Nói xong Quân Khương Lâm hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Về phần xứng hay không, có đủ tư cách hay không, với tiêu chuẩn đáng giá của ngươi so với ta sao giống chứ? Nếu như ngươi vẫn nói ta không đủ tư cách đối ẩm, vậy ta sẽ tự động đứng lên!"
Hắc bào nhân nhìn hắn nửa ngày, sau đó đột nhiên nhoẻn miệng cười nói: "Nói rất thú vị, đã như vầy, ngươi cứ ngồi đi, dù cho nằm xuống cũng không sao."
Hắc bào nhân này thật sự là quái đản, măc dù hắn đang cười thế nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo cùng cô độc, tựa hồ không phải đang cười với Quân Khương Lâm mà là cười với không khí.
Đúng lúc này Tống lão tam còng người đi tới, trên tay là một vò rượu cùng một đ ĩa thịt bò. Hắn nhìn Quân Khương Lâm cũng không nói gì, chỉ đem rượu và thức ăn đặt lên bàn, sau đó xoay người muốn ly khai.
Hắc bào nhân con mắt vẫn trần tĩnh nhìn lên mặt bàn, một tay đặt lên chum rượu, không phát ra một thanh âm nào, lớp bùn phong kín trên nắp vò rượu trên bàn không biết biến mất từ lúc nào, mùi rượu mát lạnh lập tức bay ra, người nọ thản nhiên nói: "Thiên Hương thành quả nhiên bất phàm, ngay cả một lão bản ở tửu đi3m cũng là Thiên Huyền trung giai, quả là không tồi không tồi, rất thú vị."
Thân hình của Tống lão tam chấn động, toàn thân lam quang chợt lóe, nhưng vẫn bình tĩnh, khàn khàn cất tiếng nói:
- Các hạ tuệ nhãn như đuốc, lão hủ bội phục. Bất quá lão hủ đã gần đất xa trời, chỉ cầu miếng cơm để sống qua ngày. Còn vấn đề là tửu bảo hoặc là thiên huyền, đã sớm không còn bận tâm nữa rồi.
Hắc bào nhân thản nhiên đáp:
- Nếu có thể làm tốt công việc nấu rượu thì cũng có thể nói là không tệ lắm rồi. Còn về những chuyện khác, không nghĩ đến cũng là cái hay.
Tống lão tam thân mình khẽ run lên một chút, cũng không quay người lại, thấp giọng nói:
- Đa tạ chỉ điểm.
Quân Khương Lâm mỉm cười, nói:
- Lão Tống, đem cho ta hai bình rượu của ngươi đi. Hôm nay bổn thiếu gia cũng phá lệ một lần, coi như là lãng phí lương thực.
Tống lão tam đáp ứng một tiếng, lập tức quay lưng đi. Nhưng trong lòng thầm giật mình cho cái tên nhóc con quái đản lớn mật này, với tu vi của Hắc bào nhân, chỉ cần xoay chuyển ý niệm trong đầu là cũng có thể làm cho Quân Khương Lâm chết đến vài lần, vậy mà tên tiểu tử này cứ tàn tàn không hề có chút kiêng nể gì.
- Ngươi, không uống rượu của ta?
Lần này lại đến phiên Hắc bào nhân sớm có chút kinh ngạc.
- Ta không thích chiếm tiện nghi của người khác, nếu uống rượu của ngươi, không phải là thiếu ngươi một món ân tình sao. Nói về nợ nần trên thế gian, chỉ có nhân tình là khó trả nhất.
Quân Khương Lâm tiêu sái một chút:
- Huống chi, mình bỏ bạc ra mua rượu, không phải là uống thoải mái lắm ru.
- Có đạo lý.
Hắc bào nhân nói một câu, liền không nói thêm gì nữa, bưng bát rượu lên, uống một hơi cạn sạch, lau miệng, nói:
- Rượu này, quả nhiên nấu rất ngon, so với rượu sữa ngựa (1) uống còn ngon hơn nhiều. Chỉ là món thịt trâu này, hỏa hầu nêm nếm có chút quá tay, nhưng mà ăn cũng được.
(1): Rượu sữa ngựa hay còn gọi là sữa ngựa chua, người Mông Cổ quấy sữa ngựa hàng ngàn lần rồi để lên men. Sữa có vị chua, cay, thơm, ngọt với thành phần dinh dưỡng phong phú. Bên cạnh đó, đây còn là thứ đồ uống có khả năng chữa bệnh rất hiệu quả như giúp tăng cường công năng của các cơ quan nội tạng, thúc đẩy tuần hoàn máu, phục hồi chức năng của hệ thần kinh trung tâm, chữa bệnh lao và các bệnh đường ruột.
Giờ là đến lúc Quân Khương Lâm bắt đầu uống rượu. Hắn cũng không khách khí, trực tiếp gỡ bỏ lớp bùn niêm phong miệng bình rồi cứ thế mà nốc. Tốc độ uống, không hề kém hơn Hắc bào nhân tý nào. Hai người mặc dù cùng ngồi chung một bàn, nhưng hồn ai nấy giữ, phận ai nấy lo, ai cũng không để ý tới ai, chỉ lo cắm đầu ăn uống. Hắc bào nhân uống rất chậm, với lại tốc độ luôn bảo trì sự đều đặn, không nhanh không chậm, thậm chí ngay cả động tác uống rượu, ăn thịt trâu cuả hắn, cũng y như vậy, rất tiêu sái, tự nhiên. Mặc dù hắn ngồi uống rượu ở đây, nhưng tựa hồ như toàn thân đắm chìm trong một thế giới của chính mình, độc lập với cả đất trời, thậm chí bất kỳ kẻ nào ngồi cạnh cũng không quan tâm, mọi thứ bên ngoài đều bị bài xích. Sau khi uống khoảng bảy tám bát rượu, đột nhiên Hắc bào nhân bất ngờ phát hiện ra một việc, phát hiện này, khiến cho ấn tượng của hắn với gã thiếu niên ngồi đối diện tăng lên gấp mười lần. Hắn nhận ra rằng, tuy mình là một người uống rượu cô độc, nhưng động tác của tên tiểu tử này so với chính mình càng thêm tịch mịch. Bản thân mình là vì tịch mịch mà uống rượu, mà thiếu niên đối diện này, hắn cũng uống nhưng dường như không phải phải là uống rượu, cái mà hắn đang thưởng thức, chính là tịch mịch, là cô độc. Có thể nói bát rượu trước mặt thiếu niên này, mỗi một bát đều chứa sự cô đơn, sự tịch liêu. Cho dù là chính mình, cũng chỉ vẫn là dừng lại ở cảnh giới giải sầu cô đơn, mà thiếu niên này lại là trực tiếp hưởng thụ sự tịch mịch. Có thể chịu đựng sự cô tịch, cũng đã là người cực kỳ khoát đạt, còn hưởng thụ tịch mịch, thì cần phải ở trình độ nào đây? Trình độ thế nào có thể không cần nói đến, nhưng rõ ràng người sau đã hơn hẳn người trước rất nhiều.
Thiếu niên thần bí này là ai?
Hai người cô tịch cùng ngồi chung một bàn, cũng có được phong cách tương tự một chút, nhưng vẫn hai bên vẫn bài xích lẫn nhau. Quân Khương Lâm tất nhiên không thể dung nhập khí tiết của Hắc bào nhân, nhưng Hắc bào nhân có muốn đi vào thế giới của Quân Khương Lâm cũng muôn vàn khó khăn. Thật lâu sau, Hắc bào nhân phát hiện ra rằng, mình chú ý đến thiếu niên này, không thể không bị hắn hấp dẫn, mà thiếu niên này lại hoàn toàn không hề chú ý đến mình. Giống như chính mình không có trong mắt của hắn. Tu vi huyền khí của Hắc bào nhân hiển nhiên đã tới cảnh giới siêu nhiên,cực cao minh, dĩ nhiên liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, tu vi huyền khí trong cơ thể của thiếu niên này ít đến mức gần như đáng thương, với tuổi của hắn mà nói, tu vi như thế, mà đo với tiêu chuẩn hiện giờ chỉ có thể dùng hai chữ rác rưởi mà diễn tả. Chỉ sợ mình tùy tiện thổi một hơi có thể đủ đưa hắn đi uống rượu với ông bà.
Nhưng là một thiếu niên như vậy, làm thế nào lại có thể tu luyện ra tâm cảnh bậc này?
Tu vi thì dễ, chỉ cần là đệ tử thế gia, chỉ cần từ nhỏ khắc khổ tu luyện huyền khí tâm pháp thượng thừa của bản tộc, thậm chí là được cao nhân chỉ điểm, ít đi đường vòng, thì tuổi còn nhỏ cũng đã có tu vi tương đối. Việc này tuy hiếm nhưng cũng không có gì lạ. Nhưng mà tâm cảnh thì khó cầu, cao cấp vũ giả muốn tăng cấp độ, đều cần phải có tâm cảnh tương đương mà phối hợp, cái này thì không phải cứ có cao nhân chỉ điểm, hay là đóng cửa khổ tu mà có được. Huống chi, hắn trẻ tuổi như vậy, không, thiếu niên này nói đến trưởng thành cũng có chút hơi quá.
- Thiếu niên, ngươi rất đặc biệt.
Hắc bào nhân chậm rãi nói ra một câu.
- Vậy ngươi có nghĩ là, hiện tại ta đã có tư cách để ngồi ở đây chưa?
Quân Khương Lâm cũng không quay đầu lại, tiếp tục giả bộ lơ đễnh.
- Với tuổi của ngươi mà nói, mới đạt tứ phẩm huyền khí, kinh mạch còn bị thương nặng, rất khác người thường. Cho dù là huyền giả thì cũng là quá sức tầm thường. Bất quá, chỉ bằng ngươi uống rượu trước mặt ta, mà có thể bảo trì bản tâm lặng như giếng nước, không chút dao động. Xem ra, cùng uống với ngươi, cũng không xem như là làm nhục lão phu.
Hắc bào nhân nhìn hắn nửa ngày, sau đó đột nhiên nhoẻn miệng cười nói: "Nói rất thú vị, đã như vầy, ngươi cứ ngồi đi, dù cho nằm xuống cũng không sao."
Hắc bào nhân này thật sự là quái đản, măc dù hắn đang cười thế nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo cùng cô độc, tựa hồ không phải đang cười với Quân Khương Lâm mà là cười với không khí.
Đúng lúc này Tống lão tam còng người đi tới, trên tay là một vò rượu cùng một đ ĩa thịt bò. Hắn nhìn Quân Khương Lâm cũng không nói gì, chỉ đem rượu và thức ăn đặt lên bàn, sau đó xoay người muốn ly khai.
Hắc bào nhân con mắt vẫn trần tĩnh nhìn lên mặt bàn, một tay đặt lên chum rượu, không phát ra một thanh âm nào, lớp bùn phong kín trên nắp vò rượu trên bàn không biết biến mất từ lúc nào, mùi rượu mát lạnh lập tức bay ra, người nọ thản nhiên nói: "Thiên Hương thành quả nhiên bất phàm, ngay cả một lão bản ở tửu đi3m cũng là Thiên Huyền trung giai, quả là không tồi không tồi, rất thú vị."
Thân hình của Tống lão tam chấn động, toàn thân lam quang chợt lóe, nhưng vẫn bình tĩnh, khàn khàn cất tiếng nói:
- Các hạ tuệ nhãn như đuốc, lão hủ bội phục. Bất quá lão hủ đã gần đất xa trời, chỉ cầu miếng cơm để sống qua ngày. Còn vấn đề là tửu bảo hoặc là thiên huyền, đã sớm không còn bận tâm nữa rồi.
Hắc bào nhân thản nhiên đáp:
- Nếu có thể làm tốt công việc nấu rượu thì cũng có thể nói là không tệ lắm rồi. Còn về những chuyện khác, không nghĩ đến cũng là cái hay.
Tống lão tam thân mình khẽ run lên một chút, cũng không quay người lại, thấp giọng nói:
- Đa tạ chỉ điểm.
Quân Khương Lâm mỉm cười, nói:
- Lão Tống, đem cho ta hai bình rượu của ngươi đi. Hôm nay bổn thiếu gia cũng phá lệ một lần, coi như là lãng phí lương thực.
Tống lão tam đáp ứng một tiếng, lập tức quay lưng đi. Nhưng trong lòng thầm giật mình cho cái tên nhóc con quái đản lớn mật này, với tu vi của Hắc bào nhân, chỉ cần xoay chuyển ý niệm trong đầu là cũng có thể làm cho Quân Khương Lâm chết đến vài lần, vậy mà tên tiểu tử này cứ tàn tàn không hề có chút kiêng nể gì.
- Ngươi, không uống rượu của ta?
Lần này lại đến phiên Hắc bào nhân sớm có chút kinh ngạc.
- Ta không thích chiếm tiện nghi của người khác, nếu uống rượu của ngươi, không phải là thiếu ngươi một món ân tình sao. Nói về nợ nần trên thế gian, chỉ có nhân tình là khó trả nhất.
Quân Khương Lâm tiêu sái một chút:
- Huống chi, mình bỏ bạc ra mua rượu, không phải là uống thoải mái lắm ru.
- Có đạo lý.
Hắc bào nhân nói một câu, liền không nói thêm gì nữa, bưng bát rượu lên, uống một hơi cạn sạch, lau miệng, nói:
- Rượu này, quả nhiên nấu rất ngon, so với rượu sữa ngựa (1) uống còn ngon hơn nhiều. Chỉ là món thịt trâu này, hỏa hầu nêm nếm có chút quá tay, nhưng mà ăn cũng được.
(1): Rượu sữa ngựa hay còn gọi là sữa ngựa chua, người Mông Cổ quấy sữa ngựa hàng ngàn lần rồi để lên men. Sữa có vị chua, cay, thơm, ngọt với thành phần dinh dưỡng phong phú. Bên cạnh đó, đây còn là thứ đồ uống có khả năng chữa bệnh rất hiệu quả như giúp tăng cường công năng của các cơ quan nội tạng, thúc đẩy tuần hoàn máu, phục hồi chức năng của hệ thần kinh trung tâm, chữa bệnh lao và các bệnh đường ruột.
Giờ là đến lúc Quân Khương Lâm bắt đầu uống rượu. Hắn cũng không khách khí, trực tiếp gỡ bỏ lớp bùn niêm phong miệng bình rồi cứ thế mà nốc. Tốc độ uống, không hề kém hơn Hắc bào nhân tý nào. Hai người mặc dù cùng ngồi chung một bàn, nhưng hồn ai nấy giữ, phận ai nấy lo, ai cũng không để ý tới ai, chỉ lo cắm đầu ăn uống. Hắc bào nhân uống rất chậm, với lại tốc độ luôn bảo trì sự đều đặn, không nhanh không chậm, thậm chí ngay cả động tác uống rượu, ăn thịt trâu cuả hắn, cũng y như vậy, rất tiêu sái, tự nhiên. Mặc dù hắn ngồi uống rượu ở đây, nhưng tựa hồ như toàn thân đắm chìm trong một thế giới của chính mình, độc lập với cả đất trời, thậm chí bất kỳ kẻ nào ngồi cạnh cũng không quan tâm, mọi thứ bên ngoài đều bị bài xích. Sau khi uống khoảng bảy tám bát rượu, đột nhiên Hắc bào nhân bất ngờ phát hiện ra một việc, phát hiện này, khiến cho ấn tượng của hắn với gã thiếu niên ngồi đối diện tăng lên gấp mười lần. Hắn nhận ra rằng, tuy mình là một người uống rượu cô độc, nhưng động tác của tên tiểu tử này so với chính mình càng thêm tịch mịch. Bản thân mình là vì tịch mịch mà uống rượu, mà thiếu niên đối diện này, hắn cũng uống nhưng dường như không phải phải là uống rượu, cái mà hắn đang thưởng thức, chính là tịch mịch, là cô độc. Có thể nói bát rượu trước mặt thiếu niên này, mỗi một bát đều chứa sự cô đơn, sự tịch liêu. Cho dù là chính mình, cũng chỉ vẫn là dừng lại ở cảnh giới giải sầu cô đơn, mà thiếu niên này lại là trực tiếp hưởng thụ sự tịch mịch. Có thể chịu đựng sự cô tịch, cũng đã là người cực kỳ khoát đạt, còn hưởng thụ tịch mịch, thì cần phải ở trình độ nào đây? Trình độ thế nào có thể không cần nói đến, nhưng rõ ràng người sau đã hơn hẳn người trước rất nhiều.
Thiếu niên thần bí này là ai?
Hai người cô tịch cùng ngồi chung một bàn, cũng có được phong cách tương tự một chút, nhưng vẫn hai bên vẫn bài xích lẫn nhau. Quân Khương Lâm tất nhiên không thể dung nhập khí tiết của Hắc bào nhân, nhưng Hắc bào nhân có muốn đi vào thế giới của Quân Khương Lâm cũng muôn vàn khó khăn. Thật lâu sau, Hắc bào nhân phát hiện ra rằng, mình chú ý đến thiếu niên này, không thể không bị hắn hấp dẫn, mà thiếu niên này lại hoàn toàn không hề chú ý đến mình. Giống như chính mình không có trong mắt của hắn. Tu vi huyền khí của Hắc bào nhân hiển nhiên đã tới cảnh giới siêu nhiên,cực cao minh, dĩ nhiên liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, tu vi huyền khí trong cơ thể của thiếu niên này ít đến mức gần như đáng thương, với tuổi của hắn mà nói, tu vi như thế, mà đo với tiêu chuẩn hiện giờ chỉ có thể dùng hai chữ rác rưởi mà diễn tả. Chỉ sợ mình tùy tiện thổi một hơi có thể đủ đưa hắn đi uống rượu với ông bà.
Nhưng là một thiếu niên như vậy, làm thế nào lại có thể tu luyện ra tâm cảnh bậc này?
Tu vi thì dễ, chỉ cần là đệ tử thế gia, chỉ cần từ nhỏ khắc khổ tu luyện huyền khí tâm pháp thượng thừa của bản tộc, thậm chí là được cao nhân chỉ điểm, ít đi đường vòng, thì tuổi còn nhỏ cũng đã có tu vi tương đối. Việc này tuy hiếm nhưng cũng không có gì lạ. Nhưng mà tâm cảnh thì khó cầu, cao cấp vũ giả muốn tăng cấp độ, đều cần phải có tâm cảnh tương đương mà phối hợp, cái này thì không phải cứ có cao nhân chỉ điểm, hay là đóng cửa khổ tu mà có được. Huống chi, hắn trẻ tuổi như vậy, không, thiếu niên này nói đến trưởng thành cũng có chút hơi quá.
- Thiếu niên, ngươi rất đặc biệt.
Hắc bào nhân chậm rãi nói ra một câu.
- Vậy ngươi có nghĩ là, hiện tại ta đã có tư cách để ngồi ở đây chưa?
Quân Khương Lâm cũng không quay đầu lại, tiếp tục giả bộ lơ đễnh.
- Với tuổi của ngươi mà nói, mới đạt tứ phẩm huyền khí, kinh mạch còn bị thương nặng, rất khác người thường. Cho dù là huyền giả thì cũng là quá sức tầm thường. Bất quá, chỉ bằng ngươi uống rượu trước mặt ta, mà có thể bảo trì bản tâm lặng như giếng nước, không chút dao động. Xem ra, cùng uống với ngươi, cũng không xem như là làm nhục lão phu.
Danh sách chương