Chương 170

Lý Du Nhiên trầm tư nói:

– Quân Chiến Thiên rõ ràng có chút dấu hiệu phát cuồng, một mình điều binh, tự tiện xông vào trong nhà quan lớn của triều đình, tra xét khắp nơi. Ha ha, nếu là lấy tài vật này của Lý gia đổi lấy việc Quân gia suy sụp thì gia gia, cuộc trao đổi này làm rất được. Nhưng ngược lại, nếu gia gia hoàn toàn không có động tĩnh gì thì chỉ sợ sẽ bị hoài nghi có tật giật mình!

Lý Thượng cau mày, thở dài, trầm trọng nói:

– Du Nhiên, cháu thiên tư thông mình, trí tuệ hơn người, về phương diện mưu lược, cũng có thể dự đoán trước kẻ địch. Có thể nói là đệ nhất nhân trong thế hệ thanh niên khiến gia gia rất vui mừng. Chỉ có điều, cháu vẫn có một chút khuyết điểm; nói ví dụ như, chính trị. Tuổi của cháu vẫn còn quá nhỏ, tầm nhìn vẫn còn hơi kém một chút!

– Chính trị?

Lý Du Nhiên có chút khó hiểu:

– Chẳng nhẽ Quân Chiến Thiên với tội lớn như vậy, còn không đủ để bệ hạ xử lý Quân gia sao?

– Đủ sao? Chưa đủ chưa đủ! Còn xa vẫn không đủ!

Lông mi sương bạch của Lý Thượng run lên, biểu tình tức giận nhưng bất đắc dĩ mới rồi ở trước mặt Quân Chiến Thiên đã không còn mà thay vào đó là vẻ đa mưu túc trí. Hiển nhiên, vẻ nhát gan mời rồi chỉ là giả bộ:

– Ngươi trước giờ vẫn chưa rõ sức nặng của Quân Chiến Thiên trong lòng bệ hạ. Đơn giản kể cho ngươi một chút, tính mạng bệ hạ ít nhất có sáu lần, đều được Quân lão nhi này cứu về. Năm đó, nếu Quân Chiến Thiên thật sự có ý tạo phản, hoặc là có một chút dã tâm thì từ lâu đã đăng cơ làm hoàng đế rồi! Thiên gia quả thực không thân, nhưng nhất định sẽ không đẩy người tuyệt đối trung thành với mình vào chỗ chết. Với lại Quân gia rõ ràng gần như không người nối nghiệp nhưng nguyên nhân căn bản lão vẫn có thể luôn trấn giữ ba quân!

– Với những điều đó thì cháu nghĩ thật sự có thể lật đổ Quân Chiến Thiên sao?

Lý Thượng hắc hắc cười hai tiếng:

– Cháu nghĩ rằng Quân Chiến Thiên thực sự không có đầu óc như vậy sao, ép Lý gia chúng ta đi vào trong chỗ chết chăng? Hơn nữa, cháu cho là hành động vừa rồi của Quân lão nhi, thực sự xúc phạm chúng ta đến mức không còn chỗ quay đầu sao?!

Lý Du Nhiên quả nhiên thông minh, nháy mắt đã hiểu được rất nhiều, biến sắc, nói:

– Chẳng lẽ…

Lý Thượng cười âm trầm nói:

– Hừ, chuyện hôm nay nếu không có bệ hạ đích thân ra mặt tính kế, thì bây giờ Lý gia khắp nơi đều là thi thể, tuyệt đối sẽ không có một người sống sót! Mà Quân Chiến Thiên, hắn đã có sự tính toán từ trước rồi, nếu không, cũng sẽ không gióng trống khua chiêng điều động quân đội đâu!

Nhưng trong đó, nhất định là có nguyên nhân, làm cho hắn phải thay đổi dự tính ban đầu. Mà có thể làm cho Quân Chiến Thiên bỏ đi chủ ý, toàn bộ Thiên Hương quốc, thì chỉ có duy nhất một người, đó là Hoàng Đế bệ hạ, đúng rồi, còn có một người nữa, đó là tên hoàn khố Quân Khương Lâm, lúc trước ngươi nói tên hoàn khố Quân Khương Lâm này đã chết, chỉ sợ chưa hẳn là vậy, nếu Quân Khương Lâm thật sự đã chết, cho dù bệ hạ có cản trở, Quân lão nhi này cũng chưa chắc sẽ từ bỏ ý đồ đâu. Vì vậy Quân Khương Lâm hẳn không gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, vả lại tin tức đó có lẽ Quân lão gia tử vừa mới biết.

– Cho nên chuyện ngày hôm nay cũng là do lão Quân Chiến Thiên không biết phải làm sao. Và chuyện này, chúng ta xem như không may, nhưng chắc chắn có người số còn đen hơn cả chúng ta.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện