Diệp Nhượng lại tới Thương tộc.
Anh ngoan ngoãn để Hoa Thanh Nguyệt dắt tay rồi ngửa mặt nhìn Đại Vu lúc này một lời khó nói hết.
Đại Vu cúi đầu nhìn anh và nghe Hoa Thanh Nguyệt nói xong mới hỏi: “Cậu muốn tới mảnh đất cũ của Thương tộc à?”
Diệp Nhượng nói: “Cháu nằm mơ thấy Sơn Thần ở đây…… muốn cháu tới đó.”
Sao nghe giống lừa đảo thế nhỉ?
Đại Vu gật gật đầu: “Nếu đã như vậy thì hai đứa đi đi, nhưng nơi ấy xa, mang theo nhiều lương khô một chút, bây giờ ở lại ăn cơm đã rồi hẵng đi.”
Tuy Diệp Nhượng bé nhưng ăn không ít tí nào.
Đại Vu nhìn anh ăn và đột nhiên nói với Hoa Thanh Nguyệt: “Hẳn không phải đứa nhỏ lớn lên với cha mẹ.”
Diệp Nhượng ngẩng đầu liếc Đại Vu một cái.

Lời ông ấy nói là trần thuật chứ không phải câu hỏi.
Hoa Thanh Nguyệt đáp: “Sao ba lại biết? Ba mẹ Diệp Nhượng bận công việc nên khi còn nhỏ anh ấy chủ yếu sống một mình.”
“Ừ.” Đại Vu nói, “Thời thơ ấu của một người sẽ ghi dấu trên người của họ, sau khi thành niên cũng chịu ảnh hưởng.

Nhưng đa số mọi người khi lớn lên sẽ che giấu, có điều đôi mắt của ba có thể nhìn rõ.”
Diệp Nhượng tiếp tục ăn, càng thêm quy củ.
Đại Vu lại nói: “Quá quy củ lại không có nhân khí.

Có phải người lớn trong nhà rất nghiêm khắc phải không? Người già rồi, cách thời thơ ấu của mình quá xa sẽ quên lúc trước mình lớn lên thế nào.

Con người ta trưởng thành đã lâu rồi đến lúc giáo dục con cháu lại dễ dàng đi theo hai thái cực khác nhau.

Hoặc là quá mức chiều chuộng, hoặc quá mức nghiêm khắc.

Người lớn trong nhà chăm sóc cậu lúc còn bé hẳn đã dùng nhiều lý lẽ nên mới dạy cho cậu thành đứa nhỏ kỳ quái như thế.”
Lúc này Diệp Nhượng thật sự tin cha Hoa Thanh Nguyệt chính là thầy bói siêu hạng!
Nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại thì vẫn thấy có đạo lý.
Đại Vu lại nói: “Có thể chính Sơn Thần cũng không đoán được cậu sẽ trưởng thành và trở thành một người thế này nên ông ấy mới để cậu quay về thời thơ ấu.

Đó là có nguyên nhân…”
Diệp Nhượng nói: “Cháu đâu phải người của Thương tộc, theo lý thuyết thì Sơn Thần của mọi người không thể quản tới cháu chứ?”
“Mỗi người đều có số mệnh của chính mình, tuy cậu không lớn lên ở Thương tộc nhưng ông ấy có thể nương A Nguyệt Đoàn Tử mà nhìn thấy số mệnh của cậu sẽ ở Thương tộc.


Hiện tại những việc ông ấy làm chính là trời cao can dự vào nhân gian.

Đi thôi, nếu đã thế thì bất kể hai đứa đã trải qua việc gì đều sẽ có được thu hoạch.”
Diệp Nhượng như suy tư gì đó.
Sau buổi “Truyền giáo” Hoa Thanh Nguyệt mang theo Diệp Nhượng vào núi.
Lần này không phải bọn họ chỉ đi con đường nhỏ trong rừng mà thật sự vào núi ấy.

Mỗi người cầm một cây gậy trong tay dùng để gạt cỏ và đuổi rắn.

Diệp Nhượng và Hoa Thanh Nguyệt đều thay quần áo truyền thống của người Thương tộc, ống tay áo và ống quần đều được buộc chặt.
“A ba đồng ý cho chúng ta vào núi khả năng là vì gần đây thời tiết tốt.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Ở thành thị đa số mọi người sống không cần nhìn sắc mặt của ông trời nhưng ở chỗ này mọi người sống giữa tự nhiên nên mọi việc phải dựa vào ý trời.

Thời tiết tốt hay xấu đều do tự nó, còn chúng ta phải dựa vào đó mà làm việc.”
“Như vậy mà mọi người không cảm thấy chán sao?” Diệp Nhượng hỏi, “Cái này cùng mấy người dựa vào bói toán mà sống thì có gì khác nhau?”
“Cũng không hẳn thế.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Bói toán thật sự không phải căn cứ vào kết quả bói ra để làm việc mà ý của nó là muốn để tự nhiên nói với chúng ta phương hướng cần phải đi.

Nói cách khác, em muốn kết hôn với anh, đã quyết ý sẽ không thay đổi thế là em sẽ bói một lần xem nhân duyên của chúng ta thế nào.

Nhưng chẳng lẽ kết quả không may thì em sẽ không kết hôn với anh nữa à? Không phải thế, nó chỉ nói với ta rằng chúng ta có thể cứ làm như thế nhưng kết quả sẽ không như ý.”
“Anh hiểu ý em.” Diệp Nhượng nói xong lại bổ sung, “Anh cảm thấy chúng ta kết hôn sẽ rất tốt, anh lấy nhân cách ra đảm bảo.”
“Nhân cách sẽ thay đổi.” Hoa Thanh Nguyệt vui đùa nói.
“Trăm khoanh vẫn quanh một đốm.” Diệp Nhượng nói, “Anh hay thay đổi nhưng lòng anh là một hằng số bất biến.

Chúng ta tự do yêu đương, lại khiến trời cao gây ra nhiều sóng gió thế này khẳng định nhân duyên này là trời định, nếu đã thế…… thì về sau dù có sóng to gió lớn thế nào chúng ta cũng đều có thể an ổn vượt qua, sẽ không lật thuyền trong mương.

Vì vậy em cứ yên tâm.”
Hoa Thanh Nguyệt cực kỳ vui vẻ mà bế anh lên hôn một cái.
Diệp Nhượng vùi đầu vào cổ cô mà nhỏ giọng nói: “Trời sắp giáng sứ mệnh cho anh…… vì thế hiện tại anh càng thêm kiên định, mặc kệ thế nào anh vẫn sẽ cưới em.”
“Người Thương tộc không nói gả cưới.” Hoa Thanh Nguyệt buông anh xuống và cười nói, “Bọn em gọi là hôn, hôn đến té xỉu.”
“Cẩn thận lời nói chứ.” Diệp Nhượng cũng nở nụ cười.
“Có hai tầng ý.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Cuộc đời này nói trắng ra là chúng ta cứ mơ màng hồ đồ sống cho tới khi qua đời.

Hôn nhân cũng là lựa chọn mơ hồ, nếu không phải bị mê mang thì có ai điên cùng một người xa lạ gắn bó cả đời chứ? Tầng ý thứ hai chính là nói nhân duyên không cần tách bạch quá rõ, nếu không chúng ta sẽ trở thành người siêu trần thoát tục và coi nhẹ nhân duyên.


Thế nên nhân duyên coi trọng một từ hôn, cứ thế mơ màng hồ đồ, coi như không biết gì mà kết hôn.”
Diệp Nhượng nghiêm trang gật đầu: “Được, ba em là Đại Vu còn em là Tiểu Vu.”
Hoa Thanh Nguyệt ha ha cười: “Thật đó, từ nhỏ anh trai em đã hiểu rõ mọi chuyện nên đời này anh ấy vui vẻ một mình tự gánh vác mà độc hành.

Anh ấy không mê mang nên sẽ không kết hôn.

Sao nào, bạn học Tiểu Diệp, nghe xong cách nói này anh còn muốn cùng em kết hôn không?”
Diệp Nhượng không nói gì vì anh cũng đang thật sự tự hỏi.

Mãi một lúc lâu sau anh mới đáp: “Anh hiểu, con người luôn ngây ngốc khi đối mặt với thứ người ta thích nhất.

Vừa rồi anh nghiêm túc tự hỏi mình lựa chọn làm nghề này hẳn không phải vì yêu thích mà xuất phát từ năng lực và trách nhiệm.

Đời này hình như anh chưa từng gặp thứ gì mình thật sự yêu thích nên vẫn luôn tỉnh táo cho tới bây giờ.

Mãi tới khi nhìn thấy em trái tim này mới nảy s1nh lý do khiến lý trí mê mang.”
Hoa Thanh Nguyệt không nhịn được vỗ tay: “Anh quá biết ăn nói.”
“Bởi vì anh đang nói những lời sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ.” Diệp Nhượng đáp.
Vị trí của ổ rắn hình như đã bị di chuyển, trên đường đi hai người cũng không gặp con rắn nào.

Hoa Thanh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.

Cô cõng Diệp Nhượng và đẩy lùm cây cao chừng 3 mét tầng tầng lớp lớp trước mặt ra trước khi nghe được tiếng nước.
“Chỗ này có thác nước.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Em kể cho anh nghe, lúc em và anh trai còn nhỏ từng ở chỗ này bái lạy đó.”
Diệp Nhượng thực sự bị chuyện này dọa kinh ngạc: “Kết nghĩa anh em sao?”
“Em xem phim truyền hình đến nghiện thế là một hai phải lôi kéo anh trai tới đây kết nghĩa.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Anh trai em đành đồng ý, bọn em còn trộm đùi gà tới cúng cho thác nước.”
“Lúc ấy kết nghĩa anh em là hứa hẹn cái gì?”
Hoa Thanh Nguyệt gõ đầu nhớ lại: “Hơ…… đúng rồi, về sau anh ấy có đùi gà thì em cũng phải có!”
Diệp Nhượng bỗng nhiên hiểu vì sao Hoa Tê Vân cứ nhét đùi gà cho em gái.
“Xem ra thác nước này đúng là linh nghiệm.” Diệp Nhượng nói, “Em muốn cùng anh bái lạy không?”
Hoa Thanh Nguyệt bật cười nhưng sau đó lại gật đầu: “Được!”

Hai người đi đến trước thác nước sau đó Hoa Thanh Nguyệt lấy ra một túi bánh quy và bẻ một nửa cầm trong tay.

Hai người quỳ gối bên tảng đá lớn dưới thác nước.
Hoa Thanh Nguyệt cười nói: “Vẫn là tôi đây, lần này tôi muốn kết nghĩa anh em với Diệp Nhượng, chúng tôi từ nay về sau kết nghĩa kim lan!”
“Không được dùng từ lung tung!” Diệp Nhượng tru lên.
“Từ đây vợ chồng cũng giống bạn bè!”
Diệp Nhượng ngẩn người sau đó nhếch miệng cười.
“Tôi có một miếng thì anh ấy có nửa miếng.”
“Vinh nhục cùng nhau!” Hoa Thanh Nguyệt nói hết.
Diệp Nhượng lại bổ sung: “Không có nhục, sau này cuộc đời anh đạt được vinh quang nào đều có một nửa là của em.”
Hai người nói xong là ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn rồi vừa ngắm thác nước vừa ăn bánh quy.
“Qua thác nước này là tới rồi.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Không biết có thể thấy được cái gì ở chỗ ấy.”
“Em từng gặp Sơn Thần chưa?” Diệp Nhượng hỏi.
Hoa Thanh Nguyệt ha ha cười: “Anh ngốc hay em ngốc đây? Sơn Thần chỉ là một cách nói, thế giới này có trời nhưng không có thần.

Anh hiểu ý em không? Nói là Sơn Thần nhưng kỳ thật đó là thứ không tồn tại……”
“Hở? Thế lúc trước anh xin lỗi ai thế?”
“Sơn Thần.” Hoa Thanh Nguyệt cắn bánh quy và nhìn không trung nói, “Vạn vật trên thế gian đều cân bằng, đã có thứ hiện hình như con người chúng ta thì hiển nhiên phải có ma quỷ không thể thấy.

Người là thật, tinh thần là hư không, anh không thể cho rằng những thứ đó không tồn tại chỉ vì anh không nhìn thấy nó.

Thương tộc gọi những thứ không thể nhìn thấy trong núi này là Sơn Thần.”
Diệp Nhượng liên tục gật đầu: “Ba anh hẳn sẽ thích triết học của Thương tộc, rất thú vị.”
“Ba em luyện ngũ cảm để có thể thông qua nhiều phương hướng khác nhau ‘nhìn’ chúng nó rồi giao lưu.

Đó không phải thông linh mà là làm quen.

A ba nói con người rất cứng nhắc, muốn nhận thức cái gì đầu tiên sẽ phải nhận rồi mới tới thức.

Nhưng trên thực tế chúng ta có thể thông qua thức để nhận.”
Diệp Nhượng nghe đến mê mẩn.
Hơn hai mươi năm cuộc đời của anh chưa bao giờ nghiêm túc nghe những đạo lý về “tà môn ma đạo” như thế này.

Nếu trước kia có người nói với anh như thế anh sẽ cười khinh miệt và cho rằng họ đang nói vớ vẩn.

Nhưng hiện giờ Diệp Nhượng không chỉ nghe hết mà còn đưa ra kết luận.
“Em đúng là thiếu nữ vu cổ.” Diệp Nhượng nói, “Cũng chỉ có em mới có thể vẽ ra những bức tranh……”
Thứ trước tiên kéo bước chân anh lại chính là những bức tranh của cô.


Những bức tranh ấy có vẻ kỳ dị mang theo một loại thần tính và cảm giác kỳ bí của phương đông.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Mà hiện tại anh đã hiểu, cảm giác thần bí mông lung của phương đông kia giống như con rồng ẩn trong mây, thấy đầu không thấy đuôi, vĩnh viễn không thể miêu tả toàn bộ.

Chính vì thế người ta chỉ có thể từ màu sắc phân biệt ra thần tính mơ hồ của nó.
Diệp Nhượng bỗng nhiên phát hiện Hoa Thanh Nguyệt là một quả cầu pha lê, thông qua đó anh có thể biết đến những thứ trước kia anh căn bản khinh thường.

Anh cũng chạm tới những tình lý ở bên ngoài thế giới thường ngày.
Hoa Thanh Nguyệt đi về phía trước còn anh thì không ngừng đuổi theo cô.

Lúc qua sông cô dừng lại kéo tay anh.
Diệp Nhượng lao lực nhảy lên cục đá, một khắc chạm vào tay cô toàn bộ thế giới xung quanh đều an ổn lại.
Sau đó mắt anh nhìn đồng hồ trên tay cô.
“Nguyệt Đoàn Tử, chúng ta xuất phát lúc mấy giờ nhỉ?”
“Hai giờ chiều.”
“Em nhìn đồng hồ đi, hiện tại là mấy giờ!”
Hoa Thanh Nguyệt nâng tay thấy đồng hồ chỉ 10 giờ.
“…… 10 giờ tối ư?” Hoa Thanh Nguyệt nghi hoặc, “Đồng hồ hỏng à?”
Cô móc di động ra nhưng di động cũng ghi 10 giờ tối.

Cô ngẩng đầu nhưng trời vẫn sáng trưng.
“Không có khả năng!” Cô và Diệp Nhượng đều ngây ra.

Bọn họ đi qua thác nước và bụi cây thì lập tức thấy mặt trăng thật lớn treo trước mặt.
Mặt trăng kia to đến độ người ta sợ hãi, mà không trung quanh đó cũng bị ánh trăng chiếu sáng như ban ngày.
Hoa Thanh Nguyệt ngẩn người và ôm chặt Diệp Nhượng.
Diệp Nhượng nhẹ giọng nói: “Thời gian hình như không giống bên ngoài, lúc trước bọn em tới đây chơi có phát sinh chuyện kỳ quặc này không?”
Hoa Thanh Nguyệt cắn môi lắc lắc đầu, qua một lát cô mới nhỏ giọng nói: “Diệp Nhượng…… Anh  có cảm giác được……”
“Hử?”
“Anh có thấy chỗ này không giống thật hay không?”
Diệp Nhượng nhìn chằm chằm cảnh núi rừng quanh vầng trăng kia thật lâu sau đó bỗng nhiên mở miệng nói: “Hoa Thanh Nguyệt, em nói ngoài trời đất và con người thì thế giới này còn có thứ chúng ta không hiểu được.

Đây chỉ sợ chính là thứ đó.”
 
------oOo------
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện