- Chậm đã! 

Ưng Bác Không thâm trầm quát: 

- Tiểu tử, lợi dụng ta xong, lại không nói một lời muốn đi sao. Ngươi nên biết, thiếu nợ của ta là không tốt đâu! 

- Lão đầu, ngươi cũng nên biết, đòi nợ ta cũng là không tốt đâu. Ta còn chưa gặp qua người nào có thể đòi nợ được ta. Nhất là loại không có bằng chứng như thế này. 

Quân Khương Lâm mỉm cười nhìn hắn: 

- Người muốn đòi nợ ta, thường thì ngược lại sẽ thành thiếu nợ ta, có khi lại càng nợ ta nhiều hơn. Lão đầu nhi, ngươi có muốn thử một chút không? 

- Thối lắm! 

Ưng Bác Không mở miệng mắng, đáy mắt đã có ánh cười: 

- Cùng lão phu giở trò, ngươi hãy còn non lắm. Bất kể như thế nào, ngươi cũng nhất định phải trả! 

- Cũng được, qua hôm nay, ngươi có thể tìm được ta rồi nói sau. 

Quân Khương Lâm ánh mắt lóe lên, nghênh ngang cười lớn bước đi. 

- Nếu mà tìm không được, vậy ngươi để ta thiếu nợ đi, ha ha. 

- Biết được thân phận lão phu mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, mà bản thân tu vi của hắn lại thấp như vậy, đây là người đầu tiên. 

Nhìn bóng dáng Quân Khương Lâm thoải mái rời đi, Vương gia ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng: 

- Người này cũng không phải hạng tầm thường! Ủy thác hôm nay của lão phu, thật không uổng công rồi! 

- Đoán được thân phận lão phu mà vẫn có thể đối với ta như vậy, cũng chính là kẻ đầu tiên! 

Ưng Bác Không trong lòng có chút khó chịu: 

- Đem thân phận ba người chúng ta nhận biết rõ ràng, vậy mà còn muốn duy trì một chút thần bí chó mà gì nữa chứ, giả vờ đàng hoàng nghênh ngang bước đi, thật là ra vẻ! 

Cho tới lúc này, Ưng Bác Không từ lâu ngờ rằng, thân phận của mình nhất định là đã sớm bị tiểu tử kia đoán được rồi, bằng không cũng không đến mức cùng mình nói một câu lại là câu nào cũng có ý châm chọc như vậy, nhưng biết thì biết, trong lòng Ưng Bác Không lạ là lại không có một chút tức giận nào. 

"Ta biết rõ là hắn vuốt mông ngựa, nhưng ta nghe vẫn thấy dễ chịu!" 

- Chậm đã! Ngươi muốn làm gì? 

Vương gia bước tới một bước lớn ngăn cản Tống Thương, nhìn hắn chằm chằm, trừng mắt phun hỏa. 

- Ngươi hiện tại đã là đồ đệ của tiểu tử kia rồi, không nghe thấy tiểu tử kia nói sao, hắn chỉ tiện tay cũng lấy ra được hai bình rượu như này, điều này chẳng phải là nói rượu như này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao. Hơn nữa, hắn còn dự định bán đấu giá, vậy thì có bao nhiêu đây. Ngươi địa vị cao như vậy, lại có thể coi trọng hai vò rượu đã để lại này sao? 

Quá đáng thật! Tống lão tam người này cư nhiên lại lén lút ôm lấy hai vò rượu mà Quân Khương Lâm đã để lại! Muốn chạy trốn sao. 

- Vạn nhất hắn chỉ có hai vò này, đủ sao? Ngươi là trọng tài, ta mới là ngươi dự thi, ngươi dựa vào cái gì mà cầm rượu! 

Tống Thương trừng mắt, cư nhiên vì cố gắng cạnh tranh quyền sở hữu hai vò rượu này, sư phụ cũng có thể dùng từ "Hắn" để xưng hô rồi. 

- Trọng tài mới có tư cách uống rượu, ngươi có ý kiến sao? 

Ưng Bác Không không chút khách khí cướp lấy vò rượu trong tay Tống Thương: 

- Hiện tại, thi đấu đã kết thúc, ngươi là lão bản của tửu quán, mau đi làm cho chúng ta vài món đồ ăn để chúng ta uống rượu! 

Dưới uy thế của Ưng Bác Không, Tống Thương tức giận nhưng không dám nói gì, phẫn nộ xoay người lại đi vào bên trong. Ưng Bác Không và Vương gia nhìn nhau cười, cùng cầm lên hai chén rượu. Vương gia không khỏi cảm khái, sở hữu tuyệt đối thực lực thực là tốt, tất cả âm mưu quỷ kế trước mặt đối thực lực tuyệt đối đều là đồ bỏ, ngày hôm nay rốt cuộc cũng được mở rộng tầm mắt rồi! 

Ở một góc cách xa tửu quán nhỏ, một nữ tử che mặt toàn thân hắc y tay áo trong gió phần phật tung bay, trên khuôn mặt che sa, một đôi mắt sáng rực, hiện lên vẻ phẫn nộ. 

"Quân Khương Lâm, ngươi làm cho ta vô cùng nhục nhã! Hôm nay, ngươi phải đem mạng của ngươi trả nợ! Đừng nói Quân Chiến Thiên là chỗ dựa của ngươi, cho dù là bát đại chí tôn toàn bộ đều là chỗ dựa vững chắc của ngươi, tối nay ngươi chắc chắn phải chết!" 

- Tiểu thư, trời mưa rồi, người nên tránh mặt một chút đi. 

Một người bịt mặt lặng lẽ đi tới phía sau thân thể của tên hắc y kia, nói nhỏ. 

- Không! Ta muốn chính mắt nhìn thấy Quân Khương Lâm tan xương nát thịt, hóa thành tro bụi mới có thể thỏa mối hận trong lòng ta! 

Hắc y nữ tử lẳng lặng đứng, không nhúc nhích tí nào! Lời nói lạnh lùng như băng: 

- Trước khi trời tối, Quân Khương Lâm phải trở lại Quân gia để tham gia gia yên, tin tức này, chúng ta rất vất vả mới nhận được. Cái thời cơ này, nhất định phải nắm chắc! 

- Đúng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện