Chương 31

– Thánh thần thiên địa ơi! Ngu! Ngươi ngu như con lợn ấy!

Con gái của Hình bộ thượng thư, đồng thời là con dâu của Hộ Bộ thượng thư, chuyện này quan hệ đến thanh danh và tiền đồ của hai đại gia tộc. Mà dám vác con nhà người ta đi ghi nợ một trăm vạn lượng bạc. Quân Lâm như muốn hóa điên cười khổ:

– Vậy mà ngươi cũng ký! Một trăm vạn lượng kia đâu?

– Thua luôn… cũng thua luôn rồi…

Đường Nguyên ngồi phệt dưới đất như con heo nái, khóc rống lên:

– Bọn họ nói nếu trong vòng ba ngày không đem đến một trăm năm mươi vạn lượng thì số tiền đó cũng không cần nữa, người cũng chả cần luôn. Bọn họ sẽ đem giấy nợ này công bố ra ngoài… hu hu…

– Con mẹ nó chứ!

Quân Lâm đắng họng

– Sao lại là một trăm năm mươi vạn lượng? Mới đầu chỉ có một trăm vạn thôi mà?

– Đó là điều kiện cho ta nợ thêm ba ngày đấy

Đường Nguyên nước mắt nước mũi tèm lem kêu khóc:

– Tam thiếu, ngươi nhất định phải cứu ta. Ta…ta đã cùng đường rồi hu hu.

– Cứu ngươi?? Ngươi bảo ta làm cách gì để cứu ngươi bây giờ hả đồ đần độn kia? Ta bới thùng rác ra chừng đó bạc được chắc.

Quân Lâm thẳng thừng cự tuyệt. Đùa hay giỡn vậy, loại người như ngươi ta còn muốn giết cho xong, dám bảo ta xuất bạc cứu dân cờ bạc ư? Phì, ta khinh. Chớ nói không có mà nếu có ta cũng không giúp.

– Ngươi không cần xuất bạc đâu!

Đường Nguyên giống như hồn nhập lại thân, nhất thời tỉnh táo, nháy mắt rất bỉ ổi, nói:

– Đám Lý Phong và Mạnh Hải Châu đưa ra điều kiện, nói là Quân Tam thiếu đã lâu không gặp, Chỉ cần ta dẫn ngươi đến sòng bạc của chúng, chơi với chúng vài ván, bọn chúng sẽ trả giấy tờ cắm vợ cho ta

– Ta mà có uy tín cỡ vậy sao?

Quân Lâm lắc lắc đầu, cứ nhìn cái mã bề ngoài của mình chắc trong quá khứ cũng là tay chơi có hạng trong sòng bạc, về phần danh vọng… haizzz chỉ sợ là có mỗi cái ác danh mà thôi.

– Chính xác vô cùng! Tam Thiếu à.

Đường Nguyên ôm cánh tay hắn khiến cho Quân Lâm cảm giác được như mình bị bỏ vào trong một bao thịt mỡ:

– Bọn họ đều nói như vậy! Chỉ cần Tam Thiếu ngươi đến đó là có thể trả lại biên lai cầm đồ ấy cho ta, coi như chưa từng có chuyện gì.

– Sao? Bọn chúng nói như vậy à?

Quân Lâm nhíu mày, ánh mắt hiện ra một tia lo lắng. Hắn đã phát hiện ra chỗ không ổn. Chuyện này có chút khó hiểu à nha? Vốn là mập mạp thua mất lão bà nhưng tại sao lại chuyển lên người mình vậy? Dường như ở đây có điều gì quỷ bí mà mục tiêu của nó là chính mình?

Đây chính là một cái bẫy.

Cái khác không cần nói, lấy tính cách siêu cấp bao che của Quân Khương Lâm trước kia nghe được huynh đệ mình bị khi dễ liền nỗi giận lôi đình, lại nghe được đối phương nể mặt mũi mình thế sẽ vênh vênh tự đắc đi đến. Đương nhiên khi đó sẽ lọt vào bẫy của đối phương sớm đã bố trí. Nếu đối phương có thể chơi đùa mập mạp như vậy thì với một Quân Khương Lâm ngây thơ trước kia cũng không có khó khăn gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện