Chương 198

Không ra tay thì thôi, vừa động tay là giết người! Giết người, đã hoàn toàn dung hòa với bản năng, trở thành phản ứng đầu tiên của phản xạ thần kinh!

Mà quái vật đáng sợ, tàn khốc tựa như ác ma này lại chính là cháu yêu của mình!

Người cháu bị cả đế đô công nhận là phế vật!

Quân Khương Lâm!

Quân Vô Ý r3n rỉ một tiếng, che kín hai mắt: ta đang thấy cái gì đây? Ta nhất định là đang nằm mơ! Như nếu ta nằm mơ! Thì hãy cho ta tỉnh dậy nhanh lên!

Ác mộng?! Nếu Khương Lâm có thể có được thực lực cường đại như thế, tại sao lại là ác mộng! Hoặc giả là mộng đẹp cũng không biết chừng!

Một khắc này, Quân Vô Ý lại đột nhiên nhớ tới Quân Khương Lâm tại lúc khẩn cầu Quân lão gia tử thu hồi mệnh lệnh: gia gia, ta không biết đánh nhau!

Thật, ta thật sự không sẽ đánh nhau nổi!

Một công tử nổi danh kinh thành không biết đánh nhau?! Đương thời khi nghe đến câu nói này thì phản ứng đầu tiên của Quân lão gia tử là hung hăng đạp một cước lên mông Quân Khương Lâm, sau đó vếnh ngược râu mép chỉ vào cửa lớn hét to một tiếng: cút đi!

Mà lúc này nếu cũng nghe được câu nói này thì Quân Vô Ý thiếu chút nữa mà cười ra tiếng; Suốt một hồi lâu thậm chí nhớ tới câu nói này lại không tự chủ được mà vui vẻ hẳn lên: thật sự đáng để cười lắm chứ.

Không biết đánh nhau, cố nhiên có thể lý giải vì sẽ không thể đánh nhau. Cũng chưa hẳn không thể lý giải nguyên nhân là vì. ….

Mà hiện tại lão mới hoàn toàn hiểu được ý nghĩa bên trong câu nói của Quân Khương Lâm, hắn xác thực không biết đánh nhau —— hắn chỉ biết giết người!

Loại kí xảo giết người này thuần túy đã đạt tới cực điểm, đã thấm đẫm vào trong máu, đã dung nhập vào sâu thẳm trong linh hồn. Đã hòa tan vào xương cốt toàn thân, từng đường gân thớ thịt, vào mỗi một tế bào thần kinh!

Nếu như tướng sĩ nơi sa trường có được kĩ xảo thế này, cho dù trong trăm vạn đại quân, chỉ cần hắn còn có khí lực thì hắn sẽ không ngã xuống! Mà kẻ địch của hắn rồi cũng chỉ như những dãy thi thể xếp thành hàng thành lớp!

Sát thủ trong tổ chức sát thủ nếu như có được kỹ xảo bậc này thì không bao giờ lâm vào cảnh bất lợi! Sẽ tạo ra một sát thủ thần thoại trên Huyền Huyền đại lục!

Cho dù là người nào, nếu có được dạng kỹ xảo này đều có thể hóa thân thành Tử thần đòi mạng!

Đến cảnh giới thế này thì giết người đã là một loại tập quán, đã thành một thứ bản năng, hoặc giả là một dạng nghệ thuật đỉnh cao, thậm chí là sự tuyệt mĩ chí cao vô thượng! Giống như là bậc thầy tổ sư của làng họa. Tiện tay một bút là thành tác phẩm cảnh non xanh nước biếc để đời! Giống như là đại sư âm nhạc mà điệu đàn đã ngấm vào xương tủy, tiện tay lướt nhẹ qua phím là âm nhạc thần tiên đã lượn lờ trên thiên thượng nhân gian!

Đây chính là điều mà cả sát thủ và binh sĩ đều ước mơ, nhưng từ trước đến nay chưa ai đạt tới cảnh giới giết người đỉnh cao! Vậy mà, Quân Khương Lâm, cháu mình làm sao có thể đạt được? Làm sao có thể là Quân Khương Lâm?!

Quân Vô Ý trong lòng tăng thêm một phần nghi vấn, rốt cuộc là hắn học được từ nơi nào? Làm sao mà hắn lại luyện thành? Trọng yếu nhất là hắn lấy cái gì để luyện thành?!

Quân Vô Ý cảm giác được mình càng ngày càng nhìn không thấu đứa cháu yêu. Tuy rằng trước mắt biểu hiện của hắn vẫn cứ chỉ có tu vi Tứ phẩm Huyền khí. Nhưng ngay khi hắn vừa mới biểu hiện thì Quân Vô Ý cảm thấy chính mình đã phải ngước nhìn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện