"Mẹ...... mẫu thân...... AAA......!" Công chúa Linh Mộng điên cuồng hướng lên trời gào thét, nàng không hề gọi là "mẫu hậu" nữa bởi vì nàng cảm giác được, hai chữ "mẫu hậu" này, bây giờ chính là vũ nhục lớn nhất đối với mẫu thân của mình!

Nam nhân kia, căn bản không xứng là nam nhân của mẫu thân mình! Thân phận hắn cho ư, ta không thèm! Ta không thèm! Hàn dạ như mộc, tâm như hàn dạ ( Đêm lạnh như thấm vào vào lòng, tim như hóa đá.

Yến tiệc náo nhiệt trong nhà bên này vừa mới chấm dứt, sau khi Quân Khương Lâm trở về tiểu viện của mình, trong khoảng thời gian này mặc dù là thời kỳ khó có được yên lặng, nhưng mà Quân đại thiếu gia vẫn dành ra khoảng trống để luyện dược, luyện công, việc này là không được phép buông lỏng!

Không thể không nói, Quân đại thiếu gia gần đây thật rất được hoan nghênh, mới vừa rời lúc gần đi, đầu tiên là ánh mắt trìu mến của Đông Phương Vấn tâm, kế đến, Độc Cô Tiểu Nghệ lại càng trực tiếp bĩu môi không thả hắn đi, thiếu chút nữa là đi theo hắn vào tiểu viện rồi......

Quản Thanh Hàn thì chỉ liếc mắt nhìn hắn, ngại có trưởng bối ở đây, nên cũng không nói cái gì, thậm chí cái liếc mắt nọ cũng chỉ thanh đạm trước sau một lần, bất quá Quân Khương Lâm lại tự động nghĩ ra nhiều hơn: Vì sao lại liếc ta một cái? Chẳng lẽ...... trong lòng không khỏi nóng lên.

Còn có tiểu công chúa Hàn Yên Mộng, cố nén xấu hổ quẫn bách ăn xong cơm, không ngờ không làm gì hết, mà chờ đến phút cuối cùng, thì mới tức giận mà trừng mắt nhìn Quân Khương Lâm liếc một cái, làm ra bộ dáng nhe răng đe dọa, nhưng mà ngay câu nói đầu tiên của Quân Khương Lâm lại làm cho tiểu nha đầu này chạy trối chết

"Bổn thiếu gia đẹp mắt lắm sao? Không nhịn được à? Nếu thật sự nhìn không đủ, vậy buổi tối hôm nay có thể cùng chung chăn ấm a, dù sao cũng là chuyện sớm muộn......"

Vì vậy tiểu nha đầu đầu quăng giáo bỏ giáp, tan tác ngàn dặm, nhanh như chớp biến mất vô tung vô ảnh...... Đi tới bên cạnh cửa tiểu viện, Quân Khương Lâm không hiểu sao lại ngẩn ra, tại sao hôm nay lại không nghe được tiếng rống giận của Dạ Cô Hàn nhỉ?

Sau khi hai tiểu gia hỏa Thiên Tàn Địa Khuyết cùng với Bách Lý Lạc Vân bị Lãnh Ngạo tìm về, thì vẫn luôn ở chỗ này, trừ luyện công ra, thì chính là đi theo Dạ Cô Hàn học tập kiếm kỹ.

Kỳ thật nói học kiếm cũng không thỏa đáng, kiếm pháp do Quân đại thiếu gia tự thân chỉ dạy số lượng lẫn cấp độ đều cao hơn so với Dạ Cô Hàn rất nhiều, cho nên hai tiểu gia hỏa ở trên người Dạ Cô Hàn học được nhiều nhất chính là kinh nghiệm chiến đấu, cùng ứng chiến trước trận.

Còn có một điểm trọng yếu, đó là Quân Khương Lâm tuy sở học uyên bác, nhưng bản thân không phải là người tàn tật, nên có nhiều điểm nhỏ trong đó, thủy chung vẫn khó khăn tìm được như vũ giả tàn tật chính thức mà không phế như Dạ Cô Hàn.

Chỉ cần một khi hai người bắt đầu luyện kiếm, Dạ Cô Hàn liền hợp xuất ở một bên chỉ điểm, mặc dù kiếm pháp hai người là từ Quân Khương Lâm mà ra, bản thân trình độ kiếm cô mà nói hiển nhiên vượt xa phạm trù nhãn giới của Dạ Cô Hàn, nhưng Dạ Cô Hàn cả đời hành tẩu thiên hạ, kinh nghiệm chiến đấu phong phú đến dị thường!

Cho nên mỗi khi hai đứa nhỏ sai lầm, chung quy trước tiên sẽ bị hắn chỉ ra, theo sau chính là cho ăn một trận răn dạy không chút lưu tình. Hai đứa nhỏ vốn là người kiên quyết, đối mặt với sai lầm của mình, cũng không kiêng kị, cứ một lần rồi lại một lần mà luyện, thẳng cho đến khi chính xác, thuần thục, hoàn mỹ rồi mới thôi!

Mà Quân Khương Lâm vì để tăng tu vi của hai đứa nhỏ thêm một bước, cũng dùng linh lực tinh thuần trên thân mình quán thâu chải chuốt gân cốt cho mỗi người bọn chúng một phen, cho nên trong mấy ngày này, các phương diện đều tịnh tiến, thực lực của hai đứa nhỏ tự nhiên đều đột nhiên tăng mạnh, tinh tiến hơn rất nhiều.

Mặt khác, sau khi bọn họ học được thuật nói bằng bụng, đã lâu chưa hề mở miệng, tự nhiên là hưng phấn vô cùng, thì thầm nói mãi không yên, bọn họ vốn không phải là trời sinh bị câm, chỉ là bị người ta cắt đi đầu lưỡi cho nên mới không thể nói chuyện được, hôm nay có thể nói chuyện lại, tự nhiên muốn nói cho tận hứng.

Chỉ là loại tình hình này, ngay cả Quân Khương Lâm nhìn thấy cũng đều cảm giác có chút rợn người: hai tiểu hài tử ngồi mặt đối mặt với nhau, ai cũng chưa từng mở miệng, nhưng thanh âm nói chuyện với nhau lại từ trong chỗ trống nào đó đột ngột xuất hiện...... Cơ hồ là so với quỷ cũng khó mà phân biệt được! (thuật phúc ngữ: nói chuyện bằng bụng)

Trong mấy ngày này, Dạ Cô Hàn cũng đem kiếm pháp cụt tay đạt tới tình trạng hoàn thành, mặc dù huyền lực của Dạ Cô Hàn không đủ, còn chưa thể vận dụng hoàn toàn một cách tự nhiên, uy lực không khỏi giảm lớn, nhưng chính hắn cũng hiểu rõ được, bộ kiếm pháp cụt tay diễn biến từ trụ cột của đao pháp cụt tay do Quân Khương Lâm xuất ra, uy lực so với đao pháp ban đầu còn hơn rất nhiều! Bởi vì bộ kiếm pháp này, ẩn chứa rất nhiều tử khí cùng bi tráng của Dạ Cô Hàn!

Đặc điểm lớn nhất của bộ kiếm pháp chính là sắc bén, sắc bén tới cực điểm, mà lại càng bởi vì nó là dạng kiếm cụt tay, cho nên mỗi góc độ xuất kiếm đều không thể tưởng tượng nổi, đều từ những phương vị tuyệt đối không thể có mà đâm tới. Nếu như là cao thủ đồng cấp cùng nhau giao thủ, tuyệt đối sẽ chiếm được thượng phong, nhất là với đối thủ lần đầu chạm trán, thậm chí cho dù là chống lại đối thủ cao hơn hai cấp, cũng có thể làm họ luống cuống tay chân! Dạ Cô Hàn đối với bản thân có thể sáng chế ra bộ kiếm pháp như vậy rất là kiêu ngạo, cũng rất tự tin!

Nhưng buổi tối hôm nay, hai thiếu niên vẫn như cũ ở đó luyện kiếm, nhưng mà Dạ Cô Hàn lại không có đứng ở một bên chỉ đạo, bóng lưng hiu quạnh của hắn đứng ở dưới tàng cây, thỉnh thoảng lại cau mày đi tới đi lui, đúng là đang rất xúc động, tựa hồ như là tâm tình không tốt. Loại tâm tình trái ngược này, đã lâu lắm rồi không có xuất hiện trên người hắn, hôm nay gặp lại, tự nhiên là có vẻ đặc biệt khác thường.

Khoảng thời gian này sống trong Quân phủ, từ lúc bị thương cho đến lúc khỏi hẳn, rồi từ nguyên nhân huyền công mất hết mà tâm chán chường cho đến lúc thấy đao pháp cụt tay rồi bắt đầu sinh ý, Dạ Cô Hàn thủy chung đều trầm lặng ít nói, trên mặt lại luôn lạnh lùng thản nhiên, hơn nữa tính cách bản thân hắn cũng rất cô độc, trừ hai đứa nhỏ ra, hắn giống như là rất khó cùng người gặp gỡ, thậm chí ngay cả tam gia Quân Vô Ý chủ động nói chuyện, cũng khó nói được vài câu, nhưng cuối cùng cũng không có mùi bi thương tâm tàn ngụi lạnh như vậy, vẫn có nhiều hơn vài phần sinh cơ

Mà hôm nay, vào đêm giao thừa, tử khí vốn đã tiêu tán lại lặng lẽ trầm lắng xuất hiện trên người hắn, trên người Dạ Cô Hàn!

Suốt đêm Dạ Cô Hàn cứ cảm giác bản thân mình có chút bất bình thường, thậm chí là rất không thoải mái, hôm nay bản thân mình rốt cuộc là bị làm sao vậy? Hôm nay là đêm giao thừa mà, đúng ra phải là lúc buông lỏng tâm tình mới đúng chứ, tại sao lại tâm phiền ý loạn như vậy, vô luận là làm chuyện gì, cũng đều không có yên lòng, ngay cả nói cũng nói sai lời, thường xuyên giật mình trong lúc nói chuyện. Sau đó lúc muốn nói tiếp, thì lại không nhớ mình muốn nói cái gì tiếp nữa.

Tuy nhiên có một điều, là rất rõ ràng, Dạ Cô Hàn cảm thấy được bóng dáng Mộ Dung Tú Tú trong lòng mình càng lúc càng hiện rõ, bình thường hắn đều luôn đem phần tưởng niệm này mạnh mẽ đ è xuống, nhưng tối nay, vào thời điểm đặc thù, không ngờ lại không thể nào át chế!

Trong mông lung, tựa hồ như Mộ Dung Tú Tú đang cười hướng phía mình chậm rãi đi tới, khuôn mặt như bức họa, nụ cười nhẹ nhàng khéo léo, bộ dáng xinh đẹp ngây thơ giống hệt như mười tám năm về trước, nhưng lúc Dạ Cô Hàn muốn vươn cánh tay cụt của mình ra ôm nàng, thì nàng trong nháy mắt lại rời xa, chỉ để lại một ánh mắt buồn bã bất lực, tựa hồ như đang khẩn cầu kêu thán điều gì đó......

"Tú Tú...... Nàng làm sao vậy? Là nàng sao? Là nàng sao? Nàng muốn nói gì...... rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Dạ Cô Hàn thống khổ ôm lấy đầu, chuyển động dị thường điên cuồng, trong lòng giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, còn có một con dao đang đâm tới, hắn tựa hồ cảm thấy cái gì đó, rồi lại tựa hồ như không có, trong mông lung có chút gì đó ám chỉ, nhưng Dạ Cô Hàn lại cảm giác bản thân vô luận cố gắng thế nào cũng không thể phá được tầng mê vụ trước mắt.

Quân Khương Lâm chậm rãi bước tới, chứng kiến bộ dáng của Dạ Cô Hàn, tâm trạng không khỏi ngẩn ra. Vị đa tình này hôm nay lại xảy ra chuyện gì thế? vào lúc này, Dạ Cô Hàn rốt cuộc nhẫn nại không được nữa, bước nhanh tới, trong con ngươi lóe ra sự điên cuồng: Quân tam thiếu gia, có thể mang ta đến hoàng cung một chuyến không?"

Khẩu khí của Dạ Cô Hàn không ngờ là ý cầu khẩn, nhưng bên trong lại có sự hỗn loạn táo bạo đến cực độ!

Hắn chỉ biết giờ khắc này bản thân mình đột nhiên muốn giết người, đột nhiên, trong lòng không hiểu sao lại nóng nảy đến điên cuồng, táo bạo đến muốn chết, nếu là địch nhân cừu oán xuất hiện ở trước mặt mình, Dạ Cô Hàn thậm chí cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể đem kẻ đó ăn tươi nuốt sống!

"Đi hoàng cung? Làm gì? Hôm nay không phải là đêm giao thừa sao, sợ là không tiện cho lắm?" Quân Khương Lâm nhíu mày, có chút buồn cười nhìn hắn, tương tư người ta đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi sao?

Bây giờ đi hoàng cung? Muốn tự tìm xấu à? Hình tượng này của ngươi, đi gặp người ta, chẳng phải tự rước lấy nhục sao? Nhưng mà lúc này, ánh mắt của Quân Khương Lâm không hiểu sao trở nên căng thẳng, sắc mặt đúng là phá lệ trầm trọng hẳn lên.

Hắn rõ ràng cảm thấy được, một cổ hơi thở cường đại mà mịt mờ, đang từ phương hướng của hoàng cung nhanh chóng lao đi, mục tiêu đúng là phương hướng của Quân gia! Hơn nữa còn có một trận tiếng vó ngựa cấp bách, cũng truyền đến từ bên đó.

Chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện? Quân Khương Lâm giờ phút này đâu còn để ý tới Dạ Cô Hàn, sau một khắc liền xuất hiện tại trên đỉnh tháp cao, ngước nhìn về phía phương xa, ngay tại lúc hắn vừa lao lên vị trí cao nhất của tháp, đột nhiên liền nghe một tiếng gào thét thê lương xé nát màn đêm! Mà chỗ tiếng thét đó, nằm ở vị trí cách không xa cổng Quân gia!

Quân Khương Lâm trong lòng chấn động, Âm Dương Độn trong nháy mắt khởi động, sau một khắc liền xuất hiện tại điểm phát sinh! Vừa lúc nhìn thấy một bóng người như gió lốc đang công kích đoàn người ngựa.

Kiệu nhỏ, Quân Khương Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là kiệu của hoàng hậu, hoàng hậu vào đoạn thời gian trước đó thường xuyên đến nhà Quân gia bái phỏng, mặc dù đã một thời gian rất lâu rồi không tới, nhưng nghi thức này chính là độc hữu, liếc mắt một cái là nhận ra, còn về phần bóng người mơ hồ kia, Quân Khương Lâm cũng nhận ra, đó là Văn tiên sinh!

Xem phương hướng hành tẩu của chiếc kiệu, đúng là hướng đến Quân gia! Mà hảo hữu chí giao của hoàng đế, lại toàn lực công kích kiệu của đương kim hoàng hậu! Đây là nói rõ lên điều gì?

Đáp án miêu tả sinh động, hoàng hậu đến, tất nhiên là bất lợi đối với hoàng thượng! Nếu không tuyệt sẽ không có hành động quá kích đi giết quốc mẫu của một quốc gia! Đối với hoàng đế bất lợi! Mục đích của hoàng hậu chính là Quân gia! Như vậy có nghĩa là có lợi cho Quân gia! Nếu không hoàng đế tại sao lại phái cao thủ tới giết hoàng hậu của mình? Tuy chỉ là thoáng nhìn, nhưng Quân Khương Lâm trong nháy mắt đã sáng tỏ được thế cục......

Cho nên Quân Khương Lâm trước tiên liền động thủ, nhưng mà, lúc này Văn tiên sinh đã xuất chiêu!

Quân Khương Lâm mặc dù kiệt lực cản lại, nhưng cuối cùng bởi vì khoảng cách quá xa, thời cơ chặn lại tốt nhất đã qua mất, nên cũng chỉ chặn lại được đại bộ phận lực lượng, ước chừng còn thừa lại khoảng hai ba thành huyền khí tinh thuần, vẫn là không thể tránh được đánh mạnh vào trên lưng hoàng hậu! Tuy chỉ là dư lực hai ba thành, nhưng mà hai ba thành công lực của một cao thủ cấp độ chí tôn há có thể nhẹ, cho dù là cường giả thiên huyền cũng không nhất định có thể kháng được!

Quân Khương Lâm giận dữ!

Hét dài một tiếng: "Văn Thương Vũ! Muốn chết ư!"

Tiếng động người động, thân thể vụt qua, như một mũi tên mang tốc độ cao bắn tới!

Văn tiên sinh một kích đắc thủ, liền muốn chạy!

Quân Khương Lâm bây giờ đã đuổi đến nơi, lão cũng không còn đường sống động thủ, mà bản thân đã xuất một chưởng, trúng ngay mục tiêu, nhiệm vụ đã hoàn thành! Từ nay về sau, trời cao biển rộng, cùng với mình không có quan hệ, nhưng mà giờ phút này lão đã cực kỳ muốn chạy rồi!

Quân Khương Lâm giống hệt như một con thương ưng xẹt qua, người còn chưa tới, thì cổ hơi thở cường đại đã ép tới khiến hắn không thở nổi rồi!

Văn tiên sinh thất kinh, trường kiếm trong tay toàn lực vung lên, một đạo kiếm quang dày đặc theo kiếm bắ n ra, trảm nhanh vào Quân Khương Lâm, đồng thời thân hình lui nhanh, vừa lui, trường kiếm vừa liên tục chém ra điên cuồng.

Những cây cối đại thụ hai người ôm không hết hai bên đột nhiên đều bị chặt đứt, thân cây khổng lồ mang theo tàng cây ngã lên tuyết dày, đồng thời hướng về phía Quân Khương Lâm vọt lại! Đại lượng tuyết đọng như một tấm lá chắn thiên nhiên, ngăn trở tầm mắt của mọi người! Chỉ cần có thể cản được, Văn tiên sinh có tự tin mình có thể lập tức cao chạy xa bay!

Quân Khương Lâm hừ lạnh một tiếng, mộc lực trong nháy mắt phát động, toàn thân trải rộng soạt một tiếng xuyên qua tàng cây đại thụ mà không chút trở ngại, phương hướng tiến tới cũng không biến đổi, cứ như thế mặc sức vượt qua thân cây, chỉ lưu lại một cái lỗ lớn, trước sau trong suốt, thân của Quân Khương Lâm đã chạm vào cây đại thụ thứ hai! Thì thân cây phía sau cũng "phanh" một tiếng nổ tung!

Thân cây trước người phía trước cũng đồng dạng giống như cây gậy trúc khô bị đập một chùy vậy, nứt toét ra thành hình một đóa hoa loa kèn, mà thân thể của Quân Khương Lâm cũng từ trong thân cây đi ra, xuất hiện trước người Văn tiên sinh!

Văn tiên sinh thất kinh, hắn tuyệt đối nghĩ không ra tốc độ của Quân Khương Lâm thực sự một chút cũng không bị ảnh hưởng, hắn dù sao cũng là chí tôn cường gia, gặp kinh bất loạn, hét lớn một tiếng, huy kiếm đâm, nhưng kiếm quang vừa mới thoáng hiện, thì thân ảnh của Quân Khương Lâm đã giống như một cơn gió lốc lao vào ngực hắn!

Đột nhiên "phốc" một tiếng, trước ngực không ngờ bị tung ra hai chưởng, tiếp theo cánh tay liền đau nhức một trận, "cheng" một tiếng trường kiếm bay ra khỏi tay, ở trong không trung hóa thành một đạo lưu quang, không biết rời xuống như thế nào, sau đó phanh một tiếng, bả vai bị chưởng đao chém một chút, đồng thời đầu gối giống như lôi đình vạn quân nện vô cái bụng nhỏ của mình, tiếp theo nữa, là ngay đỉnh đan điền!

Văn tiên sinh đột nhiên cảm giác thiên hoa loạn trụy, đầu óc choáng váng, ọc một tiếng, hộc máu đỏ tươi, chỉ thấy nội tạng như thiêu đốt, huyền khí cả người như bị thiêu đốt, tán loạn khắp thân thể! Một thân huyền lực thâm hậu tinh thuần, giờ phút này đúng là nửa điểm cũng không dùng được!

Cũng ở trong thời gian nháy mắt không tới mười phút, Văn tiên sinh từ lúc đối mặt với đoàn người của hoàng hậu chiếm thượng phong cho đến bây giờ hoàn toàn lọt vào địa ngục khốn cùng!

Tiếp theo Quân Khương Lâm ở trước mặt đột nhiên lão biến mất. Lão vừa cảm thấy căng thẳng, thì đã bị người ta xách cổ lên, sau đó nghe vù vù tiếng gió bên tai, tiếp theo phanh một tiếng, thân thể của Văn tiên sinh đã từ giữa không trung bị đập mạnh xuống đất.

Mà Quân Khương Lâm đã xuất hiện ở trước mặt công chúa Linh Mộng, bởi vì hắn đã nghe được tiếng khóc thê lương tê tâm liệt phế của nàng.

Trước tiên, ngón tay của Quân Khương Lâm đã xoa vào uyển mạch của hoàng hậu, sau đó một cổ linh lực tinh thuần như lũ liền thấu vào trong.

Hai đầu gối của công chúa Linh Mộng đã vỡ thành phiến, còn có sau đầu cũng có một vết thương thật to, bất cứ chỗ nào thương thế cũng đều không nhẹ, máu tươi trải khắp toàn thân, nhưng giờ phút này nàng tựa hồ như đau đớn cũng mảy may không hề cảm giác được, cứ như thế dùng hai đầu gối vỡ vụn quỳ trên tuyết lạnh như băng, chỉ biết gắt gao ôm lấy mẫu thân mình, dùng một đôi mắt tràn ngập khẩn cầu, trong miệng cầu khẩn một cách vô lực cùng tuyệt vọng

"Quân...... cứu...... cứu mẹ ta......" Quân Khương Lâm vừa mới đặt tay vào, trong lòng liền trầm xuống một cách mãnh liệt! Trên mặt một trận buồn bã! Hắn thật không ngờ, thương thế của hoàng hậu lại nghiêm trọng đến như vậy! Toàn bộ ngũ tạng vỡ nát, tim cũng vỡ vụn! Vô phương cứu chữa!

Thương thế nghiêm trọng như vậy, lấy khả năng nắm giữ lực lượng có hạn bây giờ của Quân Khương Lâm đối với Hồng Quân Tháp, căn bản là bất lực! Nhân lực cũng có lúc nghèo, khai thiên tạo hóa công mặc dù có khả năng tạo hóa đoạt thiên, nhưng vẫn khó có thể cứu được thương thế cỡ này, thậm chí nếu không phải vừa rồi Quân Khương Lâm kịp thời lấy linh khí tinh thuần của mình kéo dài cho hoàng hậu.

Không một chút sinh cơ, chỉ sợ hoàng hậu sẽ lập tức hương tiêu ngọc tổn rồi! Giống như là chí tôn cường giả ở trong tay Mai Tuyết Yên, Quân Khương Lâm không chịu nổi được một kích, cơ hồ như toàn bộ đều không có đường sống để chống cự, nhưng bất quá cũng chỉ là đối thủ mà bọn hắn đối mặt, thực lực vô cùng kinh khủng, bọn họ không cách nào kháng cự được!

Mà sự thật, bọn họ được coi là mạnh nhất trên Huyền Huyền đại lục. Mặc dù ở trên bọn họ còn có tồn tại so ra càng mạnh hơn, nhưng xét theo ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ đã là tồn tại kinh khủng nhất rồi!

Một kích toàn lực của chí tôn cường giả, ngay cả khi bị Quân Khương Lâm cản đi hơn phân nửa lực lượng, cho dù một kích đó bị chia ra thành hai nửa, thì rơi vào một thiếu nữ tu vi thậm chí còn không tới ngân huyền như hoàng hậu, cũng không phải là nàng có thể thừa nhận được!

Quân Khương Lâm thở dài một tiếng, linh lực tinh thuần mà mãnh liệt, hoàn toàn bất kể hậu quả mạnh mẽ tiến vào trong thân thể hoàng hậu, đem hết ngũ tạng đã bị đánh nát của nàng toàn bộ vây lại, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với các khí quan, giữ lại một hơi không tán của nàng.

Biện pháp này, mặc dù không thể cứu được mạng sống của nàng, ban sinh cơ, nhưng lại có thể chống đỡ cho nàng còn lại một hơi cuối cùng không đoạn tuyệt! Tuy nhiên phương pháp này chỉ là trị phần ngọn, tuyệt không thể kéo dài, nhiều nhất chỉ có thể giữ được thời gian một chén trà nhỏ......

Mục đích Quân Khương Lâm làm vậy, cũng không phải vì suy nghĩ đến Quân gia, cũng không phải suy nghĩ đến mục đích hoàng hậu tới, hắn chỉ nghĩ đến Dạ Cô Hàn! Cái kẻ si tình kia...... Quân Khương Lâm cảm giác được, bản thân mình có nghĩa vụ cùng trách nhiệm để cho bọn họ gặp mặt nhau lần cuối!

Khó trách mới vừa rồi Dạ Cô Hàn tâm thần lại nôn nóng không yên đến như vậy, thì ra đúng là bởi vì như thế!

Chẳng lẽ, đây chính là tâm linh cảm ứng giữa tình lữ với nhau sao?

Phải yêu tới mức độ nào, mới có thể xuất hiện tâm linh cảm ứng như vậy?

Tương tư mười tám năm, không oán không hối! Mười tám năm chia lìa, trái tim vẫn không thay đổi!

Đúng là vận si tình, Quân Khương Lâm cảm giác được mình làm thế nào cũng không có được số đó!

Giờ khắc này, tính bướng bỉnh của hắn phát tác, hắn không hề bận tâm đ ến nữ nhân trước mặt hắn là hoàng hậu, hắn chỉ biết, Mộ Dung Tú Tú cùng Dạ Cô Hàn, là một đôi tình nhân, chính mình giúp đỡ được thì nhất định phải giúp đỡ! Cái gì mà đạo đức lễ nghi thân phận, Quân Khương Lâm hoàn toàn không quản! Cũng không nghĩ tới!

Sau khi dùng linh lực bao bọc ngũ tạng hoàng hậu, Quân Khương Lâm ngửa mặt lên trời rống to: "DẠ ~ CÔ ~ HÀN!" Hắn cố hết sức khống chế, thanh âm lúc vụt ra khỏi miệng có chút bình thản, để tránh cho chấn động đến Mộ Dung Tú Tú, chờ sau khi tán ra ngoài, mới đột nhiên nổ mạnh, tại giữa đêm tối nổ vang lên ầm ầm, liên tục hướng về đại viện Quân gia mà đánh sâu vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện