Diệp Nhượng: “Hình như có cái gì đó không thích hợp, gâu!”
Hoa Thanh Nguyệt bị một tiếng gâu này của anh dọa ngừng cả xe.
Diệp Nhượng: “Đừng đi tiếp nữa, gâu! Phía trước có khả năng có sạt lở đất đó! Trời mưa lớn thế này chúng ta vẫn nên trở về đi! An toàn của em là quan trọng nhất, gâu!”
Sắc mặt Hoa Thanh Nguyệt biến đổi.
“Diệp Nhượng?”
Diệp Nhượng: “Gâu…… Anh cũng không biết vì sao lại thế này nhưng từ lúc em mắng câu đàn ông chó má xong thì gâu…… anh cũng không có cách nào khống chế được bản thân không gâu!”
Hoa Thanh Nguyệt thầm nghĩ chẳng lẽ cô đúng là nguyên nhân sao?
Con chó lông xám vươn một móng trước gác trên vai cô và giục: “Mau quay đầu đi thôi, gâu!”
Một tiếng gâu vừa vang lên thì một màn sạt lở núi đã diễn ra phía trước, núi đá mang theo bùn đất xôn xao rơi xuống chặn đường.

Đá vụn vẩy ra bắn vào trên xe của Hoa Thanh Nguyệt.
Diệp Nhượng cũng mới chỉ nghe nói tới tin tức núi sạt lở chứ chưa từng được chính mắt nhìn thấy vì thế anh lập tức bị dọa gâu gâu vài tiếng.
Dù cảm thấy cực kỳ mất mặt nhưng gâu gâu hình như đã trở thành bản năng của anh.
Hoa Thanh Nguyệt cũng đã lấy lại bình tĩnh và đánh xe lui về sau.
“3000 mét đường đèo……” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Hiện tại chúng ta đang ở giữa đường, chỉ sợ trên đường trở về cũng sẽ có nguy cơ lở đất, anh có nghe được động tĩnh gì không?”
Con chó lông xám dựng lỗ tai lên nghe ngóng: “Gâu…… Nghe được, tiếng sấm, tiếng mưa to và tiếng sét.”
Hoa Thanh Nguyệt lắc đầu nói: “Đó không phải tiếng sấm, đó là tiếng núi lở quanh quẩn trong sơn cốc, nước mưa cũng đã đổi màu rồi…… Sợ là không yên đâu.”
Con chó lông xám đặt vuốt trước lên vai cô và gâu gâu nói: “Chuyện này anh không có kinh nghiệm, gâu, nếu là bọn em thì sẽ xử lý thế nào?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Xuống xe.”
Cô lấy một cái áo đi mưa từ thùng đồ sau đó bế con chó lông xám lên và nói: “Trong núi có nơi tránh bão khẩn cấp, xuyên qua mảnh rừng phía trước là tới.”
Diệp Nhượng: “Nghe em vậy, gâu.”
Bên ngoài vẫn mưa như trút, Hoa Thanh Nguyệt xuống xe và móc một cái bút ra vẽ một hình tứ giác trên cửa sổ xe.

Nước cọ qua cửa sổ xe khiến hình tứ giác vừa vẽ đã bị rửa trôi không thấy.
Diệp Nhượng: “Đây là tín hiệu dành cho nhân viên cứu hộ à?”
“Đúng.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Dưới tình huống bình thường thì chỉ mất nửa tiếng là tới trại, tới lúc ấy anh trai em sẽ gọi điện thoại.

Nếu không gọi được anh ấy sẽ nói với ba ba, cứ thế sẽ có tộc nhân biết em bị kẹt ở đây.

Chỉ cần bọn họ tìm được cái xe này, nhìn thấy ký hiệu này thì sẽ biết em ở đâu.”
Hoa Thanh Nguyệt kéo áo mưa che trên người Diệp Nhượng sau đó tháo một cái nhẫn vặn một cái là có một cái kim bật ra.


Cô chọc thủng một quả cầu nhỏ trang trí màu đỏ trên vòng bạc.
Diệp Nhượng ngửi được một mùi thơm ngọt như có như không quanh quẩn bên người bọn họ.
“Đi thôi.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Nơi này cách địa chỉ cũ của Thương tộc rất gần.”
Cô ôm con chó nhỏ trượt khỏi đường lớn và đi vào núi rừng.
Bên tai Diệp Nhượng là tiếng bùm bùm của nước mưa rơi xuống lá cây và mặt đất.

Cái này ảnh hưởng tới thính giác của anh, mà mùi vị thần bí Hoa Thanh Nguyệt dùng để tự cứu lại ảnh hưởng khướu giác của anh vì thế lúc này thứ giác quan duy nhất anh có thể dùng được là giác quan thứ sáu, thứ càng trở nên nhạy bén sau khi anh biến thành chó.
Cái đuôi của anh dựng lên, miệng hỏi Hoa Thanh Nguyệt: “Trong rừng có nguy hiểm không? Nếu có thì chúng ta nên làm chút so sánh để đánh giá nguy hiểm.”
Hoa Thanh Nguyệt nói: “Có, nhưng từ nhỏ bọn em đều lớn lên và chơi đùa trong núi rừng nên dù có gặp nguy hiểm cũng có thể xử lý.”
Diệp Nhượng: “Gâu…… Ngày mưa vào rừng sẽ có những nguy hiểm gì?”
“Chỉ cần không phải thời tiết quá ác liệt thì sau khi vào rừng thứ duy nhất cần cảnh giác chính là đường đi dưới chân.”
Hoa Thanh Nguyệt vừa nói vừa phán đoán phương hướng rồi dần đi vào sâu trong rừng.

Phía sau là tiếng núi đá sạt lở vang lên ầm ầm ngày một xa, ngày một mơ hồ.

Vì có cây cối sum xuê nên mưa gió cũng bị ngăn cản ở bên ngoài.
Nơi này tuy rằng tối nhưng cũng an tĩnh.

Diệp Nhượng nghe được đủ các loại âm thanh hoạt động của các loài, một cách chậm rãi.
“Gâu, chỗ này……” Diệp Nhượng nói, “Giống như có kết giới.”
“Đúng không?” Hoa Thanh Nguyệt tự hào nói, “Trước kia nơi này là chỗ Thương tộc sinh sống, cánh rừng này có tên là Ngọc Đái Lâm.

Một ngàn năm trước Miêu Cương chấn động mạnh, Ngọc Đái Lâm bị cắt ngang phân thành hai vì thế tộc nhân đều di chuyển ra ngoài.”
Cô thả Diệp Nhượng xuống đất, hai tay nắm lấy mái tóc dài của mình vắt khô nước sau đó tiện tay nhặt một cành cây khô trắng bệch cuốn tóc và búi lên.
Mà Diệp Nhượng thì lắc lắc người cho nước rụng xuống, động tác của một con chó chuẩn không lệch đi đâu được.
“Anh có thấy rãnh sâu phía trước không?” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Đó chính là vết nứt hình thành sau cơn địa chấn kia, đất đá trôi xuống đa phần sẽ rơi vào đây thôi, không qua được nơi đó đâu.”
Cái khe kia không rộng nhưng rất sâu, một cây đại thụ mọc đầy rêu xanh vắt ngang qua khe hở.
“Chúng ta đi qua cái cây này là sang bên kia.” Hoa Thanh Nguyệt vừa nói vừa cởi giày đạp chân trần lên bùn đất mềm mại.
Diệp Nhượng nói: “Em có thể treo giày trên cổ anh.”
Anh vẫn rất ga lăng nhé.
Nhưng Hoa Thanh Nguyệt chỉ cười lắc đầu rồi dùng một dây leo khô buộc giày vào cầm trong tay sau đó ôm lấy anh bước qua cây đại thụ kia.
Cô hít sâu một hơi và bước nhanh qua cây cầu bất đắc dĩ, nơi nào cô đi qua sẽ có giọt nước bắn lên, trên rêu xanh ướt át có dấu chân của cô để lại, hai chân cô thì dính những mảng rêu tươi mới.
“Thành công rồi!” Hoa Thanh Nguyệt buông Diệp Nhượng xuống và đi giày vào, “Đi qua cây cầu kiểu thế này là phải bước vững vàng, lại phải nhanh nếu không sẽ dễ dàng bị trượt chân và ngã……”

Diệp Nhượng ngồi xổm trên mặt đất và cười tủm tỉm nhìn cô.

Vừa rồi chạy quá nhanh nên cành cây khô mà cô dùng để búi tóc cứ thế rơi xuống, mái tóc dài như thác nước cũng xõa tung.
Thật là đẹp mắt.
Thật sự đẹp.
Diệp Nhượng xem đến si mê, cái đuôi lắc lắc phía sau tỏ rõ tâm tình của anh.
“Đi thôi.” Hoa Thanh Nguyệt nhặt một cành cây màu tím trên mặt đất để quấn tóc, “Không xa đâu, đi về hướng nam thêm chừng ba dặm nữa là tới nhà gỗ tránh mưa.”
Diệp Nhượng đứng dậy lắc lắc bốn chân và cái đuôi rồi hô: “Gâu!”
Một tiếng này dọa anh sợ tới độ linh hồn nhỏ bé cũng suýt bay ra.
Rõ ràng vừa rồi anh vẫn tốt cơ mà!
Diệp Nhượng: “Gâu gâu gâu!”
Tình huống này là thế nào?!!
Chẳng lẽ anh đã hoàn toàn biến thành chó sao? Vậy…… vậy về sau anh còn cứu được không?
“Gâu!” Diệp Nhượng nôn nóng xoay quanh, chỉ kém cắn đuôi khóc tu tu nữa thôi.
Hoa Thanh Nguyệt: “…… Không nói được tiếng người nữa ư?”
Diệp Nhượng ngẩng cái đầu nhỏ lên tủi thân đáp: “Gâu!”
Hoa Thanh Nguyệt nghiêm túc hơn hẳn: “Xem ra không thể trì hoãn được nữa, chúng ta phải nhanh chóng về trại thôi.”
Diệp Nhượng mới vừa gật đầu thì cả con chó bỗng run lên, cái đuôi thẳng tắp, lỗ tai cũng dựng như dây ăng ten.

Cả người anh căng chặt, trong bóng đêm đôi mắt anh phát ra ánh sáng nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó trong rừng và phát ra tiếng gừ gừ uy hiếp.
Hoa Thanh Nguyệt xoay người nhìn chằm chằm về phía anh đang nhìn.
“Gâu gâu gâu!!”
Diệp Nhượng lại sủa vang.

Anh ngửi được mùi tanh nồng của động vật ăn thịt cỡ lớn.

Mùi kia thối hoắc, chua lòm xông vào mũi anh.

Dần dần anh nghe thấy tiếng bước chân của con vật kia, thật vững vàng nhưng vẫn nhẹ như không.

Nó đang thử thăm dò đi về phía này.

Chuông cảnh báo trong lòng anh rung lên, Hoa Thanh Nguyệt cũng đã hiểu nguyên nhân vì sao anh có biểu hiện này vì thế cô quỳ một gối xuống, tay sờ ra phía sau eo như đang tìm vũ khí.
Mặc kệ có vũ khí hay không nhưng động tác này có thể uy hiếp vị “khách không mờ mà tới kia”, đây là trí tuệ sinh tồn của người Thương tộc.
“Đừng căng thẳng……” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Động vật trong núi này có thể nhận ra mùi trên người của Thương tộc, người của Thương tộc đã đấu với tụi nó trăm ngàn năm nên tụi nó biết bọn em không dễ chọc.

Vì thế nếu có gặp nhau hai bên sẽ uy hiếp đối phương một chút rồi sẽ rút đi ngay.”
Diệp Nhượng cũng đã trấn định lại, giờ khắc này anh vừa cảnh giác vừa đấu tranh giữa phần nhân tính và cẩu tính trong người mình.
Rừng cây vẫn vang lên tiếng sột sột soạt soạt, lờ mờ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái của vị khách không mời kia.
Hoa Thanh Nguyệt cúi thấp người, ánh mắt dần sắc bén hẳn lên.
“Là báo núi……” Hoa Thanh Nguyệt thấp giọng nói, “Nhớ là đừng tỏ ra căng thẳng, người của Thương tộc coi con báo là sứ giả của Sơn Thần, chúng nó cũng là đá thử vàng của dũng sĩ Thương tộc.

Chúng tôn kính người dũng sĩ có quả cảm, nếu kẻ địch mạnh nó sẽ rút lui, nếu kẻ địch yếu nó sẽ lấn lướt.”
Diệp Nhượng gật gật đầu và cũng thay ánh mắt sắc bén giống Hoa Thanh Nguyệt.
Ít ra thì về khoản này bọn họ cũng có chút giống tình nhân.
Con báo kia chậm rãi đi ra, mỗi bước chân đều vô cùng thong thả.
Một cơn gió núi thổi qua khiến đám đom đóm giấu trong lùm cây bay ra, ánh mặt trời cũng trút xuống chiếu sáng nơi hai bên đang giằng co.
Hoa Thanh Nguyệt hít ngược một hơi, mắt trợn tròn và không nhịn được cảm khái: “Đúng là sứ giả xinh đẹp của rừng già!”
Đó là một con báo màu trắng, vừa trẻ tuổi vừa có sức mạnh, đôi mắt nó lấp lánh, uy phong lẫm lẫm.
“Sơn Thần vĩ đại.” Hoa Thanh Nguyệt lẩm bẩm.
Sinh vật đẹp đẽ này khiến cô lại có linh cảm sáng tác rồi.
Diệp Nhượng thì cắn răng ngao ngao, mắt cũng trở nên sắc bén.

Anh nhảy đến chắn trước mặt Hoa Thanh Nguyệt và kêu gâu gâu: “Nếu muốn đi qua đây thì trừ phi mày bước qua xác tao!”
Con báo lẳng lặng giằng co với bọn họ.
Hoa Thanh Nguyệt ngây ngốc nhìn hình ảnh này sau đó không nhịn được lắc đầu cảm thán: “Quá đẹp…… Tự nhiên vĩ đại, dù ca ngợi bao nhiêu cũng không đủ.

Đây là cố thổ của Miêu Cương, là vẻ tráng lệ của Thương tộc……”
Đó là vẻ đẹp mang theo thần tính, dù là bức vẽ của cô cũng không thể biểu đạt được một phần mười vẻ đẹp này.
Con báo màu trắng cúi người, cái đuôi lắc lắc phía sau, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Nhượng như đang tìm tòi nghiên cứu và tò mò.
Diệp Nhượng cũng đối diện với nó, khí thế không hề yếu hơn.
Con báo kia ngày càng gần, dần dần đi tới trước mặt anh.

Bản thân con chó lông xám cũng không e ngại, tuy không có kinh nghiệm nhưng trí tuệ của con người đã giúp anh lén lút hoạch định kế hoạch phòng thủ trong đầu.
Con báo kia phát ra tiếng gầm gào trong cổ họng.
Diệp Nhượng không hiểu ý nó nhưng vẫn phát ra những tiếng uy hiếp.

Có điều anh không để ý thấy Hoa Thanh Nguyệt đã sớm chống cằm ngồi xổm bên cạnh định xem diễn.
Người của Thương tộc cũng coi như có kinh nghiệm, con báo này rõ ràng đã ăn no nên mới ra ngoài đi dạo.


Đây cũng không phải địa bàn của nó, tiếng động nó phát ra cũng không phải tín hiệu tấn công mà giống như một loại thăm hỏi vì tò mò.

(Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Phiên dịch thành lời nói của con người thì sẽ là một người ăn uống no đủ đi ra ngoài tản bộ phát hiện có mấy kẻ xa lạ ăn mặc lố lăng đi qua con đường quen thuộc thế là nó không phán đoán được tình huống nên sẽ hỏi một câu: “Này người anh em ở đâu ra thế? Ăn cơm chưa?”
Hoa Thanh Nguyệt nhặt một cành cây lên rồi bắt đầu cân nhắc cấu trúc bức tranh của mình.
Diệp Nhượng: “Tuyệt đối, không thể, chết ở chỗ này được!”
“Gâu gâu gâu gâu!”
Con báo màu trắng lao xuống, Diệp Nhượng vừa muốn nhảy dựng lên đã bị nó vươn móng vuốt ấn cho bẹp dúm.

Anh ngây ra, nhưng lại chỉ thấy con báo kia tiến lại gần cọ cọ cái đầu lông xù lên đầu mình.
Diệp Nhượng: “Gâu?”
Ai thế?
Hoá ra nó đang muốn chơi cùng mình à?
Con báo màu trắng bám hai chân trước xuống mặt đất và duỗi người theo tiêu chuẩn của họ nhà mèo sau đó lắc lắc đầu và nhàn nhã đi vòng qua bọn họ.
Con chó lông xám: “Gâu gâu?”
Con báo màu trắng nhanh chóng biến mất trong rừng cây, tiếng bước chân dần đi xa.
Con chó lông xám thì ngây ra một lúc mới xoay người, từ từ, Hoa Thanh Nguyệt đâu?
Anh nhìn quanh một vòng lại thấy cô ở ngay bên cạnh và đang cầm một nhánh cây, mắt nhắm lại, bộ dạng cực bình thản.
Con chó lông xám vội chạy tới nhìn bức tranh trên mặt đất đã thành hình.
“……”
Diệp Nhượng lại nhìn về phía Hoa Thanh Nguyệt, trong ánh mắt là vài phần kính nể.
Cô gái này đúng là vô tư quá đáng.
Thật là……
Đom đóm bay vòng quanh cô như đang múa, Diệp Nhượng thì không nhịn được nhào vào bụi hoa nghịch.
Thôi thì phần chó tạm thời thắng.
Anh lăn lộn trong bụi cây, chân túm đom đóm, cả người cực kỳ vui vẻ.

Hoa Thanh Nguyệt thì trợn mắt nhìn một màn trước mặt, chỉ thấy con chó con vội vàng chơi đùa đom đóm quên cả trời đất thế là cô không nhịn được phì cười.
Con chó lông xám dừng động tác và nhìn về phía này.
Đom đóm lại bay tới khiêu khích anh.
“Chơi đi.” Hoa Thanh Nguyệt cười tủm tỉm nói, “Khó có lúc thế này.”
Con chó lông xám lắc lắc đầu và đi tới bên cạnh cô ngoan ngoãn ngồi xuống.
Diệp Nhượng nhìn cô và biết hiện tại dù anh có nói chuyện cô cũng không hiểu vì thế chỉ thầm lẩm bẩm: “Thực xin lỗi, tuy anh không nhớ nổi mười năm trước em có từng xuất hiện trong cuộc đời anh hay không nhưng…… bây giờ anh thật sự thích em.”
Anh còn nói thêm: “Biến thành chó con rồi vẫn thích.”
Hoa Thanh Nguyệt lập tức cười khanh khách sau đó xoa đầu Diệp Nhượng và nhẹ giọng nói: “Ừ, em nghe được rồi.”
 
------oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện