Diệp Nhượng sợ ngây người.
Ý thức của anh đi theo đậu giá và nhìn xem cô còn cái gì thần thông nữa không.
Xẻ núi ngăn sông, đây không phải thần tiên bình thường đâu, phải là thần của thần ấy chứ! Mẹ ơi!
Diệp Nhượng nghĩ lung tung một lúc lại tự hỏi: “Đây liệu có phải là suy nghĩ và ảo tưởng của bản thân mình không?”
Hình ảnh này quá quỷ dị, có lẽ chỉ là tưởng tượng của anh cũng nên.
Nhưng chuyện này đã xảy ra rồi, ít nhất sau khi anh nhìn thấy cũng đã nhớ ra lúc đó bản thân mình thật sự đi vào núi như thế.

Anh còn mù quáng tự tin là mình có thể lựa chọn con đường ngắn nhất vào núi và sẽ không đi lạc.

Dọc một đường đi đều thuận lợi.
Đậu giá vẫn đi theo phía sau anh mà thở phì phò, mắt to ngấn nước nhưng trước sau cô đều không khóc kêu, cũng không bảo anh dừng lại.
Mà ý thức của Diệp Nhượng đi theo phía sau đậu giá cũng suy nghĩ miên man.

Trước kia dù anh có chán ghét thế nào cũng không có chuyện không để ý tới một đứa nhỏ đi theo mình như thế này.
Cũng may Diệp Nhượng 15 tuổi không phải kẻ khốn nạn vì thế anh quay đầu, vẫn dùng bộ dạng hung dữ kia mà hỏi: “Có mệt không?”
Đậu giá gật gật đầu.
“Đã bảo em đi về đi mà em không chịu, hiện tại mệt rồi phải làm sao đây?” Diệp Nhượng cả giận nói.
Đậu giá đành trả lời: “…… Nghỉ ngơi một chút.”
A, cô nàng này đúng là biết nói.
Diệp Nhượng chán nản dừng bước nói: “Vậy em nghỉ ngơi đi.”
Đậu giá thấy Diệp Nhượng thật sự dừng lại chứ không lừa mình thì hơn nửa khuôn mặt lập tức sáng lên sau đó đặt mông ngồi xuống.

Cô cũng không quên gọi Diệp Nhượng cũng tới nghỉ.
Diệp Nhượng của hiện tại thở dài.
Bản thân anh lúc 15 tuổi sao mà thối tha.

Lần này anh vào núi còn mặc quần trắng, ngồi dưới đất làm sao được? Có lẽ anh sợ bẩn quần.
Quả nhiên Diệp Nhượng 15 tuổi bĩu môi nói: “Anh không nghỉ.”
Đậu giá: “Vậy anh sẽ mệt lắm.”
Diệp Nhượng: “Mệt chết cũng không liên quan tới em, không cần nhọc lòng.”
Thế cũng đúng.

Nhưng Diệp Nhượng của hiện tại lại rất rõ ràng bản thân mình lúc ấy kỳ thật đã đau lưng, đau eo, nếu không anh cũng chẳng dừng lại nói chuyện với đậu giá.
Diệp Nhượng ngồi xổm xuống chơi vụn đá trên mặt đất.
Đậu giá nâng khuôn mặt sưng vác lên mà “Thâm tình và chân thành” nhìn Diệp Nhượng.
Diệp Nhượng không chịu nổi ánh mắt đó của cô thế là nhíu mày nói: “Không được nhìn anh! Tự nghỉ ngơi đi!”
Con gái Thương tộc đều không có kiến thức thế này sao? Giống kẻ si tình, thật phiền.
Diệp Nhượng 15 tuổi căm giận nghĩ vậy, còn anh của hiện tại thì nghiêm túc nghiên cứu ánh mắt của Hoa Thanh Nguyệt.
Cô cũng không phải si tình gì, anh cảm thấy với kinh nghiệm của mình bây giờ thì lúc ấy ánh mắt của Hoa Thanh Nguyệt thật giống như … mất mà tìm lại được?
Diệp Nhượng càng tò mò hơn.
Đậu giá xem mãi không chán sau đó cô mở miệng hỏi: “Anh Diệp Nhượng…… hiện tại anh còn…… còn không biết.”
Diệp Nhượng 15 tuổi ngồi xổm phía xa lẩm bẩm: “Có cái gì anh không biết? Anh biết hết!”
Phải, anh là thiên tài, nhắm hai mắt đều có thể đứng đầu cả trường, thậm chí cả thành phố.

Anh chính là con nhà người ta trong miệng các bậc phụ huynh.

Anh là người nổi bật nhất trong lớp, những gì anh đọc và tri thức anh có vượt xa trình độ của một thiếu niên 15 tuổi.
Anh đang ở vào thời kỳ thanh xuân tự đắc nhất.
Người khác ở tuổi dậy thì sẽ thấy thân thể trưởng thành, tâm trí cũng thế, thậm chí tình cảm dành cho người khác phái cũng theo đó nảy mầm.

Nhưng anh thì không, trong anh hoàn toàn không thấy cái gì nảy mầm.

Tất cả phát triển ở thời kỳ này của anh đều tập trung ở não, từ đó sinh ra một ý tưởng: Mình 15 tuổi sẽ đội trời đạp đất, làm thiếu niên anh tài sáng rọi nhất trừ trước tới nay, làm rồng làm phượng!
Diệp Nhượng hiện tại chỉ muốn mắng cho bản thân mình ở tuổi dậy thì một chặp.
Quá ngây thơ, quá ngu ngốc, thật mất mặt, anh chán quá không nỡ nhìn thẳng.
Đậu giá tiếp tục nói: “Anh Diệp Nhượng…… Em có thể…… giúp anh hoàn thành nguyện vọng.”
Diệp Nhượng ngẩng đầu nhìn cô một cái hiển nhiên là không tin.

Hơn nữa anh vẫn cho rằng cây đậu giá trước mặt không những si tình ngu ngốc mà còn mê tín.
“Nhưng chỉ có thể…… chỉ có thể ước một lần.” Đậu giá lải nhải rồi lại như lầm bầm lầu bầu, “Vốn em muốn anh nhớ tới mọi chuyện và cùng em ở bên nhau…… nhưng em muốn hỏi xem anh có tâm nguyện gì khác không.”
“Có tâm nguyện cũng không nói với em.” Diệp Nhượng trả lời.
“Thì…… lý tưởng cũng được.” Đậu giá nói, “Chúng ta nói rồi, lý tưởng của em chính là… vẽ ra những thứ mọi người không thể nhìn thấy, rồi truyền tải cho bọn họ……”
Diệp Nhượng: “Em nói tới lý tưởng hả?”
Nói tới đây anh nghiêm túc hơn nhiều, một là vì quá nhàm chán hai là vì anh quả thực thích đề tài này.

“Em có từng nghe qua câu này chưa?” Diệp Nhượng không ôm hy vọng nhưng vẫn cứ nói ra, “Khởi điểm và kết thúc của con người đều là sao trời mênh mông.”
“Vũ trụ…… sao?”
“Đúng, chính là trung thiên trong miệng người Thương tộc.” Diệp Nhượng nói, “Lý tưởng của anh có liên quan tới trời cao, anh muốn dùng năng lực của mình thăm dò vũ trụ, tìm hiểu những điều chưa biết.

Cả đời anh đều muốn làm việc đó.”
“Anh Diệp Nhượng vẫn không thay đổi……” Đậu giá chậm rãi đi tới và lặng lẽ ngồi xổm xuống bên cạnh anh.
“Vậy anh Diệp Nhượng……” Đậu giá nhỏ giọng hỏi, “muốn thành gia trước hay lập nghiệp trước?”
Hình như Diệp Nhượng cảm thấy vấn đề này thực ngốc, hơn nữa một đứa nhỏ như cô, ít nhất trong mắt anh cô chính là đứa nhỏ, lại hỏi câu này khiến anh thật không thoải mái.
“Em có biết cái gì gọi là thành gia lập nghiệp không?” Diệp Nhượng khinh miệt cười và trả lời, “Thành gia có là cái gì, khẳng định phải lập nghiệp.”
Đậu giá trầm mặc một lúc lâu, cô nhìn chằm chằm hòn đá nhỏ trên mặt đất sau đó mới ngẩng đầu, ánh mắt trở nên kiên định.
“Em đã biết rồi.” Cô nói, “Anh nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ trên con đường mình hướng tới.”
Diệp Nhượng cười cô: “Em nói chuyện đàng hoàng đi, nói linh tinh quá……”
Tỏa sáng rực rỡ.
Đúng là lời khen sáo rỗng già cỗi, lại còn do một con nhóc hơn 10 tuổi nói ra nữa chứ.
Nhưng Diệp Nhượng của hiện tại lại âm thầm kinh hãi.

Anh luôn cảm thấy mình như vừa biết được chuyện gì đó không nên biết.
Đậu giá nói: “Vậy em sẽ dùng tâm nguyện kia.” Cô lại bổ sung: “Trước kia anh Diệp Nhượng làm cái gì cũng không được thuận lợi…… Em không muốn anh lại phải chịu khổ.

Em muốn anh được thuận lợi, vui vẻ, muốn thành tựu có thành tựu, muốn sự nghiệp là có thể có sự nghiệp.”
Cô cầm lấy một viên đá và bắt đầu vẽ ký hiệu trên mặt đất.
Diệp Nhượng 15 tuổi thấy thế thi cau mày.

Mảnh đất nơi ấy không đủ rộng thế là cô vẽ tới tận chân của anh, Diệp Nhượng thấy vậy lui lại nhìn cô vẽ tiếp.
“Đây là cái gì?” Diệp Nhượng 15 tuổi hỏi.
Đậu giá: “Suỵt ——”
Cô vẽ từng hàng ký hiệu sau đó ném cục đá và nhắm mắt lại.
Diệp Nhượng hiện tại trợn mắt há hốc mồm: “Vì sao mình không có đoạn ký ức này?”
Những gì mình thấy bây giờ rốt cuộc là thật hay giả? Là do chính mình phán đoán ra sao?
Đậu giá lẩm bẩm tiếng Thương tộc mà anh không hiểu.

Lúc đậu giá làm phép quả thực giống như thật.
“Em chỉ có một cơ hội có thể hoàn thành tâm nguyện.” Đậu giá nói, “Em sẽ cho anh Diệp Nhượng.

Anh nói đúng, trước tiên cần thực hiện lý tưởng đã……”
Tay cô chỉ vào giữa mày anh và cười nói: “Vốn em muốn anh nhớ ra em…… nhưng em không sợ, bởi vì anh Diệp Nhượng chắc chắn sẽ trở về mảnh đất này, nó là cố thổ của anh.”
Diệp Nhượng 15 tuổi muốn né tránh nhưng lại bị một cảm giác mát lạnh đột ngột làm cho giật mình đờ ra.
Đậu giá nói: “Anh Diệp Nhượng sẽ quên tất cả những gì xảy ra ở đây, sau đó không lâu em cũng sẽ quên, ước định trước kia của chúng ta sẽ dừng tại nơi này.”
Cô vừa dứt lời đã có cơn gió nổi lên, ký hiệu trên mặt đất bị gió thổi tan.
Đậu giá buông tay và thấy Diệp Nhượng mở mắt khôi phục vẻ không vui lúc nãy.

Cô lẩm bẩm: “Cứ thế dùng xong ước nguyện, thật hơi hối hận……”
Diệp Nhượng 15 tuổi hỏi: “Nghỉ ngơi xong chưa?”
Diệp Nhượng hiện tại: “Thật sự đã quên sao?”
Hóa ra là thế này!!
Đậu giá gật gật đầu: “Anh vẫn muốn đi con đường này sao?”
“Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì.

Anh đi đường của anh, em thích làm gì thì làm.” Diệp Nhượng đứng lên vỗ hai chân tê dại và kỳ quái hỏi, “Anh mới ngồi có một lát sao lại tê rần thế này nhỉ?”
Anh cõng ba lô và tiếp tục đi tới.
Đậu giá thì tung ta tung tăng đi theo phía sau.
Trong lúc ấy bọn họ bị một khối đá ngăn cản nhưng Diệp Nhượng vẫn kiên trì đi tới.
Đậu giá nói: “Anh Diệp Nhượng, chúng ta về sớm một chút nhé? (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Em khẳng định sẽ bị sốt, để em quên mất hôm nay khẳng định trời sẽ bắt em bị sốt, hoặc cho mưa, hoặc khiến em bị bệnh……”
Cô lẩm nhẩm lầm nhầm, Diệp Nhượng lại như nghe tiếng trời, căn bản không để trong lòng.
Tiếp theo bọn họ vô tình đi tới ổ rắn.

Diệp Nhượng hồn nhiên không phát hiện ra, chân bước vào lùm cây còn đậu giá thì ngao một tiếng.
Diệp Nhượng quay đầu lại thấy cổ chân đậu giá có hai cái lỗ máu.
“Rắn độc?!” Bộ phận chứa tri thức trong đầu Diệp Nhượng lập tức online.
Anh nhanh chóng chạy tới để đậu giá ngừng cử động.
Đậu giá thì khóc lóc nói: “Mau cõng em xuống núi, anh khẳng định sẽ không đi lạc, ba em sẽ nghĩ cách cứu em……”
“Câm miệng.” Diệp Nhượng buông ba lô và móc hộp y tế ra.
Trong ba lô của anh có đủ dụng cụ, dao nhỏ, hộp đánh lửa, ga rô, túi giữ đồ.
“Anh biết mình có mang theo, nhất định có thể sử dụng được.” Diệp Nhượng nói, “May mà em đi với anh nên đã có chuẩn bị sẵn.”
Anh buộc chặt cổ chân gầy nhỏ của đậu giá và nướng dao nhỏ cắt hình chữ thập ở hai lỗ răng rồi bắt đầu hút máu độc.

Sau khi băng bó đơn giản anh ném ba lô ra phía trước và cõng đậu giá về.
Đậu giá mơ màng hát nhỏ bên tai anh.

Diệp Nhượng: “Đúng rồi, không được ngừng, tiếp tục hát.”
Trán anh đầy mồ hôi và tính thời gian xuống tới trại.

Nhưng hôm nay đường xuống núi của anh cực kỳ thuận lợi, vừa đến cửa trại đã thấy người của Thương tộc.
“Cô nhóc bị rắn cắn!!” Diệp Nhượng hô to, “Nơi này có bệnh viện không? Cô nhóc bị rắn cắn, là rắn độc, cháu không thấy rõ rắn gì, nhưng nó màu đen…… màu đen, tốc độ rất nhanh!”
Đám người ôm cả hai chạy tới bệnh viện.
Đậu giá nằm trên cáng cười ngây ngô.
Diệp Nhượng thì cả người đầy mồ hôi, Vu Nhàn xoay người giơ tay thế là anh theo bản năng muốn tránh, sợ bà giận chó đánh mèo mình.
Nhưng Vu Nhàn lại vươn tay sờ trán anh sau đó hung hăng đánh vào lưng anh và quát: “Kiểm tra cho thằng bé luôn đi, có thuốc hạ sốt thì cũng tiêm luôn!”
Sau đó anh ngủ một giấc dậy ba mẹ đã xuống núi.

Hai bên cảm ơn lẫn nhau, cảm kích đối phương chăm sóc con mình.
“Đi thôi, tiểu Nhượng, chúng ta phải tới chỗ tiếp theo, ba đưa con tới sân bay rồi con về nhà ông bà ngoại nhé.”
Anh hỏi: “Đứa nhỏ kia sao rồi?”
“Không có việc gì, phát hiện kịp thời nên được tiêm huyết thanh và đã không còn nguy hiểm.” Ba Diệp vươn ngón tay cái, “Giỏi, không hổ là con trai ba.”
Mẹ Diệp lại nói: “Nó cũng sai, sao biết rõ nguy hiểm còn muốn lên núi?”
Diệp Nhượng lắc lắc đầu nói: “Không có việc gì là được.”
Kỳ quái, sao anh chẳng nhớ gì về chuyện trên núi nhỉ?
Xe buýt rời khỏi thôn trại, Đại Vu lướt qua chiếc xe.

Sau khi nghe vợ nói ông mới quay đầu nhìn cái xe.
“Thằng nhóc kia cứ thế đi à?”
“Ừ, Nguyệt Đoàn Tử bị sốt.” Vu Nhàn lo lắng nói, “Con bé buồn.”
Đại Vu an ủi bà: “Đi rồi thì thôi, nếu nó trở về quyết không tha.”
Ý thức của Diệp Nhượng ngồi xổm phía sau vợ chồng Đại Vu.
Đại Vu nói: “Bị rắn cắn có thể là do tụi nó làm cho non nước nổi giận.”
“Sao nó không cắn mình?” Diệp Nhượng nghĩ thầm.
“Thiếu nợ là phải trả.” Đại Vu nói, “Anh đi xem Nguyệt Đoàn Tử.”
Diệp Nhượng đi theo ông ấy.
Quả nhiên lúc Nguyệt Đoàn Tử tỉnh lại đã không nhớ rõ những việc mình làm lúc ở trên núi, lúc nhắc tới Diệp Nhượng cô chỉ cười ngây ngô nói: “A ba, con muốn Diệp Nhượng làm chú rể của con!”
Đại Vu đáp: “Đó là chuyện về sau, trẻ con không được suy nghĩ vớ vẩn, phải học tập cho tốt.”
Diệp Nhượng cũng nói: “Ừ, quả nhiên Thanh Nguyệt đang lừa mình, cô ấy căn bản đâu có tỏ tình gì!”
 
------oOo------
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện