"Gì?!" Quân Khương Lâm cuối cùng cũng hiểu vấn đề nằm ở chỗ nào, nói: "Buổi sáng ngươi có ăn qua sao? Ngày hôm qua ta không phải nói rõ ràng rồi còn gì, đã dặn đi dặn lại rồi, không phải nói ngươi không được ăn sáng sao? Vậy mà ngươi còn cố tình ăn? Thiếu một bữa thì chết người à? Vốn đó chính là thuốc thôi khí a, so với thuốc xổ còn lợi hại hơn, trong bụng ngươi có cái gì, nó sẽ làm cho thứ đó ra bằng sạch đó!"
"A?!" Đường Nguyên ngẩn ngơ cả người, lúc này nghe Quân Khương Lâm nhắc vậy hắn mới nghĩ lại, liền đấm ngực dậm chân nói: "Thì ra là ta đã làm ngược lại a..."
"Dù sao chuyện cũng đã qua rồi, coi như đã thỏa mãn tâm nguyện của ngươi rồi nha, mục đích ban đầu đã đạt được, chỉ bị đáng một trận có thấm gì? Còn tốt chán!" Quân Khương Lâm rất khinh bỉ nói tiếp: "Dựa theo xếp đặt lúc đầu của ta là qua cửa rồi, cũng không đến mức thê thảm như vậy, bây giờ ngươi lại ị lên miệng lên thân thể người ta một đống... Nôn..." Quân Khương Lâm nôn khan một tiếng rồi nói tiếp: "Không có đáng chết ngươi đã là may mắn lắm rồi!"
"Cũng không phải thế, lúc ấy thực sự ta bị hù chết mà, ngươi không biết chứ, lão thái giám đó chính là Thiên Huyền cao thủ đó, một tay thiên lam sắc kiếm quang, lấy khí ngự kiếm, đơn giản đã lột s@ch y phục của ta thế nhưng cũng không có làm thương tổn một điểm da thịt, lúc ấy ta nhịn không được thầm nghĩ xong rồi, nhất định là chuyện không tốt, kết quả là như vậy. Nhưng mà lão thái giám lúc ấy hẳn là hạ thủ lưu tình, nghe nói là có giao tình với gia gia ta, nếu là người khác phỏng chừng đã sớm mất mạng rồi!"
Đường mập mạp nói đến chuyện này lại có chút đắc ý, càng vô tâm nói: "Gia gia cuối cùng nói một tiếng, trục xuất lão tử khỏi gia môn, may mắn là lão tử sớm có chuẩn bị, những năm gần đây này đều tích cóp tiền riêng, thực sự là không thiếu, cái này gọi là lo trước khỏi gặp hoạ." Đột nhiên hắn lại khẩn trương nói: "Tam thiếu, ngươi nếu muốn đi chơi bài bạc thì nói một lời, đừng có trộm của ta, ta không được như xưa nữa, huỵnh đệ đừng có lấy của cải của ta nhá."
Quân Khương Lâm ngạc nhiên, cái này mà hắn cũng nghĩ ra được a, ngay cả một điểm phản ứng đối với bản thân bị trục xuất khỏi gia môn cũng không có?
Đường mập mạp chớp mắt nói tiếp: "Tam thiếu, ngươi đừng trách nhé, mọi người đều là người một nhà, ngươi cũng không phải không biết, ca ca ta bị trục xuất ba lần rồi, còn bộ dạng kinh ngạc như vậy à? Dù sao cũng làm ra vẻ kinh ngạc như vậy cho ngoại nhân nhìn mà thôi."
Quân Khương Lâm trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, rốt cục cái cổ cũng chống đỡ không nổi cái đầu đang nặng dần, bịch một tiếng đập lên mặt bàn trà.
"Một nhà các ngươi đều là thần tượng của bổn công tử! Là thần tượng cả đời của lão tử!" Quân Khương Lâm gian nan nói, đột nhiên hắn lại hét lớn một tiếng: "Đường mập mạp, lão tử hôm nay đại nhân đại nghĩa thu lưu ngươi, tiểu tử ngươi nếu như không giúp lão tử làm một vụ thương nghiệp cỡ đế quốc, vậy lão tử sẽ đem thân thể mập mạp của ngươi rút hết gân như là rút dầu trong đèn đấy, nhớ kĩ lời hôm nay của lão tử đó!"
"Lão tử trời sinh chính là để làm việc này." Đường Nguyên cố gắng cất cái cần cổ mập lên, phi thường kiêu ngạo nói: "Trước tiên hãy nói rõ cho ta, nhìn bản thiếu gia xem có chỗ nào cần tiến hành cải tiến hay không, sau đó ngươi chỉ điểm một chút, nhìn bản thiếu gia đại triển quyền cước, xem ta làm sao thu vàng bạc thiên hạ cho ngươi!"
"Là tiền bạc của ngươi nhưng ở trong lòng ta!" Quân Khương Lâm uốn nắn một câu: "Ngươi phụ trách việc kiếm tiền cũng phụ trách việc tiêu tiền của ta nữa! Nếu không, buôn bán lời có tác dụng cái rắm gì? Nếu không thể dùng, cho dù tiền chất cao như núi cũng có tác dụng quỷ gì!"
Nói xong hắn từ trong lòng lấy ra một tấm giấy, nói: "Ta còn chưa nói cho ngươi biết, đây là bản kế hoạch ta đã liệt kê, ngươi nhìn xem, ta cũng không am hiểu lĩnh vực này lắm, ngươi tự xưng là chuyên gia, vậy cho ý kiến đi, sau này chúng ta sẽ làm như vậy." Nói xong hắn liền vỗ lên chỗ bị thương của Đường Nguyên, khiến Đường mập mạp giống như bị heo chọc tiết kêu thảm chửi rủa, còn Quân Khương Lâm lại thản nhiên li khai.
Đường Nguyên chẳng thèm ngó tới, lầm bầm nói: "Lão tử cả đời mua bán, còn phải xem bản kế hoạch của ngươi sao? Thật là buồn cười! Cứ để đó, lão tử ngủ một giấc tý nữa sửa sau, ngủ." Con mắt khép lại, hắn tiện tay đem mảnh giấy úp lên mặt làm một giấc ngon lành.
Quân Khương Lâm cũng không có quan tâm tới chuyện của mập mạp nữa, mà công việc của Quân đại công tử thật sự quá bề bộn, đặc biệt bận rộn, trong hai ngày này có thể nói là hắn không được chợp mắt chút nào, thời gian đều chú tâm vào việc nghiên cứu Âm Dương độn pháp cổ quái kia, có thể tùy thời ẩn thân, đây quả thực là một tấm thẻ bài bảo vệ tính mạng hiệu quả nha. Chỉ cần luyện thành bổn sự này, ai có thể làm gì được ta? Coi như là khắp thiên hạ Chí Tôn Thần Huyền toàn bộ vây công, ta chỉ cần vận dụng pháp quyết ẩn thân, hừ, cho các ngươi biến thành đám chim ngốc hết, xem xem các ngươi làm sao giết được ta?
Cho nên Quân Khương Lâm mấy ngày nay đều siêng năng đột xuất, dành phần lớn thời gian để tu luyện Âm Dương Độn. Vì để thể nghiệm vận pháp quyết, Quân Khương Lâm trong vòng một ngày nhiều lần đem tất cả khí cơ trong thân thể dùng sạch, lặp đi lặp lại năm mươi lần, vượt qua năm mươi lần vét sạch tinh lực cơ thể...
Tuy nói được Hồng Quân Tháp cung ứng năng lượng thế nhưng Quân Khương Lâm có cảm giác cung không đủ cầu, mỗi thời mỗi khắc đều nghiên cứu học tập, Âm Dương độn pháp mỗi lần phát động cần một lượng linh lực cực đại, thường thường diễn tập không đến hai lần linh lực mà Quân Khương Lâm cực nhọc tích súc đã không còn một giọt. Ngay sau đó Hồng Quân Tháp liền điên cuồng phát ra bổ sung, sau đó hắn lại tiếp tục luyện, sau đó lại bớt chút thời gian bổ sung lại... Cứ như vậy tuần hoàn.
Nhưng mà quá trình vòng đi vòng lại này cũng trực tiếp làm cho công lực của Quân đại thiếu gia trong hai ngày này rút đi mất một bậc.
Quân đại thiếu gia lại thiệt thòi ở chỗ hắn không có danh sư chỉ điểm, chỉ có thể dựa vào tự mình tìm tòi. Điều này giống như người mù tìm đường, từng chút thì có thể, nếu như làm nhiều sẽ bị vấp ngã.
Chính thức làm cho Quân Khương Lâm buồn bực là, luyện đến luyện đi khiến thể xác và tinh thần hắn đều mệt mỏi, tinh thân hắn hầu như chưa bao giờ biết mệt mỏi lúc này không khỏi đuối, tập luyện cũng không có hiệu quả nữa. Nếu như nói nhất định muốn có hiệu quả, vậy chính là hắn vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt cười hề hề có phần thần kinh của tiểu la lỵ Khả Nhi, đây có thể nói là hiệu quả duy nhấ...t
"Khả Nhi, ngươi có thể trông thấy ta sao?"
"Thấy mà, thiếu gia, ngài có ý tứ gì vậy? Có thể kể chuyện cười cho Khả Nhi nghe được không?" Khả Nhi mở to con mắt to tròn, nghiêng đầu, bộ dạng như không hiểu nên mới hỏi hắn vậy.
"A... Đau" Tiếng thét từ trong thư phòng của Quân Khương Lâm truyền ra.
"A?!" Đường Nguyên ngẩn ngơ cả người, lúc này nghe Quân Khương Lâm nhắc vậy hắn mới nghĩ lại, liền đấm ngực dậm chân nói: "Thì ra là ta đã làm ngược lại a..."
"Dù sao chuyện cũng đã qua rồi, coi như đã thỏa mãn tâm nguyện của ngươi rồi nha, mục đích ban đầu đã đạt được, chỉ bị đáng một trận có thấm gì? Còn tốt chán!" Quân Khương Lâm rất khinh bỉ nói tiếp: "Dựa theo xếp đặt lúc đầu của ta là qua cửa rồi, cũng không đến mức thê thảm như vậy, bây giờ ngươi lại ị lên miệng lên thân thể người ta một đống... Nôn..." Quân Khương Lâm nôn khan một tiếng rồi nói tiếp: "Không có đáng chết ngươi đã là may mắn lắm rồi!"
"Cũng không phải thế, lúc ấy thực sự ta bị hù chết mà, ngươi không biết chứ, lão thái giám đó chính là Thiên Huyền cao thủ đó, một tay thiên lam sắc kiếm quang, lấy khí ngự kiếm, đơn giản đã lột s@ch y phục của ta thế nhưng cũng không có làm thương tổn một điểm da thịt, lúc ấy ta nhịn không được thầm nghĩ xong rồi, nhất định là chuyện không tốt, kết quả là như vậy. Nhưng mà lão thái giám lúc ấy hẳn là hạ thủ lưu tình, nghe nói là có giao tình với gia gia ta, nếu là người khác phỏng chừng đã sớm mất mạng rồi!"
Đường mập mạp nói đến chuyện này lại có chút đắc ý, càng vô tâm nói: "Gia gia cuối cùng nói một tiếng, trục xuất lão tử khỏi gia môn, may mắn là lão tử sớm có chuẩn bị, những năm gần đây này đều tích cóp tiền riêng, thực sự là không thiếu, cái này gọi là lo trước khỏi gặp hoạ." Đột nhiên hắn lại khẩn trương nói: "Tam thiếu, ngươi nếu muốn đi chơi bài bạc thì nói một lời, đừng có trộm của ta, ta không được như xưa nữa, huỵnh đệ đừng có lấy của cải của ta nhá."
Quân Khương Lâm ngạc nhiên, cái này mà hắn cũng nghĩ ra được a, ngay cả một điểm phản ứng đối với bản thân bị trục xuất khỏi gia môn cũng không có?
Đường mập mạp chớp mắt nói tiếp: "Tam thiếu, ngươi đừng trách nhé, mọi người đều là người một nhà, ngươi cũng không phải không biết, ca ca ta bị trục xuất ba lần rồi, còn bộ dạng kinh ngạc như vậy à? Dù sao cũng làm ra vẻ kinh ngạc như vậy cho ngoại nhân nhìn mà thôi."
Quân Khương Lâm trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, rốt cục cái cổ cũng chống đỡ không nổi cái đầu đang nặng dần, bịch một tiếng đập lên mặt bàn trà.
"Một nhà các ngươi đều là thần tượng của bổn công tử! Là thần tượng cả đời của lão tử!" Quân Khương Lâm gian nan nói, đột nhiên hắn lại hét lớn một tiếng: "Đường mập mạp, lão tử hôm nay đại nhân đại nghĩa thu lưu ngươi, tiểu tử ngươi nếu như không giúp lão tử làm một vụ thương nghiệp cỡ đế quốc, vậy lão tử sẽ đem thân thể mập mạp của ngươi rút hết gân như là rút dầu trong đèn đấy, nhớ kĩ lời hôm nay của lão tử đó!"
"Lão tử trời sinh chính là để làm việc này." Đường Nguyên cố gắng cất cái cần cổ mập lên, phi thường kiêu ngạo nói: "Trước tiên hãy nói rõ cho ta, nhìn bản thiếu gia xem có chỗ nào cần tiến hành cải tiến hay không, sau đó ngươi chỉ điểm một chút, nhìn bản thiếu gia đại triển quyền cước, xem ta làm sao thu vàng bạc thiên hạ cho ngươi!"
"Là tiền bạc của ngươi nhưng ở trong lòng ta!" Quân Khương Lâm uốn nắn một câu: "Ngươi phụ trách việc kiếm tiền cũng phụ trách việc tiêu tiền của ta nữa! Nếu không, buôn bán lời có tác dụng cái rắm gì? Nếu không thể dùng, cho dù tiền chất cao như núi cũng có tác dụng quỷ gì!"
Nói xong hắn từ trong lòng lấy ra một tấm giấy, nói: "Ta còn chưa nói cho ngươi biết, đây là bản kế hoạch ta đã liệt kê, ngươi nhìn xem, ta cũng không am hiểu lĩnh vực này lắm, ngươi tự xưng là chuyên gia, vậy cho ý kiến đi, sau này chúng ta sẽ làm như vậy." Nói xong hắn liền vỗ lên chỗ bị thương của Đường Nguyên, khiến Đường mập mạp giống như bị heo chọc tiết kêu thảm chửi rủa, còn Quân Khương Lâm lại thản nhiên li khai.
Đường Nguyên chẳng thèm ngó tới, lầm bầm nói: "Lão tử cả đời mua bán, còn phải xem bản kế hoạch của ngươi sao? Thật là buồn cười! Cứ để đó, lão tử ngủ một giấc tý nữa sửa sau, ngủ." Con mắt khép lại, hắn tiện tay đem mảnh giấy úp lên mặt làm một giấc ngon lành.
Quân Khương Lâm cũng không có quan tâm tới chuyện của mập mạp nữa, mà công việc của Quân đại công tử thật sự quá bề bộn, đặc biệt bận rộn, trong hai ngày này có thể nói là hắn không được chợp mắt chút nào, thời gian đều chú tâm vào việc nghiên cứu Âm Dương độn pháp cổ quái kia, có thể tùy thời ẩn thân, đây quả thực là một tấm thẻ bài bảo vệ tính mạng hiệu quả nha. Chỉ cần luyện thành bổn sự này, ai có thể làm gì được ta? Coi như là khắp thiên hạ Chí Tôn Thần Huyền toàn bộ vây công, ta chỉ cần vận dụng pháp quyết ẩn thân, hừ, cho các ngươi biến thành đám chim ngốc hết, xem xem các ngươi làm sao giết được ta?
Cho nên Quân Khương Lâm mấy ngày nay đều siêng năng đột xuất, dành phần lớn thời gian để tu luyện Âm Dương Độn. Vì để thể nghiệm vận pháp quyết, Quân Khương Lâm trong vòng một ngày nhiều lần đem tất cả khí cơ trong thân thể dùng sạch, lặp đi lặp lại năm mươi lần, vượt qua năm mươi lần vét sạch tinh lực cơ thể...
Tuy nói được Hồng Quân Tháp cung ứng năng lượng thế nhưng Quân Khương Lâm có cảm giác cung không đủ cầu, mỗi thời mỗi khắc đều nghiên cứu học tập, Âm Dương độn pháp mỗi lần phát động cần một lượng linh lực cực đại, thường thường diễn tập không đến hai lần linh lực mà Quân Khương Lâm cực nhọc tích súc đã không còn một giọt. Ngay sau đó Hồng Quân Tháp liền điên cuồng phát ra bổ sung, sau đó hắn lại tiếp tục luyện, sau đó lại bớt chút thời gian bổ sung lại... Cứ như vậy tuần hoàn.
Nhưng mà quá trình vòng đi vòng lại này cũng trực tiếp làm cho công lực của Quân đại thiếu gia trong hai ngày này rút đi mất một bậc.
Quân đại thiếu gia lại thiệt thòi ở chỗ hắn không có danh sư chỉ điểm, chỉ có thể dựa vào tự mình tìm tòi. Điều này giống như người mù tìm đường, từng chút thì có thể, nếu như làm nhiều sẽ bị vấp ngã.
Chính thức làm cho Quân Khương Lâm buồn bực là, luyện đến luyện đi khiến thể xác và tinh thần hắn đều mệt mỏi, tinh thân hắn hầu như chưa bao giờ biết mệt mỏi lúc này không khỏi đuối, tập luyện cũng không có hiệu quả nữa. Nếu như nói nhất định muốn có hiệu quả, vậy chính là hắn vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt cười hề hề có phần thần kinh của tiểu la lỵ Khả Nhi, đây có thể nói là hiệu quả duy nhấ...t
"Khả Nhi, ngươi có thể trông thấy ta sao?"
"Thấy mà, thiếu gia, ngài có ý tứ gì vậy? Có thể kể chuyện cười cho Khả Nhi nghe được không?" Khả Nhi mở to con mắt to tròn, nghiêng đầu, bộ dạng như không hiểu nên mới hỏi hắn vậy.
"A... Đau" Tiếng thét từ trong thư phòng của Quân Khương Lâm truyền ra.
Danh sách chương