Kết quả là cả bảy Độc Cô huynh đệ ngoan ngoãn theo sau Quân Vô Ý. Độc Cô Hùng ân cần đẩy xe giúp Quân Vô Ý, động tác vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng, chỉ sợ Quân Tam gia bị nghiêng ngả trên đường đi. Bảy người cũng chằng buồn để ý xem để tiểu muội muội ở lại chỗ này một mình có ổn hay không? Chứ đừng nói là còn nhớ nổi hôm nay họ đến đây với mục đích gì! "Tam thúc có mị lực thật lớn nha, không ngờ chỉ nói một câu thôi mà làm cho bảy tên này ngoan ngoãn đi theo". Quân Khương Lâm trong lòng cảm thán không thôi. "Độc Cô tiểu thư còn nhớ trước đây ta từng hứa sẽ tặng ngươi một thanh bảo đao chứ?" Quân Khương Lâm ngồi yên ổn trên ghế, tủm tỉm nói.
Nhắc tới chuyện này, Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời quên chất vấn hắn chuyện mình vừa mới té xỉu, rồi nàng lại vểnh cái miệng nhỏ nhắn:
- Tên vô lại này, trước kia lừa lấy vẫn thạch của ta, đương nhiên giờ phải bồi thường cho ta một thanh hảo đao.
Dừng một chút, bộ dáng hung hăng nói:
- Nếu thanh đao này mà không tốt, không làm cho bản cô nương hài lòng, thì đừng trách ta không giữ lời hứa.
Dù ra vẻ hung hăng nói nhưng trên mặt tiểu cô nương lại ửng đỏ một mảnh. Dù sao, là một nữ hài tử, đây là lần đầu tiên nàng tiếp nhận lễ vật của nam hài, hơn nữa, còn rất sợ hắn không cấp cho nữa, giờ phút này tâm tình của nàng…
- Sản phẩm do Khương Lâm ta làm ra đều là tinh phẩm, sẽ làm ngươi vừa lòng.
Quân Khương Lâm nở nụ cười, nói xong đứng dậy, đi vào trong phòng, không lâu sau xoay người ra, trong tay cầm một thanh đoản đao có cả vỏ đao, đi ra ngoài.
Đoản đao này độ cong ưu nhã, mỏng như cánh ve, nằm trong tay Quân Khương Lâm, nhìn qua có vẻ như là rất nhẹ, nhưng cảm giác trong lòng đối với thanh đao lại hoàn toàn khác biệt với thị giác. Thậm chí có một loại cảm giác rất dày nặng, điều này cùng với vẻ ngoại hình nhẹ nhàng phiêu dật tạo thành một loại tương phản cực hạn, đao còn ở trong vỏ đao mà đã tạo ra một loại cảm giác phi thường mâu thuẫn này rồi! Độc Cô Tiểu Nghệ vừa thấy liền vui mừng, ngẩng mặt lên, mắt chớp chớp nhìn Quân Khương Lâm chờ hắn giới thiệu. (DG: chỗ này là Độc Cô Tiểu Nghệ vừa cúi đầu xuống nhìn đao trong tay Quân Khương Lâm nên mới có đoạn ngẩng mặt lên nhá.)
Quân Khương Lâm mắt nhìn Độc Cô Tiểu Nghệ, cầm chuôi đao đầy hoa văn trong tay, rút ra khỏi vỏ. Lúc đao ra khỏi vỏ, hoàn toàn không có một tiếng động nào phát ra. Chỉ có một tia sáng hiện lên, trong tay Quân Khương Lâm giống như có một dòng nước lóng lánh, thân đao giống như một dòng sông đang chuyển động, lấp lánh ánh sáng, di chuyển không ngừng. Tuy thế đao phóng ra rất bình thường, nhưng trên thân đao lại có vô số lưu quang, giống như các linh hồn nhẹ nhàng phiêu động.
- Hồng Tụ Tàng Đao.
Quân Khương Lâm lấy tay nhẹ nhàng vỗ vào sống đao, nhẹ giọng nói:
- Vì đao này tên là Hồng Tụ, chúng ta đang ở Thiên Hương thành, liền gọi là Hồng Tụ Thiên Hương, mà đao này chính là đao đầu tiên trong cuộc đời ta đặt tên, vì vậy gọi là "Hồng Tụ Thiên Hương đệ nhất đao!"
- "Hồng Tụ Thiên Hương đệ nhất đao"! Tên này nghe rất hay.
Độc Cô Tiểu Nghệ trong mắt sáng lên, đôi mắt trông mong nhìn thanh đao trong tay Quân Khương Lâm, hận không thể một phen cướp vào trong tay. "Hừ hừ, tảng đá lớn đầu xấu xí kia, làm sao mà bì được với thanh đao khả ái này. Xem ra để khối thiên ngoại vẫn thạch rơi vào tay Quân Khương Lâm, là hoàn toàn đúng đắn rồi."
- Độ cong, độ dài, trọng lượng của thanh đoản đao này đều là dựa theo yêu cầu của việc giấu đao trong tay áo mà làm ra. Ngươi xem thử xem có vừa tay không?
Quân Khương Lâm cầm đao đưa tới.
- Thật xinh đẹp. Thật sự tặng cho ta sao?
Độc Cô Tiểu Nghệ giơ đao trước mắt, lật qua lật lại, yêu thích không rời. Một lát sau, ôm thanh đao vào trong ngực, hơi nghiêng đầu, nhìn Quân Khương Lâm, trên mặt tràn ngập sự chờ đợi.
- Đương nhiên. Lẽ nào Độc Cô tiểu thư không thích sao?
Quân Khương Lâm tự tiếu phi tiếu (tựa cười mà không phải cười) trả lời.
- Đương nhiên là thích.
Độc Cô Tiểu Nghệ xấu hổ cúi đầu:
- Nhưng mà ngươi tặng cho ta bảo đao quý như vậy, ta lại không có cái gì có thể tặng cho ngươi…
- Cái này vốn là vật ta nợ ngươi, không cần phải lễ thượng vãng lai (có qua có lại).
Quân Khương Lâm suýt nữa thì bật cười. Tiểu nha đầu này thật là ngây thơ đáng yêu.
- Như vậy đi.
Độc Cô Tiểu Nghệ cắn môi, giống như hạ quyết tâm, chậm rãi khẽ kéo một dải lụa từ bên trong thắt lưng ra, một khối ngọc bội trong suốt khéo léo rơi vào trong tay.
- Ta… ta tặng ngươi… cái này….
Độc Cô Tiểu Nghệ cúi đầu, đầu ngón chân vô ý chấm chấm đất, giọng nhỏ như muỗi kêu.
- Được!
Nhắc tới chuyện này, Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời quên chất vấn hắn chuyện mình vừa mới té xỉu, rồi nàng lại vểnh cái miệng nhỏ nhắn:
- Tên vô lại này, trước kia lừa lấy vẫn thạch của ta, đương nhiên giờ phải bồi thường cho ta một thanh hảo đao.
Dừng một chút, bộ dáng hung hăng nói:
- Nếu thanh đao này mà không tốt, không làm cho bản cô nương hài lòng, thì đừng trách ta không giữ lời hứa.
Dù ra vẻ hung hăng nói nhưng trên mặt tiểu cô nương lại ửng đỏ một mảnh. Dù sao, là một nữ hài tử, đây là lần đầu tiên nàng tiếp nhận lễ vật của nam hài, hơn nữa, còn rất sợ hắn không cấp cho nữa, giờ phút này tâm tình của nàng…
- Sản phẩm do Khương Lâm ta làm ra đều là tinh phẩm, sẽ làm ngươi vừa lòng.
Quân Khương Lâm nở nụ cười, nói xong đứng dậy, đi vào trong phòng, không lâu sau xoay người ra, trong tay cầm một thanh đoản đao có cả vỏ đao, đi ra ngoài.
Đoản đao này độ cong ưu nhã, mỏng như cánh ve, nằm trong tay Quân Khương Lâm, nhìn qua có vẻ như là rất nhẹ, nhưng cảm giác trong lòng đối với thanh đao lại hoàn toàn khác biệt với thị giác. Thậm chí có một loại cảm giác rất dày nặng, điều này cùng với vẻ ngoại hình nhẹ nhàng phiêu dật tạo thành một loại tương phản cực hạn, đao còn ở trong vỏ đao mà đã tạo ra một loại cảm giác phi thường mâu thuẫn này rồi! Độc Cô Tiểu Nghệ vừa thấy liền vui mừng, ngẩng mặt lên, mắt chớp chớp nhìn Quân Khương Lâm chờ hắn giới thiệu. (DG: chỗ này là Độc Cô Tiểu Nghệ vừa cúi đầu xuống nhìn đao trong tay Quân Khương Lâm nên mới có đoạn ngẩng mặt lên nhá.)
Quân Khương Lâm mắt nhìn Độc Cô Tiểu Nghệ, cầm chuôi đao đầy hoa văn trong tay, rút ra khỏi vỏ. Lúc đao ra khỏi vỏ, hoàn toàn không có một tiếng động nào phát ra. Chỉ có một tia sáng hiện lên, trong tay Quân Khương Lâm giống như có một dòng nước lóng lánh, thân đao giống như một dòng sông đang chuyển động, lấp lánh ánh sáng, di chuyển không ngừng. Tuy thế đao phóng ra rất bình thường, nhưng trên thân đao lại có vô số lưu quang, giống như các linh hồn nhẹ nhàng phiêu động.
- Hồng Tụ Tàng Đao.
Quân Khương Lâm lấy tay nhẹ nhàng vỗ vào sống đao, nhẹ giọng nói:
- Vì đao này tên là Hồng Tụ, chúng ta đang ở Thiên Hương thành, liền gọi là Hồng Tụ Thiên Hương, mà đao này chính là đao đầu tiên trong cuộc đời ta đặt tên, vì vậy gọi là "Hồng Tụ Thiên Hương đệ nhất đao!"
- "Hồng Tụ Thiên Hương đệ nhất đao"! Tên này nghe rất hay.
Độc Cô Tiểu Nghệ trong mắt sáng lên, đôi mắt trông mong nhìn thanh đao trong tay Quân Khương Lâm, hận không thể một phen cướp vào trong tay. "Hừ hừ, tảng đá lớn đầu xấu xí kia, làm sao mà bì được với thanh đao khả ái này. Xem ra để khối thiên ngoại vẫn thạch rơi vào tay Quân Khương Lâm, là hoàn toàn đúng đắn rồi."
- Độ cong, độ dài, trọng lượng của thanh đoản đao này đều là dựa theo yêu cầu của việc giấu đao trong tay áo mà làm ra. Ngươi xem thử xem có vừa tay không?
Quân Khương Lâm cầm đao đưa tới.
- Thật xinh đẹp. Thật sự tặng cho ta sao?
Độc Cô Tiểu Nghệ giơ đao trước mắt, lật qua lật lại, yêu thích không rời. Một lát sau, ôm thanh đao vào trong ngực, hơi nghiêng đầu, nhìn Quân Khương Lâm, trên mặt tràn ngập sự chờ đợi.
- Đương nhiên. Lẽ nào Độc Cô tiểu thư không thích sao?
Quân Khương Lâm tự tiếu phi tiếu (tựa cười mà không phải cười) trả lời.
- Đương nhiên là thích.
Độc Cô Tiểu Nghệ xấu hổ cúi đầu:
- Nhưng mà ngươi tặng cho ta bảo đao quý như vậy, ta lại không có cái gì có thể tặng cho ngươi…
- Cái này vốn là vật ta nợ ngươi, không cần phải lễ thượng vãng lai (có qua có lại).
Quân Khương Lâm suýt nữa thì bật cười. Tiểu nha đầu này thật là ngây thơ đáng yêu.
- Như vậy đi.
Độc Cô Tiểu Nghệ cắn môi, giống như hạ quyết tâm, chậm rãi khẽ kéo một dải lụa từ bên trong thắt lưng ra, một khối ngọc bội trong suốt khéo léo rơi vào trong tay.
- Ta… ta tặng ngươi… cái này….
Độc Cô Tiểu Nghệ cúi đầu, đầu ngón chân vô ý chấm chấm đất, giọng nhỏ như muỗi kêu.
- Được!
Danh sách chương