Quân Khương Lâm hồi lâu không biết nói gì, từ khi mình đi vào thế giới này, trước giờ đều là bản thân chiếm tiện nghi của người khác. Hôm nay lại dễ dàng bị người ta lợi dụng, một điểm dấu vết cũng không nhìn ra, cái gì mà tửu quốc một đoạn giai thoại, đúng là một tên bẩn thỉu mà... 

Quá nhục a! Quân đại thiếu gia tức thiếu chút nữa thì sùi bọt mép, thù này nhất định phải báo! Cái tên "Lão phu" kia, chờ lát nữa thiếu gia sẽ tỉ mỉ chiếu cố ngươi, để cho ngươi biết vì sao hoa lại có màu hồng! 

Vấn đề là làm sao báo thù đây? 

Một lão đầu vừa gầy lại vừa nhỏ lưng còng xuất hiện, một bước đi của lão cũng phải dùng hai ba bước của người thường bước tới, ha ha cười nói: "Quả nhiên là khách quý, khách quý nha, ta đang tự hỏi vì sao sáng sớm lại nghe thấy chim khách hót, nguyên lai là có hai vị khách quý đến thăm. Vị công tử này lần trước có duyên gặp gỡ chỉ trong chốc lát, cho nên ta vẫn còn tiếc hận mãi, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp lại, mời, mời, mau vào đi." 

Nói là hai vị khách quý, thế nhưng khi nói chuyện hắn lại không hề để mắt tới vị trung niên nhân kia, dường như muốn quỵt nợ vậy... 

Trung niên cũng không biết là da mặt dày hay ngu thật, cũng đường hoàng đi vào. Về phần hai gã hộ vệ của hắn khi vừa tới tửu đi3m liền biến mất, chắc là ẩn vào chỗ nào đó rồi. 

Quân Khương Lâm khẽ rùng mình, trong nháy mắt lão đầu này xuất hiện khiến hắn có một cảm giác rất quen thuộc. Thế nhưng khi nhìn thân hình và diện mạo lại rõ ràng chưa từng gặp, hắn không khỏi cảm thấy kì quái, thế nhưng vẫn mỉm cười bước vào tửu đi3m, trong lòng âm thầm cảnh giác. 

"Lần đó khi nghe được cao kiến của công tử, ngươi từng nói: chân chính uống rượu phải là dùng tâm, đó mới chính là ý cảnh, cũng không phải đổ rượu vào trong bụng coi như là uống, đó chính là chà đạp lên lương thực. Những lời này ta cảm thấy rất tâm đắc." 

Tống lão tam một bên ân cần châm trà đãi khách, một bên lải nhải: "Lão phu ủ rược đã mấy chục năm, đối với đạo ủ rượu thường tự coi là thiên hạ ít có người chê được một câu, nửa đời toàn được người khác xu nịnh, đúng là bị tục nhân chà đạp. Hiện tại nhớ lại thật sự vừa đáng tiếc lại đáng buồn. 

"Không sai, thật sự là làm nhục lương thực, hôm nay tại hạ vẫn chỉ nói một câu như vậy." Quân Khương Lâm hừ hừ hai tiếng, nhìn trung niên đang tự nhiên như ruồi lấy một vò rượu tới. 

"Ha ha, dựa vào ý kiến của công tử vậy như thế nào mới không tính là làm nhục lương thực?" Tống lão tam làm bộ khiêm tốn, một đôi mắt đục ngầu cũng trở nên anh minh. 

"Rượu là gì?" Quân Khương Lâm hỏi ngược lại một câu, sau đó lại nói: "Thế nhân yêu rượu, mục đích ban đầu là vì cái gì? Chỉ vì thích rượu thôi sao?" 

"Rượu là gì?" Tống lão tam tự hỏi chính mình, thậm chí có chút ngơ ngẩn. Chính mình được xưng là người dàng cả đời để ủ rượu thế nhưng lại không biết rượu đến tột cùng là cái gì? Một câu nói kia lại khiến bản thân tự hỏi. Nếu nói rượu chỉ là một loại đồ uống...Vậy không khỏi quá ủy khuất cho rượu rồi, vậy rốt cuộc là gì đây? 

"Rượu, chính là tâm tình!" Quân Khương Lâm tăng thêm âm lượng: "Cho nên khi uống rượu thật ra chính là uống tâm tình! Tâm tình tốt, làm việc rất hài lòng, uống chút rượu chúc mừng vậy gọi là rượu mừng, tâm tình không tốt, mượn rượu tiêu sầu, kêu là rượu tiêu sầu, bạn tốt tới chơi, tri kỉ gặp mặt coi rượu là rượu tri âm, tiễn đưa bạn hữu, tinh thần buồn bã chính là rượu tống biệt, chiến trường chém giết, tướng sĩ nâng ly, gọi là liệt huyết tửu, sát địch tửu, tráng hành tửu!" 

"Tư vị trong rượu còn mãi lưu lại, tâm tình trước khi uống rượu mới là tư vị thật." Quân Khương Lâm rót một chén, uống một hơi cạn sạch, thần sắc lạnh lẽo, nói: "Cô độc tại nơi dị quốc tha hương, phiêu linh bất định, lúc này uống rượu chính là rượu nhớ nhà! Một mình chốn tha hương dị khách, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm!" 

"Thơ hay, thơ hay! Lời bình quả là cao thâm, quả là cao thâm! Công tử quả thật là bậc đại tài!" Trung niên nhân kia cùng Tống lão tam sớm đã bị lời nói của hắn hấp dẫn, đều kinh ngạc trầm tư một hồi, cuối cùng Tống lão tam cũng từ trong mộng tỉnh lại, liên tục gật đầu tán thưởng. 

"Kiến giải độc đáo? Cái gì gọi là kiến giải độc đáo!" Quân Khương Lâm cười lạnh một tiếng nói tiếp: "Khi uống rượu cũng chia ra làm cao thấp ba loại người! Ta không nói đến mấy loại người tầm thường khác. Ở đây là chân chính uống rượu. Tùy tâm mà uống, không cần tâm cảnh, mượn mỹ tửu có thể biết được nhân sinh trăm vị! Đây cũng chính là loại người thượng đẳng khi uống rượu! Loại người này trong mười vạn cá nhân cũng chỉ có một người có thể cảm thụ được một vạn lẻ một loại tư vị, cho nên vì thế tâm cảnh cũng bất đồng!" 

"Trong rượu không có nghèo hèn phú quý, trong rượu không có phân biệt khất cái và quan quân, hiểu phẩm rượu, hiểu được cách dùng tâm uống rượu, đó chính là người phóng khoáng trong rượu. Nếu không thể dùng tâm mà uống, thậm chi trước khi uống rượu còn cần phải khảo rượu, mượn rượu phẩm học vấn, cuối cùng mới là nhấm nháp tư vị của mỹ tửu, ha ha cái này căn bản là chỉ là trò chơi của đám văn nhân mà thôi. Cũng chính là không hiểu cái đạo khi uống rượu, đảo lộn đầu đuôi, chỉ làm trò cười cho thiên hạ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện