Chương 216

Hai cỗ tinh thần áp lực khổng lồ không biết đến từ đâu hướng về Quân Khương Lâm đột ngột đè ép, Quân Khương Lâm sắc mặt trắng nhợt, tâm niệm thay đổi thật nhanh, cơ linh rùng mình, mắng:

– Thời tiết đúng là không tốt, đang không tự nhiên lại lạnh như thế?

Hai cỗ tinh thần áp lực vây hắn một vòng, không có phát hiện cái gì dị thường, trong nháy mắt lại tiêu thất.

Quân Khương Lâm trong lòng cười nhạt hai tiếng, ta mà để cho các ngươi dò xét thì đại gia đây cũng không còn mặt mũi đi lại trên giang hồ nữa.

Lúc này, tử bào lão giả ánh mắt phát sáng, sau đó gật đầu, tựa hồ là nghe người nào đó nói, trên mặt thoáng hiện ra một tia lúng túng, ngay lập tức biến mất lão mở miệng nói: “Phần Kinh Hà này! Đường nhiên công tử kia ra giá tới năm trăm lượng, còn có ai ra gia hơn không?”

Quân Khương Lâm nhất thời lảo đảo, tức giận trừng mắt nói: “Lão nhân gia à, cái này có phần miễn cưỡng a, việc này rõ ràng Lý Chấn có ác ý, đâu liên quan đến vị bằng hữu của ta, vì sao lại nói là giá năm trăm vạn lượng?”

“Vị tham dự ra giá kia, người không được lên tiếng phá rối cuộc bán đấu giá này!” Tử bào lão giả không để ý tới Quân Khương Lâm, thầm nói với tên mập mạp:” Đường công tử có dị nghị gì không!”

Đường Nguyên làm một bộ dánh trái ngược với vẻ kiêu ngạo, bệ vệ thường ngày, nói nhỏ:”Vừa rồi ta đã nói gì đâu…”

Quân Khương Lâm thầm nghĩ Đường mập mạp này may là có lá gan nhỏ, nhưng kỳ quái là trước đây sao hắn lại ngang tàng hống hách như vậy, nhưng thật ra quái sự, bất quá hắn cũng không cam tâm tình nguyện bỏ ra năm trăm vạn lượng, một cái giá trên trời để mua Phần Kinh Hà này.

Huống hồ việc này dường như có là có người cố ý làm ra! Quân Khương Lâm trong lòng tà ngạo há có thể chấp nhận giá trên? Không khỏi cười lạnh nói: “Lẽ nào Thịnh Bảo Đường lại muốn ép mua ép bán sao? Mới vừa rồi lời của Đường mập mạp cũng chỉ kêu lên hai chữ năm trăm. Lúc nào có nói là năm trăm vạn lượng vậy? Nếu Thịnh Bảo Đường cho rằng có thể, vậy năm trăm lượng bạc ta giao ra là được rồi!”

Đích xác, Đường Nguyên xác thực chỉ kêu lên “Năm trăm” Hai chữ, phía sau vạn lượng còn chưa kịp xuất khẩu, đã bị Quân Khương Lâm bịt miệng lại.

Song phương trong lúc nhất thời dĩ nhiên đờ người á khẩu, mà Lý Chấn thấy người gặp nạn vẻ mặt vẫn ra nét vui mừng, nói rõ muốn xem Quân, Đường hai người bị người khác cười chê.

Trong đại sảnh mọi người cũng đều im miệng không nói, một bên là Thịnh Bảo Đường, một bên là Quân gia, mỗi một bên mình cũng không thể trêu vào.

Đột nhiên, không gian đang yên tĩnh, bỗng có một thanh âm như hư vô vang lên:” Quy củ trong Thịnh Bảo Đường không được phá hư! Nếu truyền ra ngoài sẽ mất hết uy tín,!” Thanh âm kia như hư vô mờ mịt, nhưng lại như ở khắp mọi nơi, thấp nhưng dị thường rõ ràng truyền vào trong tai mọi người!

Tử Bào lão giả nghe vậy sắc mặt biến đổi nói: “Quy củ trong bảo khố Đường cũng không ép mua ép bán, vô luận Quân gia, Đường gia có hay không quay lại tham gia đấu giá, bán đấu giá ngày hôm nay trước mắt Đường Nguyên công tử đã ra giá năm trăm vạn lượng rồi!”

Người thần bí vừa nói, tử bào lão giả thái độ cư nhiên trong nháy mắt trở nên cứng rắn. Mặc dù Quân đại sát thủ trầm ổn cũng không khỏi sắc mặt khẽ biến, hắn cũng không phải kinh ngạc vì thái độ của tử bào lão giả, năm trăm vạn lượng cố nhiên là một giá trên trời, nhưng không phải là chuyện hắn coi trọng, hắn chân chính vô cùng kinh ngạc là, sự việc thình lình xảy ra, thanh âm hư vô mờ mịt kia, phải là người có công lực cao mới có thể phát ra được, có thể sánh với cao thủ thiên giai Dạ Cô Hàn!

Nhưng, nhưng cao thủ như thế vì sao phải làm khó tên mập mạp? Có lẽ, là vì chính mình sao? Thực lực mạnh thì sao chứ, Quân Khương Lâm cuồng ngạo cũng không cho phép chính mình ngậm bồ hòn làm ngọt! Nói giỡn sao, đây chính là năm trăm vạn lượng bạc a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện