Diệp Nhượng nhớ lại mười năm trước nhưng dù anh cố thế nào cũng không nhớ nổi cái gì.
Ký ức của anh giống như bị Sơn Thần dùng cục tẩy xóa khỏi não bộ, chỉ để chừa lại một dấu bút chì mờ mờ chờ anh tìm tòi nghiên cứu xem lúc trước mình đã trải qua việc gì.
Quá khó khăn, thế này đúng là quá khó khăn.
Diệp Nhượng và Hoa Thanh Nguyệt cũng không khôi phục bình thường, và kẻ duy nhất cảm thấy vui với chuyện ấy là Hoa Tê Vân.
Anh dậy rõ sớm, đẩy cửa sổ phòng ngủ và ghé vào song cửa sổ đánh thức hai bạn nhỏ: “Chúng ta đi đạp thanh đi?”
“Anh, hiện tại là mùa thu, anh đi đâu đạp thanh vậy?” Diệp Nhượng mỉa mai.
“Thằng nhóc thối.” Hoa Tê Vân hừ hừ cười, ném một đống dao găm vô hình sang.
Thằng nhóc thối Diệp Nhượng thở dài một hơi sau đó anh rời giường, Nguyệt Đoàn Tử thì vẫn ôm chăn ngủ không biết trời trăng gì.
Diệp Nhượng đi tất đi giày và dẫm lên ghế để đánh răng rửa mặt.

Xong xuôi anh về phòng ngủ đánh thức Hoa Thanh Nguyệt thì thấy Hoa Tê Vân ngồi xổm ở mép giường bưng một bát gà viên KFC thơm ngào ngạt làm công cụ đánh thức em gái.
Diệp Nhượng đi qua nhón tay lấy gà trong bát để ăn.
Hoa Tê Vân: “Cậu tự tiện nhỉ?”
“Anh cũng cảm thấy tôi và Nguyệt Đoàn Tử sẽ kết hôn đúng không?” Diệp Nhượng tự tin hỏi.
Hoa Tê Vân: “A, cậu thấy tôi tốt tính thì cảm thấy nói cái gì tôi cũng sẽ không đánh cậu đúng không?”
Diệp Nhượng: “Bởi vì lời tôi nói chính là sự thật thế nên anh cũng coi như người nhà của tôi.”
Hoa Tê Vân lập tức để Diệp Nhượng cảm thụ cái gì gọi là người nhà.
Anh vớt Diệp Nhượng lên đánh hai cái vào mông: “Nếu không phải tôi và cậu không thân thì cái mông này của cậu hôm nay nở hoa là cái chắc!”
Nói xong hai tên đàn ông thối ngẩng đầu thì thấy Hoa Thanh Nguyệt lộ nửa cái mặt ra ngoài chăn và cười hê hê.
“Dậy đi, anh mang em ra ngoài chơi!”
Hoa Thanh Nguyệt gật gật đầu và ngồi dậy sau đó mơ màng lướt qua Hoa Tê Vân để ôm lấy Diệp Nhượng và hôn anh một cái ngọt lịm.
Hoa Tê Vân sắp khóc rồi.
Quá tàn nhẫn.
Mà tàn nhẫn nhất chính là làm một người anh trai yêu em gái vô độ lại phải nhìn em gái có bạn trai, còn nhìn con bé hôn bạn trai trước mặt mình.
Hoa Tê Vân xách Diệp Nhượng l3n đỉnh đầu.
Diệp Nhượng: “Sao thế, anh giận quá muốn quăng tôi xuống hả? Anh nhớ kỹ tôi mà ngã là quốc gia tổn thất ngàn tỷ đó.”
“Tôi còn cả đống em rể mua một tặng một ngoài kia kìa!” Hoa Tê Vân châm chọc nói, “Thằng nhóc thối, không biết trời cao đất dày, chỉ có mỗi chỉ số thông minh là miễn cưỡng có đóng góp chút ít cho quốc gia mà xem cậu đắc ý chưa kìa.

Có ích gì hả? Cậu có thể thêm được cái lợi ích gì cho Nguyệt Đoàn Tử hả?”
Hoa Thanh Nguyệt vỗ tay: “Tốt, tiếp tục đánh đi, em thích nhất xem hai người đánh nhau.”

Cô xuống giường và nhảy nhót đi rửa mặt.
Diệp Nhượng: “Nói thật…… đây là lần đầu tiên tôi thấy anh nói nhiều như thế đó.”
Hoa Tê Vân hừ một tiếng và buông anh ra: “Thu dọn đi, nhớ lát nữa ra ngoài chơi cậu phải hỗ trợ lấy đồ, cầm đồ.

Cậu cũng phải học cách nhìn bạn gái mình xem con bé có nhu cầu gì, có vui hay không.”
“Đa tạ.” Diệp Nhượng nghiêm trang khom lưng nói cảm ơn, “Lần đầu tiên hẹn hò có nhiều chỗ tôi chưa hiểu, làm phiền Hoa quân sư cho tôi lời khuyên dù anh cũng chưa từng một lần yêu đương.”
Hoa Tê Vân: “Cậu dám châm chọc tôi à?!” Lời trong lời ngoài đều nói anh lý luận suông, chưa từng hẹn hò lại nhiều lần ra lời khuyên vớ vẩn.
Hờ, nói chuyện với người làm công tác văn hoá chỉ có chỗ này tốt, người ta vĩnh viễn có thể hiểu được lúc nào anh đang khen ngợi và lúc nào đang châm chọc.
Diệp Nhượng chậm rì rì mà cười cười, ỷ vào bản thân hiện tại là nhi đồng nên không sợ bị đánh.
Ai dám đánh anh chính là ngược đãi trẻ em, báo cảnh sát ngay, hừ.
Tuy buổi sáng cục diện khá giương cung bạt kiếm nhưng lúc thật sự ra ngoài chơi thì quan hệ giữa anh vợ và em rể lại khá hòa hợp.
Hôm nay anh vợ thật sự muốn mang hai “Nhi đồng” này chơi một lần cho đã nên hạng mục chọn lựa cực tốt.
Anh lên mạng tìm hiểu rồi mang theo hai đứa nhỏ vào công viên tự nhiên quan sát côn trùng.
Tuy Diệp Nhượng vẫn thầm mắng anh vợ là mùa thu thì côn trùng cái rắm gì nhưng anh vợ không phải người bình thường, tới nơi rồi Diệp Nhượng mới nhớ ra bản thân đã quên mất trình độ bi3n thái của sinh thái địa phương.

(Hãy đọc thử truyện Sau khi mất nước ta gả cho kẻ chân đất của trang Rừng Hổ Phách) Nơi này không phải thủ đô, không có chuyện vừa vào thu côn trùng đã biến mất.

Miêu Cương bi3n thái ở chỗ bốn mùa không rõ rệt, sinh thái quanh năm đều sức sống tràn trề.
Hoa Tê Vân giống anh thầy bói tự mang theo thần thái huyền huyễn.

Anh đi tới đâu cũng có thể thấy được mấy con bướm, còn không phải cái loại bình thường mà là cái loại xinh đẹp với đuôi dài ấy.
Đám bướm kia thấy Hoa Tê Vân như thấy Hương phi trong Hoàn Châu Cách Cách.

Hoa Tê Vân chỉ cần búng tay một cái là tụi nó sẽ rơi xuống đầu ngón tay anh.
Hoa Tê Vân ngồi xổm xuống để em gái có thể nhìn hoa văn hiếm có trên người lũ bướm kia.

Diệp Nhượng đúng là mở rộng tầm mắt.
“Sinh thái nơi này thật tốt.” Diệp Nhượng cảm thán.
“Trước kia đây cũng là núi rừng nhưng bị khai phá.” Hoa Tê Vân nói, “Đây chính là nhà tôi.”
“Núi rừng và đầm lầy là của mọi người.” Diệp Nhượng bĩu môi sửa đúng.
Hoa Tê Vân cười tủm tỉm nói: “Ừ, biết cậu hâm mộ non sông gấm vóc của Miêu Cương rồi.


Nhà của tôi đúng là giàu có.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Hai người có thể tạm dừng một lát không? Thật trẻ con! Người lớn đi qua chỗ này đều cười các người kìa……”
Đang nói thì một đôi tình nhân trẻ đi qua.

Cô gái kia nhìn thấy mái tóc dài của Hoa Tê Vân là lập tức hâm mộ tới độ mắt xanh lè.

Lại thấy một trai một gái bên cạnh anh thì quả thực cô ta cảm thấy vợ của Hoa Tê Vân chắc phải hạnh phúc tới ngất xỉu.

Chắc kiếp trước vợ anh phải cứu cả dải ngân hà ấy chứ.
Cô nàng túm tay bạn trai và không đi nổi nữa: “Anh xem người ta sinh giỏi chưa! Long phượng thai à?”
Hoa Tê Vân: “…… Ấy, không phải.”
Anh đẩy Diệp Nhượng ra nói: “Đây là con nhà hàng xóm.”
Hoa Thanh Nguyệt lập tức ném cho anh ánh mắt xem thường.
Cô nàng kia lập tức nói: “A, đúng đúng, cô nhóc này vừa nhìn đã thấy chính là con gái anh, thật xinh đẹp…… còn rất giống anh.”
Bạn trai cũng không thể ăn dấm của một người ba đã có con được.
Diệp Nhượng bĩu môi và xoay người nói: “Chú không thể ghét bỏ tôi chỉ vì chú không phải cha đẻ của tôi như thế, cẩn thận trở về tôi mách mẹ tôi đó.”
Hoa Tê Vân: “Á à!”
Diễn đến nghiện rồi hả?
Hoa Tê Vân xốc lại tinh thần chuẩn bị định đáp chiêu của Diệp Nhượng thì Hoa Thanh Nguyệt lại vùng khỏi tay anh mà chạy.
Hoa Thanh Nguyệt: “Quá trẻ con, thật sự quá thể, không chịu nổi nữa.”
Diệp Nhượng đuổi theo nắm lấy tay cô và cùng chạy.
Hoa Tê Vân gào: “Này, hai đứa đừng chạy nhanh quá, lạc đó!”
Hoa Thanh Nguyệt xoay người làm cái mặt quỷ với anh sau đó lôi kéo Diệp Nhượng để anh cũng quay lại làm cái mặt quỷ.
Diệp Nhượng quay đầu lại nhưng không biết làm mặt quỷ, tôn nghiêm của anh không cho phép vì thế anh chỉ mấp máy môi: “Lêu lêu.”
Hoa Tê Vân: “……”
Kỳ thật Diệp Nhượng làm em rể của anh cũng được.

Diệp Nhượng là cái kiểu nghiêm trang tới mức buồn cười, còn anh là kiểu khôi hài mà không tự biết, hiệu quả ở chung đúng là tốt.
Hoa Tê Vân nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Sơn Thần làm mai mối khiến cậu ta đắc ý chưa kìa.”

Hoa Thanh Nguyệt và Diệp Nhượng tự mình chơi tiếp.
Biết được Diệp Nhượng trước giờ chưa từng chơi giường nhún thế là Hoa Thanh Nguyệt lập tức mang theo anh nhảy lên đó, điên cuồng mà chơi.
“Quá sung sướng!” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Hơn 20 tuổi còn chơi trò này thật sự cũng hơi ngượng.”
Đầu tiên Diệp Nhượng thử thử, tay đút túi nhảy vài cái.

Sau đó anh bị Hoa Thanh Nguyệt đẩy tới lui thế là cũng dần thả lỏng tâm tình.
Anh nhảy dựng lên, miệng cười khanh khách.
Chơi đến cả người là mồ hôi, tiền thì để Hoa Tê Vân trả, sau đó hai đứa nhỏ lại nắm tay nhau chạy đi.
Hoa Tê Vân vừa quay đầu đã gào về phía hai đứa: “Đừng chạy xa quá, lát nữa tập hợp ở cửa vào!”
Lời Hoa Thanh Nguyệt đáp vọng lại từ xa: “Đã biết ~”
Cô mang theo Diệp Nhượng chui vào rừng cây.
“Nơi này có một hốc cây.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Từ lâu trước kia em đã theo dõi khu vực phong thủy tốt đẹp này.

Cái hốc kia đại khái cao bằng chúng ta, trùng hợp có thể chứa được hai đứa nhỏ.”
“Tìm hốc cây làm gì?”
“Trốn trong đó ấy!” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Căn cứ bí mật, lúc anh còn nhỏ chưa từng chơi trò đó sao?”
Diệp Nhượng lắc đầu: “Khi anh còn nhỏ đa phần đều không giống những đứa nhỏ khác.”
“Thật thảm!” Hoa Thanh Nguyệt nói xong lại nhéo nhéo mặt Diệp Nhượng và chống nạnh nói, “Không sao, trước kia chưa từng chơi thì hiện tại chị sẽ cùng chơi với cậu!”
Diệp Nhượng phì cười: “Nguyệt Đoàn Tử, đủ rồi đó!”
“Chưa từng nghe ai nói thế hả?” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Tâm lý của con gái luôn lớn hơn con trai, hai ta hiện tại coi như bằng tuổi vì thế tâm lý của em lúc này hẳn là trưởng thành hơn anh, gọi chị cũng không sai.”
Cô đúng là biết ăn nói.
Chị đại mang theo đàn em tìm được nơi phong thủy tốt nổi danh trong truyền thuyết.

Đó là một hốc cây bị một mảnh cỏ dại lớn che đậy.
Hoa Thanh Nguyệt thấy đã tìm được vị trí thì đẩy cỏ ở cửa hốc cây ra, đang chuẩn bị bước vào bỗng cô thấy một con rắn trong đó thế là hét lớn: “A!!”
Diệp Nhượng nhanh nhẹn chạy tới, Hoa Thanh Nguyệt chưa từng thấy anh chạy nhanh như thế bao giờ.

Vừa hoàn hồn cô đã thấy anh chắn trước mặt mình.

Nhưng hai người nhìn lại thì thấy con rắn kia chẳng động đậy gì, hóa ra nó là rắn giả công viên bỏ vào trong hốc cây.
“Kỳ quái, vì sao chỗ này lại có rắn giả?” Diệp Nhượng hỏi.
Hoa Thanh Nguyệt chỉ vào bảng hướng dẫn treo trên hốc cây: “Anh nhìn kìa, xin đừng đi vệ sinh ở đây.”
Diệp Nhượng: “…… Ha, thật đúng là nơi phong thủy tốt.”
Hoa Thanh Nguyệt cười xong lại đột nhiên ôm lấy eo của anh từ phía sau.
Ờ… cũng không phải eo.
Diệp Nhượng thấy tim mình mềm mại như một dòng nước sau đó anh nhẹ giọng nói: “Sao nào, nhớ tới ơn cứu mạng nên muốn lấy thân báo đáp à?”

Hoa Thanh Nguyệt hỏi anh: “Lần đầu tiên em muốn lấy thân báo đáp anh đã cự tuyệt một cách lạnh lùng.

Lần này em không lấy thân báo đáp nữa, em muốn xem là ai không nhịn được.”
“Là anh!” Diệp Nhượng xoay người cầm lấy tay cô nói, “Đương nhiên là anh.

Hiện tại anh cầu bạn học Hoa Thanh Nguyệt suy xét có muốn cùng anh đính hôn từ bé hay không.

Hôm nay phải trả lời ngay, biết đâu ngày mai là có thể thành hiện thực.”
Hoa Thanh Nguyệt nở nụ cười sau đó lắc lắc đầu: “Diệp Nhượng, trên thực tế em có một yêu cầu…… Cái này hơi tùy hứng một chút.”
“Em nói đi, dù lên núi đao xuống biển lửa Diệp Nhượng anh cũng sẽ không chối từ mà vượt lửa quá sông để thực hiện cho em!”
Hoa Thanh Nguyệt nói: “Em muốn anh nhớ lại lời tỏ tình em đã nói với anh mười năm trước, nguyên văn ấy.”
Diệp Nhượng: “……”
Anh ngây ra.
Lời tỏ tình mười năm trước.
Để anh nghĩ lại, mười năm trước đậu giá từng tỏ tình…… Chờ một chút, cô …… câu nào mới tính là tỏ tình đây?
Khi ấy cô nói thích anh vô số lần, lúc đóng vai gia đình cô cũng bắt anh đóng giả chú rể, còn anh thì nghĩ mình đang dỗ trẻ con nên cũng phối hợp.

Nếu phải nói ra thì lần nào mới là tỏ tình thật sự đây? Sau khi anh cứu Hoa Thanh Nguyệt và cõng cô về trại là đưa cô tới sở y tế luôn.
Tiếp theo đó cha mẹ anh về thế là anh theo đoàn khảo sát rời đi.

Nói cách khác, trong ấn tượng của anh thì sau khi cứu Hoa Thanh Nguyệt cô chưa từng tỏ tình gì với anh.
Vậy cô tỏ tình lúc nào nhỉ?
Diệp Nhượng sững sờ tại chỗ.
Hoa Thanh Nguyệt vừa cười vừa khóc sau đó cô giơ tay lau nước mắt nói: “Anh vẫn không nhớ ra.

Chuyện năm ấy anh hoàn toàn chẳng nhớ được cái gì.”
Diệp Nhượng vỗ đầu.
Sao lại thế này? Là ai đã xóa ký ức của anh sao? Ký ức của con người thật sự dễ quên như vậy ư?
Hoa Thanh Nguyệt nói: “Diệp Nhượng, lần đầu tiên gặp anh em đã biết mình tìm thấy nửa kia của bản thân.”
Diệp Nhượng dừng lại và chậm rãi ngẩng đầu nói: “Kỳ thật anh……”
Anh cũng thế.
Hoa Thanh Nguyệt lau nước mắt và hít hít mũi nói: “Diệp Nhượng, anh cố nhớ lại đi, em muốn nghe anh nói với em một lần những lời em đã tỏ tình với anh lúc trước.”
 
------oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện