Đối với lời nói của Quân Khương Lâm, Quản Thanh Nguyệt thật sự không muốn tin, nhưng mà Quân Khương Lâm nói thật sự sống động linh hoạt (y như thật).
Hiện tại, thậm chí hắn còn nói rõ ràng trên bộ vị "mẫn cảm" kia của Nguyệt Nhi có ba nốt ruồi đỏ, chuyện này thực sự làm cho Quản Thanh Nguyệt hoàn toàn suy sụp!
Quản Thanh Nguyệt đối với lời nói của phụ thân coi như điếc, hồng hộc thở phì phì. Vươn tay trái, run rẩy chỉ vào Quân Khương Lâm. Môi run run, tức đến độ nói không lên lời:
- Quân Khương Lâm! Ngươi…giỏi lắm! Ta nếu không giết ngươi, thề không làm người!
Nói xong lời cuối cùng, trong mắt cư nhiên lại có nước mắt chậm rãi chảy ra, đó là một loại cảm giác khó có thể phai mờ theo thời gian.
Là tuyệt vọng, thống khổ tê tâm liệt phế (đau tim thắt phổi) cùng với sự sỉ nhục không thể rửa sạch, là cả ba cái này hợp lại.
Quân Khương Lâm trong lòng chấn động: "Tên tiểu tử ngốc này, cư nhiên đúng là động chân tình với Nguyệt Nhi kia!"
Không khí trong đại sảnh lúc này, từ một câu nói của Quản Thanh Nguyệt, nhất thời từ cuối thu biến thành nghiêm đông! (ý nói đang bình thường vui vẻ đột nhiên trở lên cực kỳ lạnh lẽo)
Quân Chiến Thiên, Quân Vô Ý hai người sắc mặt tức thì trở nên âm trầm, sát khí trong phòng lập tức như sóng nước dâng trào.
Mạnh mẽ xuất hiện!
Đang ở trong Quân gia, lại trước mặt Quân lão gia tử và Quân Vô Ý, nói ra ý muốn gi3t chết Quân Khương Lâm, hậu nhân duy nhất đời thứ ba của Quân gia. Chuyện này nếu nói ra, tin tưởng rằng cả Thiên Hương thành này ai cũng sẽ cho là chuyện cười!
Mà hiện tại, chuyện đáng cười này cư nhiên rõ ràng chân thực xảy ra trước mắt…
Hiện tại ai mà không biết, Quân Khương Lâm chính là "nghịch lân" lớn nhất của Quân gia?
Quản Đông Lưu, Quản Như Sơn, Quản Thanh Ba, thậm chí Quản Thanh Hàn, bốn người sắc mặt lập tức thay đổi.
Trắng bệch!
- Súc sinh! Ngươi nói bậy bạ gì đó!
Quản Đông Lưu rốt cục không thể ngồi im được nữa, nhanh chóng đứng dậy, tàn nhẫn tát một cát trên mặt con trai:
- Còn không mau xin lỗi Quân Tam công tử?
- Con sẽ không xin lỗi hắn! Con cũng không có nói bậy.
Quản Thanh Nguyệt thẳng thắn cự tuyệt, hung hăng nhìn Quân Khương Lâm. Khóe miệng hắn khẽ rỉ ra một đạo máu tươi, hắn cũng không thèm lau:
- Quân Khương Lâm! Ta lấy danh nghĩa nam nhân, hướng ngươi đưa ra quyết đấu!
- Quyết đấu? Vì cái gì a?
Quân Tam thiếu tựa hồ rất mơ hồ, thậm chí còn hoang mang cười nói:
- Quản nhị thiếu, ta không nhớ là ta đắc tội ngươi cái gì a? Hôm nay chúng ta mới là lần đầu tiên gặp mặt a!
- Mọi người là quan hệ thông gia. Các ngươi tới Thiên Hương thành ăn ở Quân gia, uống ở Quân gia, ở cũng ở Quân gia ta.
- Chúng ta hết mọi thứ đều đã chiêu đãi, hôm nay nhị công tử lại ở chỗ đông người này mắng ta.
- Còn muốn cùng ta quyết đấu! Càng nói rõ ý tứ muốn giết ta! Xin hỏi đây là đạo lý gì?
- Ngươi...ngươi...không cần biết lý do gì! Sao? Ngươi không dám sao? Nếu ngươi là một tên nam nhân thì thống khoái tiếp nhận đi!
Quản Thanh Nguyệt liếc hai mắt nhìn Quân Khương Lâm, khiêu khích nói.
- Hỗn trướng! Ngươi không nghe lời lão phu sao?
Quản Đông Lưu hét lớn một tiếng, lại tiếp tục tát một cái thật mạnh.
Trong lòng vừa tức vừa lo, hôm nay việc này nếu mà xử lý không tốt.
Cho dù Quân gia có nể mặt thông gia mà để bọn họ rời đi, nhưng Quản Thanh Nguyệt tất nhiên khó mà thoát chết!
Cho dù Quân gia vì thế mà trở mặt đối phó Quản gia, đó cũng là chuyện có tình có lý.
Quân Khương Lâm kia là ai? Chính là độc đinh của Quân gia a! Cứ như lời lão Nhị vừa nói, không thể nghi ngờ là đã động sát tâm đối với Quân Khương Lâm, suy bụng ta ra bụng người mà nói, nếu có kẻ đối với con trai mình mà có ý muốn như vậy, quyết không hai lời, trực tiếp ra tay đánh chết!
Người cùng tâm (ý là ai cũng như ai), Quân lão gia tử sẽ lựa chọn như thế nào?
Quản Thanh Nguyệt vẫn hung hăng như trước trừng mắt nhìn Quân Khương Lâm, vẻ mặt quật cường, hai mắt không chớp, đối với cái tát của phụ thân hoàn toàn không có ý tránh né!
Quản Đông Lưu tay đến giữa không trung, mắt thấy sắp đánh tới mặt Quản Thanh Nguyệt.
Đột nhiên bị một người gắt gao nắm lấy cổ tay mình, quay đầu lại nhìn, đúng là Quân Vô Ý.
Quân Vô Ý ôn hòa cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
- Quản huynh, ta thấy lệnh lang nói chuyện, tất có duyên cớ bên trong. Việc này đến tột cùng có nguyên nhân gì, còn phải điều tra rõ ràng mới được.
- Khương Lâm xưa nay quần áo lụa là, hoặc là hắn trong lúc vô tình đắc tội Quản nhị công tử mà không biết, lại nói, điều này chỉ là cãi vã của bọn tiểu bối thôi, ta thấy trưởng bối chúng ta nếu tùy tiện nhúng tay, mạnh mẽ áp chế, cự kỳ không ổn, chẳng may hai nhà chúng ta vì vậy mà xảy ra hiều lầm. Như vậy, thật sự không tốt đâu!
Hiện tại, thậm chí hắn còn nói rõ ràng trên bộ vị "mẫn cảm" kia của Nguyệt Nhi có ba nốt ruồi đỏ, chuyện này thực sự làm cho Quản Thanh Nguyệt hoàn toàn suy sụp!
Quản Thanh Nguyệt đối với lời nói của phụ thân coi như điếc, hồng hộc thở phì phì. Vươn tay trái, run rẩy chỉ vào Quân Khương Lâm. Môi run run, tức đến độ nói không lên lời:
- Quân Khương Lâm! Ngươi…giỏi lắm! Ta nếu không giết ngươi, thề không làm người!
Nói xong lời cuối cùng, trong mắt cư nhiên lại có nước mắt chậm rãi chảy ra, đó là một loại cảm giác khó có thể phai mờ theo thời gian.
Là tuyệt vọng, thống khổ tê tâm liệt phế (đau tim thắt phổi) cùng với sự sỉ nhục không thể rửa sạch, là cả ba cái này hợp lại.
Quân Khương Lâm trong lòng chấn động: "Tên tiểu tử ngốc này, cư nhiên đúng là động chân tình với Nguyệt Nhi kia!"
Không khí trong đại sảnh lúc này, từ một câu nói của Quản Thanh Nguyệt, nhất thời từ cuối thu biến thành nghiêm đông! (ý nói đang bình thường vui vẻ đột nhiên trở lên cực kỳ lạnh lẽo)
Quân Chiến Thiên, Quân Vô Ý hai người sắc mặt tức thì trở nên âm trầm, sát khí trong phòng lập tức như sóng nước dâng trào.
Mạnh mẽ xuất hiện!
Đang ở trong Quân gia, lại trước mặt Quân lão gia tử và Quân Vô Ý, nói ra ý muốn gi3t chết Quân Khương Lâm, hậu nhân duy nhất đời thứ ba của Quân gia. Chuyện này nếu nói ra, tin tưởng rằng cả Thiên Hương thành này ai cũng sẽ cho là chuyện cười!
Mà hiện tại, chuyện đáng cười này cư nhiên rõ ràng chân thực xảy ra trước mắt…
Hiện tại ai mà không biết, Quân Khương Lâm chính là "nghịch lân" lớn nhất của Quân gia?
Quản Đông Lưu, Quản Như Sơn, Quản Thanh Ba, thậm chí Quản Thanh Hàn, bốn người sắc mặt lập tức thay đổi.
Trắng bệch!
- Súc sinh! Ngươi nói bậy bạ gì đó!
Quản Đông Lưu rốt cục không thể ngồi im được nữa, nhanh chóng đứng dậy, tàn nhẫn tát một cát trên mặt con trai:
- Còn không mau xin lỗi Quân Tam công tử?
- Con sẽ không xin lỗi hắn! Con cũng không có nói bậy.
Quản Thanh Nguyệt thẳng thắn cự tuyệt, hung hăng nhìn Quân Khương Lâm. Khóe miệng hắn khẽ rỉ ra một đạo máu tươi, hắn cũng không thèm lau:
- Quân Khương Lâm! Ta lấy danh nghĩa nam nhân, hướng ngươi đưa ra quyết đấu!
- Quyết đấu? Vì cái gì a?
Quân Tam thiếu tựa hồ rất mơ hồ, thậm chí còn hoang mang cười nói:
- Quản nhị thiếu, ta không nhớ là ta đắc tội ngươi cái gì a? Hôm nay chúng ta mới là lần đầu tiên gặp mặt a!
- Mọi người là quan hệ thông gia. Các ngươi tới Thiên Hương thành ăn ở Quân gia, uống ở Quân gia, ở cũng ở Quân gia ta.
- Chúng ta hết mọi thứ đều đã chiêu đãi, hôm nay nhị công tử lại ở chỗ đông người này mắng ta.
- Còn muốn cùng ta quyết đấu! Càng nói rõ ý tứ muốn giết ta! Xin hỏi đây là đạo lý gì?
- Ngươi...ngươi...không cần biết lý do gì! Sao? Ngươi không dám sao? Nếu ngươi là một tên nam nhân thì thống khoái tiếp nhận đi!
Quản Thanh Nguyệt liếc hai mắt nhìn Quân Khương Lâm, khiêu khích nói.
- Hỗn trướng! Ngươi không nghe lời lão phu sao?
Quản Đông Lưu hét lớn một tiếng, lại tiếp tục tát một cái thật mạnh.
Trong lòng vừa tức vừa lo, hôm nay việc này nếu mà xử lý không tốt.
Cho dù Quân gia có nể mặt thông gia mà để bọn họ rời đi, nhưng Quản Thanh Nguyệt tất nhiên khó mà thoát chết!
Cho dù Quân gia vì thế mà trở mặt đối phó Quản gia, đó cũng là chuyện có tình có lý.
Quân Khương Lâm kia là ai? Chính là độc đinh của Quân gia a! Cứ như lời lão Nhị vừa nói, không thể nghi ngờ là đã động sát tâm đối với Quân Khương Lâm, suy bụng ta ra bụng người mà nói, nếu có kẻ đối với con trai mình mà có ý muốn như vậy, quyết không hai lời, trực tiếp ra tay đánh chết!
Người cùng tâm (ý là ai cũng như ai), Quân lão gia tử sẽ lựa chọn như thế nào?
Quản Thanh Nguyệt vẫn hung hăng như trước trừng mắt nhìn Quân Khương Lâm, vẻ mặt quật cường, hai mắt không chớp, đối với cái tát của phụ thân hoàn toàn không có ý tránh né!
Quản Đông Lưu tay đến giữa không trung, mắt thấy sắp đánh tới mặt Quản Thanh Nguyệt.
Đột nhiên bị một người gắt gao nắm lấy cổ tay mình, quay đầu lại nhìn, đúng là Quân Vô Ý.
Quân Vô Ý ôn hòa cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
- Quản huynh, ta thấy lệnh lang nói chuyện, tất có duyên cớ bên trong. Việc này đến tột cùng có nguyên nhân gì, còn phải điều tra rõ ràng mới được.
- Khương Lâm xưa nay quần áo lụa là, hoặc là hắn trong lúc vô tình đắc tội Quản nhị công tử mà không biết, lại nói, điều này chỉ là cãi vã của bọn tiểu bối thôi, ta thấy trưởng bối chúng ta nếu tùy tiện nhúng tay, mạnh mẽ áp chế, cự kỳ không ổn, chẳng may hai nhà chúng ta vì vậy mà xảy ra hiều lầm. Như vậy, thật sự không tốt đâu!
Danh sách chương