Phỏng vấn đều có kịch bản trước.
Diệp Nhượng không biết.
Phiên dịch cũng bị bộ dạng ch@n chó hiện tại của Hoa Thanh Nguyệt lây nhiễm nên cực kỳ nịnh nọt đưa kịch bản cho Diệp Nhượng bằng hai tay.
Diệp Nhượng đón lấy và sửng sốt một lúc sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Thanh Nguyệt.
Hoa Thanh Nguyệt vội vàng chạy tới nói: “Mấy vấn đề này anh cứ theo tình huống ngày thường mà trả lời là được.”
Diệp Nhượng: “…… Có thể chứ?”
“Có phải khó khăn gì đâu, linh cảm là do mảnh đất này cho em, sáng tác nghệ thuật chính là dựa vào thiên phú và tài hoa, còn lại đều dựa vào tạo hóa.”
Phiên dịch: “Vị tiên sinh này là?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Tôi là người đại diện của Hoa lão sư, tôi là…… Diệp Nhượng.”
Phiên dịch: “A…… Xin chào, lúc trước liên hệ với Hoa lão sư đều là cô ấy trực tiếp nghe máy nên tôi tưởng cô ấy không có người đại diện.”
“Ha ha ha ha, phải có chứ!” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Tôi, ấy, tôi nói là Hoa lão sư định kết thúc triển lãm cá nhân năm nay xong sẽ lập phòng làm việc nên đương nhiên phải có trợ lý và người đại diện.”
Diệp Nhượng cứ thế ngồi tại chỗ không nói câu nào.

Sau đó anh thấy phóng viên người Ý kia nhìn mình.
Đàn ông là hiểu đàn ông nhất.
Anh hiểu rõ ánh mắt lửa cháy hừng hực này có ý gì vì thế, Diệp Nhượng trừng mắt nhìn anh ta như cảnh cáo.
Ai biết cái anh chàng phóng viên kia càng thêm vui vẻ, thiếu chút nữa đã khua tay múa chân.
Xem ra cái tên phóng viên người Ý này là đồ hâm.
Kế tiếp là một vở kịch lớn.
Nó chính là bài kiểm tra khả năng đọc kịch bản của Diệp Nhượng.
Camera bắt đầu ghi thì phóng viên cũng bắt đầu hỏi.
“Linh cảm của cô tới từ đâu thế?”
Diệp Nhượng: “Trong lòng.”
Hoa Thanh Nguyệt đứng sau camera uống cà phê suýt thì phun hết cả cà phê ra như trong phim.
Phiên dịch: “Hoa lão sư…… cụ thể hơn chút đi, nói dài một chút ấy.”
“Quê hương, cuộc sống, mộng tưởng.” Diệp Nhượng mặt không biểu tình nói, “Trái tim tôi.”
Phóng viên người Ý không nhịn được nói: “Đôi mắt cô giống mắt nữ thần Athena vậy, nó lấp lánh ánh sáng tri thức ……”
Diệp Nhượng: “Cảm ơn.”
Phiên dịch: “?”
Hoa lão sư, chẳng lẽ cô hiểu tiếng Ý sao?? Thế tôi còn phiên dịch cái rắm ấy!
Phóng viên tiếp tục hỏi: Theo cô thì cái gì là quan trọng nhất với một người làm công tác nghệ thuật?
Diệp Nhượng trả lời: “Thiên phú, trí tuệ và nhiệt tình.”
Anh nói xong lại nhìn về phía phiên dịch còn chưa kịp dịch cho mình nghe.

Phiên dịch: “Hoa lão sư?”
Diệp Nhượng: “…… À, quên mất.”
Quên mất chỗ này còn có phiên dịch.
Anh giải thích: “Tôi có thể nghe hiểu một chút, không có gì phải kinh ngạc.”
Hoa Thanh Nguyệt đứng sau camera lập tức dựng ngón cái tán thưởng sau đó lại nhanh chóng dựng ngón giữa.
Diệp Nhượng, anh dám đào hố cho em nhảy thế hả!
Hoa Thanh Nguyệt: “Hoa lão sư, để phiên dịch làm việc đi, người ta chuyên nghiệp hơn đó.”
Diệp Nhượng: “Được.”
Bộ dạng lạnh băng này của anh cùng với vẻ lời ít mà ý nhiều khiến phóng viên điên đảo thần hồn.
“Cô là nữ thần!”
Phiên dịch giải thích: “Anh ấy khen cô có khí phách trang nghiêm, hào quang tỏa sáng tự nhiên.”
Diệp Nhượng đánh giá: “Anh quả là phiên dịch chuyên nghiệp.”
“Nói tới cảm thụ của cô khi sáng tác《 cửu sắc lai nhất 》đi!” Phóng viên lại đặt câu hỏi.
Diệp Nhượng: “Cửu sắc lai nhất?”
Hoa Thanh Nguyệt hơi giơ bản thảo của mình lên cho anh xem.
Diệp Nhượng: “Hóa ra là bức này…… Thật đẹp, mặc kệ xem bao nhiêu lần vẫn thấy đẹp.”
Hoa Thanh Nguyệt che miệng lặng lẽ vỗ đùi cười.
Xem bộ dạng hai anh em nhà này khi cười to giống nhau y đúc.
“Đúng vậy.” Phiên dịch cũng gật đầu, “Mỗi lần tôi xem cũng đều cảm khái, màu sắc ấy rốt cuộc là làm thế nào để tạo ra……”
“Tôi cũng không cố tình nghĩ ngợi.” Diệp Nhượng bỗng nhiên hơi hơi cúi người và nghiêm túc nói, “Tôi nghĩ đây là một kiểu đối thoại với chính tác phẩm của mình.

Mọi người đã xem quá trình cô ấy…… quá trình tôi vẽ tranh chưa? (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Là một kiểu đắm chìm, liền mạch lại lưu loát…… mọi thứ đều trôi chảy, giống như thầy cúng nhảy múa, dùng vũ đạo cùng kết nối với trời cao……”
“Chẳng trách mọi người đều gọi cô là vu nữ.” Phiên dịch không nhịn được gật đầu, “Thật sự quá đẹp.

Mỗi tuần tôi đều xem lại những video về quá trình vẽ tranh cô đăng lên mạng rồi dựa vào nét bút của cô tôi có thể sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Đúng rồi, những video đó của cô hiện tại rất được hoan nghênh ở nước ngoài.”
“Tôi biết.” Diệp Nhượng muốn nói tôi biết cô ấy được hoan nghênh thế nào.

Mỗi đêm nhớ tới Hoa Thanh Nguyệt anh sẽ mở các video cô vẽ tranh.

Ánh mắt anh chậm rãi theo những màu sắc hiện ra từ tay cô sau đó tình tĩnh rơi vào giấc ngủ.
Nhưng anh đột nhiên nhớ ra mình không thể khen, nếu không sẽ thành khoe khoang.


Và Hoa Thanh Nguyệt không phải người thích khoe khoang, cô cực kỳ khiêm tốn, mang đầy hơi thở nhân gian bình dị.

Cô chưa bao giờ có bộ dạng cao cao tại thượng của “một nghệ thuật gia” được xã hội tung hô.
Đúng rồi, không thể quá cao ngạo được.
Vì thế Diệp Nhượng thay đổi phương thức trao đổi.
Để tỏ lòng thân cận anh chuẩn bị tâm lý sau đó nhìn về phía máy quay và khẽ cười.
Đó là nụ cười rất nhanh, như phù dung sớm nở tối tàn, giống gió thổi qua là mất nhưng nụ cười ấy vẫn bị phóng viên nhìn thấy.

Anh chàng phóng viên kia muốn ngất xỉu.

Anh ta còn tưởng mình vừa thấy được nữ thần phương đông, là người thật ấy.
Mà trong lúc phóng viên đang dồn dập khen Diệp Nhượng và phiên dịch đang điên cuồng trau chuốt từ ngữ để dịch lại thì Hoa Thanh Nguyệt thực sự đang cầm khay cà phê và nhanh chóng xoa cằm.
“À…… Đây chắc là yêu tinh rồi!” Hoa Thanh Nguyệt búng tay một cái sau đó cô trốn sau camera và vui sướng nhảy một điệu chúc phúc của Thương tộc.
Điệu múa này rất thoát tục đặc biệt là khi dùng thân xác của Diệp Nhượng để nhảy…… Cô có cảm giác kỳ diệu, giống như một con dê đang đứng thẳng vặn cổ vặn mông trái phải ba vòng.
Diệp Nhượng thấy thế thì mặt lạnh như tượng thần Athena.
Phỏng vấn kết thúc là tới phần ăn cơm trưa.
Lúc đi vào nhà hàng Diệp Nhượng nhỏ giọng nói với Hoa Thanh Nguyệt: “Anh phải đi WC thế nào, anh nhịn đã lâu, hiện tại…… không nhịn được nữa.”
Hoa Thanh Nguyệt: “…… Không được, anh không thể vào WC nữ.”
Ba giây yên lặng.
“Không, anh cũng không thể vào WC nam.”
Diệp Nhượng: Ý em là anh phải nhịn nữa à?
Hoa Thanh Nguyệt: “Một bữa cơm mất một tiếng rưỡi, em cảm thấy nếu anh lại nhịn nữa sẽ có hại cho thân thể.

Anh hỏi xem có nhà vệ sinh riêng cho nhân viên không, là không gian độc lập ấy.”
Ha ha, hai đứa nghĩ hay nhỉ!
Ông trời cười lạnh một tiếng.
WC nữ quá nhiều người nên nói gì Diệp Nhượng cũng không vào đó.
“Người lịch thiệp không thể làm chuyện như thế!”
Dù đang mang thân con gái nhưng anh cũng không thể chiếm ‘món hời’ này được.
Vì thế cuối cùng vẫn là Hoa Thanh Nguyệt thò đầu vào WC nam thấy không có người mới vẫy tay để anh vào đó.
“Nhanh chóng giải quyết, em canh cửa cho anh, có thể kéo dài hai phút!”
Diệp Nhượng nhìn chằm chằm bồn cầu cho nam.

Hoa Thanh Nguyệt: “Anh định làm gì?! Thành thật dùng bệ xí cho em!”
Hai phút sau Diệp Nhượng khóc không ra nước mắt: “Anh…… Không được.”
“Đàn ông đừng có nói không được!” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Nhắm mắt lại cho em rồi giải quyết nhanh đi!”
Lại qua hai phút, Diệp Nhượng rốt cuộc cọ tới cọ lui đi ra.
Vẻ mặt của anh chính là vẻ linh hồn đã hôi phi yên diệt.

Anh đứng dựa vào cửa nhìn về phía Hoa Thanh Nguyệt với ánh mắt tràn đầy mệt mỏi.
Hoa Thanh Nguyệt nhanh tay nhanh chân túm lấy anh và nói: “Không được dùng thân thể của em làm ra tư thế bất nhã như thế, đứng cho đàng hoàng.”
Sau đó Hoa Thanh Nguyệt nói: “Đến lượt em.”
Diệp Nhượng trợn tròn mắt, chỉ thấy Hoa Thanh Nguyệt tháo thắt lưng, mắt nhắm lại, mặt đỏ bừng mà vừa huýt sáo vừa giải quyết.
Giờ khắc này não Diệp Nhượng đã tiến hóa lùi thành người vượn, khủng long hay cỏ dại gì đó, sau đó lùi về thời khai thiên lập địa, “Băng ——” một tiếng, vũ trụ không hề nể tình nổ mạnh một tiếng.
Anh ôm mặt ngồi xổm trên sàn nhà lặng lẽ gào thét.
Ông trời ơi, đây đúng là đùa bỡn chúng ta mà!!
Hoa Thanh Nguyệt kéo anh đứng lên rửa tay và phát hiện vừa kéo một cái anh đã nhẹ nhàng đứng lên.
Hoa Thanh Nguyệt: “Oa!! Anh khỏe quá!”
Diệp Nhượng: “Loại cảm giác vừa mới bị túm đã bị lôi theo thế này……”
Thực không an toàn.
Con gái quả nhiên……
Mắt Hoa Thanh Nguyệt sáng rực lên.
Cô đơn giản bế Diệp Nhượng lên sau đó đi tới bồn rửa tay.
Trong gương Diệp Nhượng vui vẻ ôm Hoa Thanh Nguyệt lúc này đang ngây ra.
“Hóa ra là cảm giác này……” Hoa Thanh Nguyệt líu lưỡi, “Thế nào? Bế kiểu công chúa này có khiến anh có thêm chút tâm tình thiếu nữ nào không?”
Diệp Nhượng: “Anh không có cái thứ đó.”
Qua một lát Diệp Nhượng ôm cổ cô và mở miệng nói: “Bỏ anh xuống, ngực anh bị đè khó chịu quá……”
Hoa Thanh Nguyệt: “…… A, được, được!”
Hai người giải quyết xong vấn đề gấp gáp nhất thì mặt mũi lại quay trở lại vẻ giả vờ lúc nãy sau đó hiên ngang đi vào phòng riêng.
Có chiêu đãi thì đương nhiên là có rượu.
Không ngờ tên phóng viên người Ý và anh chàng phiên dịch giỏi khen người kia lại cũng giỏi uống.

Hơn nữa hai người bọn họ cùng nhân viên quay phim đều là nam, chỉ có mỗi Hoa Thanh Nguyệt là nữ.
Diệp Nhượng ngồi ở ghế chủ vị với gương mặt lạnh như băng sương, cả người tản ra khí thế “Xin miễn rượu, kính rượu cũng không thèm uống,” thật đáng sợ.
Phiên dịch đã từng hợp tác với Hoa Thanh Nguyệt trước đó nên anh ta hiểu Hoa Thanh Nguyệt không uống rượu.

Vì thế anh ta thật nhiệt tình hỗ trợ cản rượu, sau đó túm chặt lấy “người đại diện mới” và nói một câu rất đàn ông: “Anh uống thay Hoa lão sư đi.”
Vừa mới dứt lời Diệp Nhượng lập tức trừng mắt uy hiếp Hoa Thanh Nguyệt.
Em cũng không được uống!
Hoa Thanh Nguyệt khoác tấm da của Diệp Nhượng thế là bỗng nhiên cảm thấy mình chẳng có gì phải sợ nữa: “Được, vậy tới một ly đi!”
Diệp Nhượng: “Không được!”
Hoa Thanh Nguyệt nâng ly rượu lên nói: “Đàn ông làm gì có chuyện không được.”

Phiên dịch vỗ vai Hoa Thanh Nguyệt và khen: “Được! Nói rất đúng!”
Diệp Nhượng: “……”
Một bữa cơm này cả chủ cả khách đều giữ thể diện nên cũng không uống quá kinh.

Tổng cộng Hoa Thanh Nguyệt chỉ uống có nửa ly rượu vang đỏ.
Ai biết vừa tiễn phóng viên đi cô đã dựa vào người Diệp Nhượng khiến anh lảo đảo vài bước.
Đàn ông…… xương to, nặng quá – Diệp Nhượng nghĩ thế.
“Say à?”
“Không nhìn rõ nhưng ý thức còn tạm.” Mỹ nhân Hoa Thanh Nguyệt đỡ trán.
Động tác này lại do thân thể Diệp Nhượng làm ra đúng là mang theo phong vị khác thường.
“Đêm nay tới nhà anh đi.” Diệp Nhượng nói.
“À……” Hoa Thanh Nguyệt cười cười, “Được, tới nhà anh, phải thảo luận một chút xem vì sao lại bị đổi…… thân thể.”
Cánh tay cô đặt trên vai Diệp Nhượng và nhéo nhéo bả vai của mình: “Cảm xúc thật tốt, …… thật hâm mộ anh, có thể cảm nhận được cảm giác tốt đẹp khi ôm chặt lấy một cô gái.”
Diệp Nhượng cười một cái.
Hai người chậm rãi đi về chung cư.
Diệp Nhượng lấy chìa khóa từ trong áo sơ mi mà Hoa Thanh Nguyệt đang mặc.
Nữ đồng nghiệp sáng nay đụng phải Hoa Thanh Nguyệt lúc này cũng vừa khéo mới mua đồ ăn trở về.
“A, kỹ sư Diệp đã về rồi à?”
Hoa Thanh Nguyệt nghe thấy thế thì quay đầu nhìn cô gái kia.

Sau đó cô cười xán lạn với đối phương: “Đúng, tôi đã về, cô mới mua đồ ăn về à?”
Cô dùng gương mặt của Diệp Nhượng mà cười thế là lực sát thương lập tức tăng lên mười phần.
Lúc làm việc Diệp Nhượng sẽ không cười với người ta như thế.

Lúc này anh thật giống ánh mặt trời, tươi đẹp lại ấm áp.
Hoa Thanh Nguyệt còn nâng cánh tay lên vẫy vẫy: “Hẹn gặp lại!”
Vẫn là tươi cười xán lạn như cũ, ánh mắt kia như những vụn vàng lấp lánh, lộng lẫy.
Vèo một tiếng, giống như có cái gì đó đánh trúng nữ đồng nghiệp, cô nàng ôm ngực, tim đập thật nhanh.
Sau đó cô chuyển ánh mắt qua cô gái mà “Diệp Nhượng” đang ôm.

Cô nàng kia mặt lạnh như băng, chả có biểu tình gì, giống như chủ tịch nước đang đi thị sát công tác.

Đối phương lễ phép gật đầu một cái và dứt khoát nói: “Vâng, tôi đã về, hẹn gặp lại.”
Nữ đồng sự lập tức tỉnh táo lại.
Sao, sao thế này?!
Sao lại …… thấy ngầu thế nhỉ!
 
------oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện