm vạn lượng, nếu có vài vạn lượng dằn túi mà cứ tố thêm như vậy một khi gặp vận đen, thì loáng cái là đi sạch. Nhưng thôi kệ, mang ít thua ít, hôm nay đen còn hơn cún, đằng nào biên lai cũng đã nhét vào mồm, vả lại chả biết lấy gì để đền ơn huynh đệ. Mà có thua thêm năm vạn lượng thì thấm tháp gì, cân nhắc xong cũng không hề ngăn cản nữa.

Hay! Quân tam thiếu quả là hào phóng. Ta thích nhất là trò đổ xúc xắc này, mọi người trông chờ vào may mắn, lật lên là cả hai cũng thấy. Quả là vừa công bằng mà vừa công đạo.

Mạnh Hải Châu cười ha hả nói.

Bớt nhảm chút đi. Nói mau, chơi kiểu gì đây? So lớn nhỏ hay tính điểm?

Quân Lâm có chút nóng nãy, nếu là người tinh tế, cẩn thận quan sát là có thể thấy ánh mắt của Quân Lâm đã chuyển đỏ, tác dụng thuốc đã bắt đầu phát tác.

Cơ hội đã đến!

Mạnh Hải Châu bình thản đón nhận ánh mắt của Quân Lâm, đáp:

Chơi đơn giản thôi. Đoán lớn nhỏ, được chứ?

Quân Lâm gật đầu:

Chơi luôn!

Để công bằng thì bất cứ ai tham gia dều phải xuất đầy đủ ngân phiếu, sau đó thay nhau đổ xúc sắc, điểm ai lớn nhất thì làm cái. Cứ đếm theo đầu người có bảy người thì gieo bảy lần, sáu người thì sáu lần. Hết một vòng ai thắng thì người đó làm cái.

Mọi người khiêm nhượng một hồi, cuối cùng có Quân Lâm, Mạnh Hải Châu, Mạnh Phi, Lý Phong, Lý Chấn, năm người tham gia.Đường Nguyên giờ thì đập bảy búa không ra một cắc nên đứng chầu rìa ở ngoài. Độc Cô Tiểu Nghệ cũng hùng hổ đòi chơi, nhưng trên người không đủ bạc. Mà đã không đủ bạc thì cho dù Thiên hoàng lão tử thì cũng chỉ có một chữ “Biến!!”, chả có tình cảm gì ở đây sất. Khuôn mặt xinh xắn của nàng đã giận đến đỏ bừng, cảm thấy vô cùng mất mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện