Tộc nhân gác đêm sắp xếp chỗ ở tạm thời cho Hoa Thanh Nguyệt.
“Con đà điểu này……” Anh chàng trẻ tuổi chỉ vào con đà điểu và hỏi, “Em buộc nó ở đầu giường cho chị hay ở ngoài cửa?”
Diệp Nhượng suýt thì không nhịn được buột miệng: “Khốn nạn, cậu không thấy là ngoài cửa có những 6 con chó đang như hổ rình mồi à?”
Hoa Thanh Nguyệt lập tức nói: “Để tôi, nó ngoan lắm, để nó ở chung với tôi đi.”
Anh chàng trẻ tuổi kia đỏ mặt nói: “Vậy chị A Nguyệt có cần gì thì gọi em……”
Cậu chàng vừa nói xong quay người đã thấy con đà điểu kia đứng ngay phía sau mình, cái mặt bẹp bẹp gần như dán lên mặt mình, con mắt to thô lố nhìn chằm chằm.
Anh chàng Thương tộc rất kinh ngạc, giác quan thứ sáu nói cho cậu biết con đà điểu này đang ăn dấm.

Thế là cậu khó hiểu vò đầu, đành cho mình một cái bậc thang: “Ha ha…… con đà điểu này lông mi dài thế…… vậy chị A Nguyệt, em về trước đây.”
Nói xong cậu chuồn ngay, một hơi trốn về phòng mình sau đó còn nhắc mãi tới Sơn Thần rồi lẩm bẩm: “Không phải là sứ giả do Đại Vu phái tới bảo vệ chị A Nguyệt chứ?”
Cậu suy nghĩ quá nhiều, càng nghĩ càng nơm nớp lo sợ, cả đêm mất ngủ.
Hoa Thanh Nguyệt thu dọn xong giường đệm mới nói một tiếng ngủ ngon và nằm xuống.
Diệp Nhượng đứng ở mép giường cảm thấy bộ dạng mình cực kỳ ngốc.
“Em ngủ rồi sao?” Diệp ngốc nghếch đứng đó hỏi.
“Chưa đâu.”
“Anh cũng chưa ngủ.” Diệp Nhượng nói.
Hoa Thanh Nguyệt đưa lưng về phía anh và lặng lẽ kéo chăn bịt miệng rồi trộm cười.
Diệp Nhượng ngu ngốc một cách đáng yêu quá.
“Anh……” Diệp Nhượng đảo đảo dậm dậm hai cái chân to lên sàn nhà và hỏi: “Trong tộc có rất nhiều người thích em hả?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Nhờ hào quang của a ba nên mọi người trong tộc đều thích em, còn khen em đáng yêu đó.”
Diệp Nhượng: “Ý anh là……”
Thằng nhóc vừa rồi nói chuyện với em mà mặt còn đỏ tới độ sáng chói cả phòng.
Diệp Nhượng thấy chua lòm.
Hoa Thanh Nguyệt xoay người lại chớp mắt to hỏi: “Cái gì?”
“Thằng nhóc vừa rồi……”
Hoa Thanh Nguyệt: “À? A Thanh ấy hả? Cậu ấy thì làm sao? Cậu ấy nói là sẽ buộc anh ở bên ngoài làm anh không vui à?”
Không biết vì sao Diệp Nhượng lại thấy vui vẻ rồi.

Bởi vì Hoa Thanh Nguyệt căn bản không chú ý tới cái mặt đỏ thẫm của tên kia!
“Không có gì.” Diệp Nhượng nói, “Chẳng qua anh nhìn thằng nhóc kia và cảm thấy người của Thương tộc đều rất chất phác.”
“Vậy thì không chắc……” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Rất nhiều người đều có cá tính, thay vì nói là chất phác thì không bằng nói người của Thương tộc ngay thẳng…… Đúng rồi, Diệp Nhượng, đôi khi anh cũng cho em cảm giác ấy, giống người của Thương tộc.”
Diệp Nhượng vẫn không nhịn được hỏi ra miệng: “Trong tộc của bọn em có rất nhiều anh chàng thích em đúng không? Bọn họ có từng theo đuổi em không?”

“Ha ha ha ha ha ha……” Hoa Thanh Nguyệt ôm bụng lăn lộn cười.
Diệp Nhượng: “Hả???”
Cười xong Hoa Thanh Nguyệt mới đáp: “Không hề, bọn họ cũng không dám theo đuổi em.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ba ba.” Hoa Thanh Nguyệt trả lời, “Bọn họ sợ ba ba.”
“Sợ đến độ từ bỏ theo đuổi em ư?” Diệp Nhượng khiếp sợ.
“Anh cũng làm em cảm thấy kinh ngạc đó.” Hoa Thanh Nguyệt cuốn chăn lăn tới mép giường và chống cằm nhìn Diệp Nhượng nói, “Thế nên em vẫn luôn chờ mong tới lúc anh gặp ba ba.”
“Em muốn nhìn xem anh có sợ ông ấy không hả?”
“Đúng thế……” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Em muốn biết anh to gan theo đuổi em như thế là có thành ý hay không, tình cảm của anh có thể trải qua khảo nghiệm hay không.”
Diệp Nhượng: “Thật ra thì trải qua nhiều lần biến hóa thế này anh quả thực không còn quá kinh ngạc nữa.

Trừ phi ba em ba đầu sáu tay, vừa vung đũa phép đã có thể biến anh thành con côn trùng …… Nói cách khác anh không nghĩ ông ấy có thể dọa được anh.”
“Vậy thì ba em không tới mức ấy, nhưng người trong tộc đều cho rằng ba em là Đại Vu lợi hại nhất trăm năm trở lại đây, ông ấy có bản lĩnh thật sự đó.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Thật sự quá đáng mong đợi.”
Hoa Thanh Nguyệt ôm chăn ngủ thiếp đi trong sự chờ mong.
Diệp Nhượng cũng nhắm mắt lại chợp mắt một lát sau đó bị bừng tỉnh bởi tiếng cửa sổ kẽo kẹt vì bị gió đẩy mở.
Anh đi qua đóng cửa sổ lại sau đó quay về thì thấy Hoa Thanh Nguyệt đã “Ly hôn” với cái chăn thế là anh đành bất đắc dĩ thở dài sau đó cúi đầu ngậm chăn đắp lại cho cô.
“Đừng để bị cảm, trong núi lạnh lắm.” Anh thấp giọng nói.
Hoa Thanh Nguyệt lẩm bẩm một tiếng nói mớ.: “Đáng yêu quá……”
Diệp Nhượng há mỏ ra và nhắm mắt ngáp một cái nhưng vừa mở mắt anh lại thấy cảnh vật rung lên.
“…… Lại bắt đầu rồi ư?”
Đúng vậy, lại bắt đầu rồi.
Anh nhìn quanh và mở hai tay ra nhưng vừa nhìn anh cũng không biết mình đã biến thành cái gì.

Từ cái bóng chiếu bên cạnh thì, ừ, bé xíu.
Tay anh rất nhỏ, rất nhỏ.
Có lông, rất nhiều lông.
Có chân.
Từ từ, cái đuôi??
Có cái đuôi! Lông xù xù, cong cong.
Diệp Nhượng nhìn thấy cái đuôi thì a một tiếng: “Chắc là …… con sóc?”
Không sai.
Trên cây cột nhà có một cái gương tròn tròn thế là Diệp Nhượng thử nhảy nhảy lên và anh thật sự nhảy được rất cao.


Vì thế anh nhảy lên cái ghế ở bên cạnh trước, sau đó mới nhảy lên giường, rồi từ giường nhảy lên bàn.
Sau khi thuận lợi nhảy lên bàn rồi anh đi qua.
Quả nhiên, trong gương là một con sóc.
Cũng được, sóc cũng tốt, bé xíu, không nặng.

Chờ tới mai gặp ba của Hoa Thanh Nguyệt anh cũng sẽ không chật vật lắm, ít nhất anh cũng đáng yêu ra phết.
Chẳng qua tần suất biến hóa lần này có vẻ hơi nhanh.

Lúc mặt trời vừa mới xuống núi anh biến thành đà điểu, nhưng nay chưa tới đêm khuya anh đã lại biến thành sóc.
“Rốt cuộc là nguyên lý gì nhỉ?” Diệp Nhượng xoắn cái mông con sóc và vừa đánh giá bộ dạng mới của mình vừa cân nhắc nguyên lý người biến thành động vật.
Hoa Thanh Nguyệt ngủ ở trên giường đột nhiên cười khanh khách.
Con sóc Diệp Nhượng lập tức quay qua nhìn cô gái nằm trên giường.

Cô nàng này nằm mơ cười …… cũng đáng yêu.
Diệp Nhượng lại rơi vào tình yêu không lối thoát nhưng chờ anh vừa quay người đã ngây ra.
Vừa rồi không phải sóc sao?? Sao hiện tại trong gương lại là một con chuột bạch thế???
Diệp Nhượng không tin gian tà nên vội xoay người xem cái đuôi của mình.

Ai biết vừa rồi cái đuôi của anh còn xõa tung, hiện tại đã biến thành đuôi chuột thon dài.
Con chuột Diệp Nhượng duỗi tay sờ sờ lỗ tai trên đầu và lẩm bẩm: “Muốn…… muốn chạy vòng quanh quá.”
Không ổn, cực kỳ không ổn.
Con chuột bạch ngồi trước gương, móng vuốt chống cằm nghiêm túc tự hỏi.

Nếu phỏng đoán lúc trước của anh đúng thì biến đổi trên người anh đều có liên quan tới suy nghĩ trong lòng Hoa Thanh Nguyệt.

Vậy lần đầu tiên anh biến thành chó con, có thể là do ——
Ngoài miệng Hoa Thanh Nguyệt không nói nhưng khả năng trong lòng cô mắng anh là đồ đàn ông chó má.
Ừ, cũng có thể hiểu, lúc ấy anh cũng không biết cô chính là con nhóc mặt sưng, đầu trọc mười năm trước.
Diệp Nhượng tự nghĩ xong lý do rồi còn phải an ủi linh hồn bé nhỏ của bản thân mình.
Lúc sau anh thu nhỏ là vì hình tượng của anh trong lòng Hoa Thanh Nguyệt đã nhỏ lại sao?
Ừ, cũng có khả năng —— rốt cuộc lúc ấy anh là con chó con, sau nhiều lần kinh hoảng anh đã lộ rõ phần ấu trĩ của mình, biểu hiện quả thực không ra gì.

Sau đó anh biến thành búp bê gỗ ——
Cái này cũng có thể giải thích được.

Sau khi anh bị thương Hoa Thanh Nguyệt quấn anh thành xác ướp, cực kỳ giống con búp bê thế nên cô sẽ nghĩ tới cái này và kết quả là anh biến thành búp bê gỗ thật.
Mà tiếp đó anh lại biến thành rùa đen.
Á à —— Cô nàng này hẳn vừa ngủ mơ vừa mắng anh là rùa đen đây mà!
Rùa đen xấu y như cô ấy tưởng tượng cũng khiến cô ấy sầu muộn.

Lúc sau cô nói phải nhanh mang anh đi gặp cha mình sau đó anh lại biến thành thánh vật của Thương tộc …chứng tỏ cô cũng nghĩ giống anh, hình tượng con rùa đen không tốt, không thể gặp người khác……
Hình tượng hươu trắng duy trì khá lâu chứng tỏ cô cực kỳ vừa lòng, mãi tới khi anh bị thương cô mới bắt đầu nghĩ tới thứ có tốc độ.
Vì thế đà điểu Diệp Nhượng ra đời.
Diệp Nhượng ngẩng đầu nhìn con chuột trong gương.
“Nói cách khác thứ gì cô ấy nghĩ trong đầu thì sẽ ứng nghiệm lên người mình.”
Như vậy xem ra lúc Hoa Thanh Nguyệt ngủ là khoảng thời gian anh nguy hiểm nhất.

Nếu sự thay đổi của anh có liên quan tới tiềm thức của cô thì sau khi  Hoa Thanh Nguyệt ngủ……
Con chuột lại đổi và biến thành một con thỏ mắt đỏ.
Sau khi Hoa Thanh Nguyệt ngủ anh sẽ theo cảnh trong mơ của cô mà không ngừng biến hóa.
Diệp Nhượng thở dài.
“Rốt cuộc cũng có chút manh mối.”
Nghiên cứu đã có tiến triển.
Diệp Nhượng không chút hoang mang mà giật giật lỗ tai dài.
Thoạt nhìn, hôm nay cảnh trong mơ của cô đều tương đối đáng yêu, là phong cách cổ tích, đi theo lối thú cưng.
Qua một lát lỗ tai con thỏ lại ngắn lại, lông cũng biến thành màu đen, Diệp Nhượng ngẩng đầu nhìn gương và lẩm bẩm: “Mèo đen.”
Anh biến thành một con mèo đen rồi.
“Thôi kệ vậy.” Diệp Nhượng hoàn toàn từ bỏ giãy giụa và đổi sang lạc quan hiếu kỳ, “Để anh xem rốt cuộc em sẽ nghĩ tới bao nhiêu loài động vật nào.

Anh đoán con tiếp theo vẫn đi theo hướng đáng yêu.”
Không sai, mười phút sau Diệp Nhượng biến thành một con chuột đất.

Đây chính là cái loại biết đào hố, tay cong cong trước người, miệng có hai cái răng to tổ bố và sẽ há miệng “AAAAAAAAA – ” ấy.
Diệp Nhượng há miệng nhỏ giọng hét thử: “A ——”
Ngay sau đó anh bị chính mình chọc cười.
Chuột đất, ngỗng trắng, gà chọi……
Anh chàng Diệp Nhượng sống lâu như thế rốt cuộc cũng được trải qua cảm giác đổi quần áo liên tục của các chị em khi đi mua sắm.
Nhưng không đợi anh lạc quan lâu lại nghe Hoa Thanh Nguyệt lật người, nhíu mày r3n rỉ.
“Đi, tránh ra! Diệp, Diệp Nhượng tránh ra! Ô ô……”
Hoa Thanh Nguyệt vung vẩy tay.

Diệp Nhượng ngừng thở và thầm nghĩ không ổn.
Xem bộ dạng này chứng tỏ Hoa Thanh Nguyệt đang tiến vào ác mộng.

Quả nhiên, hai mươi giây sau Diệp Nhượng lạch cạch một chút và rơi trên bàn.

Anh ngước mắt nhìn trong gương và ngây người.

Anh lập tức quay mặt qua chỗ khác, cả người cuộn lại giả chết.
Đúng vậy, anh biến thành một con rắn.
Mà xui xẻo nhất là anh biến thành đúng con rắn đã cắn Hoa Thanh Nguyệt.
Mộng đẹp thì ngắn ngủi nhưng ác mộng lại dài lâu.
Đáng thương cho Thanh Nguyệt sợ tới độ khóc nấc trong mơ.

Còn Diệp Nhượng cũng vẫn duy trì bộ dáng con rắn tới tận hừng đông.
Anh lè lưỡi, do thám nhiệt độ thì thấy biến hóa và biết trời sắp sáng.

Để tránh dọa sợ Hoa Thanh Nguyệt nên anh quyết định rời khỏi mặt bàn ra ngoài tìm góc nào đó lẳng lặng chờ cô gọi tên mới chậm rãi xuất hiện.

(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Con rắn Diệp Nhượng cực kỳ uyển chuyển xoắn người trườn xuống bàn định mở cửa vọt ra ngoài.
Nhưng anh đâu có ngờ bát tự của anh lại xung với chó.
Sáu con chó kia hình như ngửi được mùi thế là anh vừa trườn ra tụi nó đã vây đến.
Diệp Nhượng mệt mỏi trốn tránh móng vuốt của đám chó.
“Mình phải đổi tên cho bản thân mới được.

Gọi là Diệp Ngộ Không đi.” Anh tự giễu.
Con mẹ nó, thế này có khác gì Tôn Ngộ Không vượt qua ngũ chỉ sơn, quay cuồng thế nào cũng không trốn được.
Một con chó đen to lớn đập móng trúng người và đè anh lại.
May mắn đúng lúc này trong phòng truyền tới tiếng cười của Hoa Thanh Nguyệt, “Hi hi, Diệp hồ ly…… Đẹp.”
Con rắn Diệp Nhượng bụp một cái trở nên to hơn.

Dưới vuốt chó là một con cáo trắng muốt lông xù xù.

Đám chó thấy chuyện kỳ quái thì sợ quá kẹp chặt đuôi và gâu gâu hai tiếng không biết làm gì.
Con cáo trắng hừ hừ cười một tiếng: “Hoa Thanh Nguyệt, lúc này mới coi như tạm được!”
 
------oOo------
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện