Con hươu trắng Diệp Nhượng đã để lộ một mặt được giấu sâu trong linh hồn anh chàng Diệp Nhượng.
Có thể là bởi vì thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng nên cả người…… à, cả con hươu cũng cảm thấy lơ lửng thế nào ấy.
Uống xong nước, nó nhảy vào dòng suối nhỏ rồi vừa hát vừa đạp nước theo tiết tấu khiến nước bắn hết lên người Hoa Thanh Nguyệt.
Cô vừa cười vừa trốn và bất đắc dĩ nói: “Anh thật phiền…… Diệp Nhượng, anh đúng là trai thẳng.”
Diệp Nhượng nhảy càng cao hơn, cái đuôi nhỏ ở mông cũng run run lên nói: “Hả? Anh đương nhiên là trai thẳng…… Tới đây! Cơ hội này không phải lúc nào cũng có đâu, sau khi anh biến lại thành người sẽ khó có lúc nghịch nước vì như thế vừa không có thể diện lại khó coi, vì thế em phải quý trọng anh trong bộ dạng này, chỉ có một lần thôi đó.”
Anh nói xong thì nhúng cả đầu vào trong nước và dùng hai cái sừng kia hắt nước lên.
Hoa Thanh Nguyệt: “A…… Quần áo em ướt hết rồi.”
Diệp Nhượng: “Em không cảm thấy nghịch nước rất vui vẻ sao? Lần cuối anh nghịch nước là lúc năm tuổi, sau đó anh không nghịch nước nữa.”
“Nhà anh gia giáo hẳn là nghiêm lắm.”
“Cũng bình thường.” Diệp Nhượng nói, “Ba mẹ anh bận công việc nên chạy khắp nơi, anh được ông bà ngoại nuôi lớn.

Ông ngoại là người chính trực là truyền thống nên không thích anh lãng phí thời gian cho việc giải trí…… Ví dụ như nghịch nước.”
Diệp Nhượng lại nhảy tới hòn đá giữa suối và dùng sức nhảy vào trong nước khiến nước bắn khắp nơi.
“Nhưng nghịch nước thật là vui vẻ.” Diệp Nhượng nói.
Lát sau anh mới chậm rãi đi lên bờ, lắc lắc bọt nước trên người và cọ cọ Hoa Thanh Nguyệt nói: “Đi thôi, anh chơi đủ rồi.”
Ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt nhìn về phía anh lúc này trầm tĩnh và nghiêm túc.

Cô cong lưng ôm lấy Diệp Nhượng, mặt dán lên mặt anh, tay sờ lỗ tai mỏng của anh và nói: “Cho anh một cái ôm nè.”
“Có lẽ anh biết vì sao anh thích em rồi.” Diệp Nhượng thấy trái tim mình đập thật nhanh nhưng trong lúc nó đang đập như điên ấy anh lại thấy lòng mình vô cùng bình an.

Linh hồn của anh được cái ôm của cô sưởi ấm, thế là trên mặt con hươu thần kỳ lộ ra chút hồng phấn.
Anh đỏ mặt.
Diệp Nhượng dịu dàng nói: “Hoa Thanh Nguyệt, bọn anh làm nghiên cứu khoa học nhưng đều tin tưởng vững chắc vào cái gọi là vận mệnh.

Có rất nhiều thời điểm hạng mục có sự tiến triển như thần, đó là thế giới muốn khen thưởng cho chúng ta.”
“Ừ.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Em cũng tin.”
“Tình yêu cũng thế.” Diệp Nhượng nói, “Chuyện huyền diệu như thế xảy ra là vì anh gặp được em và yêu em.


Anh cho rằng tất cả những thứ mình đang trải qua hiện tại đều không phải trừng phạt, cũng không phải tai nạn mà là vận mệnh tặng cho anh và em.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Hớ…… cái này thì em xin giữ lại ý kiến của mình.”
Anh không thể mới biến thành một con hươu đáng yêu xinh đẹp đã quên mất lúc trước mình từng biến thành chó con với rùa đen chứ?
Diệp Nhượng chọc chọc cái trán cô và nói: “Em trèo lên đi, anh sẽ cõng em, cùng nhau đón tương lai.”
Hoa Thanh Nguyệt xì cười và mắng anh: “Diệp Nhượng, anh thật sự lạc quan quá đó.”
Nhưng cô thích.
Cô thích một người đàn ông như thế này, có tài học lại có lý tưởng, dù luôn tỏ vẻ nghiêm túc nhưng vẫn đáng yêu.
Không, kỳ thật cô vẫn luôn thích Diệp Nhượng.
Mười năm trước lúc anh vừa mới đến trại của bọn họ đám trẻ con nơi ấy vì tò mò nên lúc nào cũng quấn lấy anh cùng chơi.

Nhưng sau đó tụi nó không còn hứng thú với anh chàng vừa đứng đắn lại không thú vị này.

Chỉ có mình cô vẫn thích anh, vẫn tràn ngập chờ mong với anh.
Bất kỳ lúc nào Diệp Nhượng cũng có thể hấp dẫn cô.
Linh hồn của anh có ánh sáng mà chỉ mình cô có thể nhìn thấy, cũng chỉ có mình cô bị hấp dẫn.
Con hươu trắng Diệp Nhượng nhảy dựng lên cắn một quả hồng trên cây.
Hoa Thanh Nguyệt nhìn thấy thì khẩn trương nói: “Anh đừng ăn linh tinh!”
Diệp Nhượng: “Đây là bản năng của anh…… hẳn là không độc đâu.

Chúng ta lên đường nhé?”
Hoa Thanh Nguyệt gật gật đầu.
Diệp Nhượng nói: “Em quàng cái balo lên sừng của anh đi, anh sẽ giúp em mang.”
Hoa Thanh Nguyệt ngượng ngùng xoa xoa mũi và nhỏ giọng nói một câu vất vả rồi mới treo cái ba lô nhỏ lên sừng hươu của anh.
Diệp Nhượng lại quay đầu mời cô “Lên xe”.
“Xin chào tiểu thư, xe riêng của cô đã tới rồi, tài xế Diệp xin được phục vụ cô.”
“Anh thật đáng yêu!” Hoa Thanh Nguyệt ôm lấy cổ con hươu trắng Diệp Nhượng và ngồi trên lưng anh.
Có thể thấy Diệp Nhượng đang rất vui vẻ.


Tư thế đi đường của anh phấn chấn hơn vừa rồi gấp trăm lần, ngực ngẩng cao, mặt cũng thế, bước chân thì vững chãi.
Diệp Nhượng nói: “Như vậy em sẽ không mệt mỏi.”
Hoa Thanh Nguyệt hỏi: “Anh thì sao?”
Diệp Nhượng đáp: “Thể năng của anh không tồi, bọn anh làm nghiên cứu khoa học nên tốn nhiều tinh lực, yêu cầu với thể năng cũng lớn vì thế ngày thường anh rất chú ý rèn luyện……”
Hoa Thanh Nguyệt phì cười.
Diệp Nhượng: “Hả? Em cười cái gì?”
“Em cười anh luôn nói bọn anh làm nghiên cứu khoa học blah blah, nhưng lời này miệng một con hươu khiến em nghĩ tới bộ dạng một con hươu đeo kính văn nhã làm nghiên cứu để làm sao bản thân có thể nhảy cao và chạy trốn nhanh hơn.”
Diệp Nhượng nói: “Tiểu thư, lý do em cười hơi kỳ quái đó.”
“Tới tới!” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Mỗi lần anh gọi em là tiểu thư em đều sẽ não bổ mà nghĩ anh là một ông lão râu bạc phơ…”
Diệp Nhượng cười hinh hích he he.
Hoa Thanh Nguyệt sửng sốt nghe tiếng anh cười sau đó phá ra cười to.
“Sao lại có tiếng động như vậy??”
Diệp Nhượng đáp: “Có thể là do đầu lưỡi…… Biến thành hươu rồi lúc cười anh sẽ không nhịn được vươn lưỡi ra táp táp.”
Hoa Thanh Nguyệt đấm đấm lên người con hươu mà cười to, ngã cả ra không dậy được nữa.
Diệp Nhượng cảm khái: “Thấy em vui vẻ như thế thì mọi thứ này đều đáng.

Nửa năm này…… Thật ra anh vẫn luôn cảm thấy giữa chúng ta có một tấm ngăn trong suốt.

Hơn nữa mỗi lần đi gặp em anh đều thấy em khẩn trương…… Thanh Nguyệt, anh muốn em vui vẻ, để em có thể nhẹ nhàng ở bên cạnh anh.

Anh vẫn luôn nghĩ có phải mình không biết theo đuổi con gái thế nào, hoặc không có tế bào lãng mạn nên mới thế hay không.

Nhưng như thế này thật tốt, bất kể là vì cái gì anh đều phải cảm ơn cơ hội này đã giúp anh dùng cách thức đặc biệt để tạo ra một sự lãng mạn chỉ thuộc về chúng ta.”
“…… Anh nói thế khiến em ngượng lắm.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Lúc trước em cáu vì anh không nhận ra em, hoàn toàn coi em như người mới quen biết.

Nhưng đó không phải nguyên nhân chính khiến chúng ta có ngăn cách……”

“Hử? Em nói còn nguyên nhân khác à?” Con hươu trắng hỏi.
“Em…… cảm thấy anh và em không phải người cùng một thế giới.

Quá khứ, cuộc sống, sự nghiệp của anh…… em hoàn toàn không hiểu.

Có đôi khi nhìn anh em sẽ có loại cảm giác thực xa lạ.

(Hãy đọc thử truyện Hải thượng hoa đình của trang Rừng Hổ Phách) Giống như anh chỉ là khách qua đường ở đây, giống như trên người anh có một loại hào quang mà phàm nhân bọn em vĩnh viễn không thể với tới……”
“Làm gì có.” Diệp Nhượng nói, “Tuy anh là nhân tài cấp quốc bảo nhưng em đừng có tâng bốc anh quá.

Anh cũng là con người thôi!”
“Nhưng hiện tại đúng là anh bình dân hơn nhiều!” Hoa Thanh Nguyệt vuốt cái đầu của con hươu trắng và nhìn cái gáy xinh đẹp của anh rồi cười nói, “Hóa ra Diệp Nhượng cũng sẽ khóc, sẽ cáu, một người thông minh như anh cũng sẽ kinh hoảng chật vật như đứa nhỏ……”
“……”
Diệp Nhượng hơi hối hận, anh lại nghe thấy tiếng mặt mũi thể diện của mình vỡ vụn.
Hào quang quá sáng không tốt, nhưng hào quang vỡ vụn cũng không tốt.
Làm người thật là khó.
“Cảm ơn anh Diệp Nhượng.” Hoa Thanh Nguyệt hôn l3n đỉnh đầu anh.
Diệp Nhượng đi một lúc bỗng ngừng lại trầm giọng nói: “Hoa Thanh Nguyệt, em có thể xuống dưới một lát không?”
Hoa Thanh Nguyệt sửng sốt: “Hả……”
Làm sao vậy?
Cô ngơ ngẩn trượt khỏi người con huơu trắng và ngoan ngoãn đứng ở một bên: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Diệp Nhượng quay đầu lại và hỏi cô: “Vừa rồi em mới hôn anh à?”
Hoa Thanh Nguyệt đỏ mặt gật gật đầu nói: “…… Em, em đột nhiên không nhịn được nên……”
Diệp Nhượng: “Thanh Nguyệt, nhớ kỹ, đợi lát nữa em nhìn thấy cái gì thì đó cũng không phải anh đâu.”
Anh vừa nói xong đã rống lên sau đó bật cao giống như dẫm phải lò xo, cả con huơu hưng phấn chạy loăng quăng, đâm loạn khắp nơi.
Úi, đây chính là cảm giác nai con chạy loạn à?!
Hoa Thanh Nguyệt kinh ngạc đến độ nấc cục, cô che miệng trợn tròn mắt.
“Anh quá vui!” Diệp Nhượng lè lưỡi, cả người bay lên đâm vào cái cây mà nói, “Anh vui tới độ không ngừng được! Thanh Nguyệt! Thanh Nguyệt!!”
Hoa Thanh Nguyệt: “A……”
Nói thế nào nhỉ, cô thật sự không nghĩ rằng một cái hôn nhẹ của mình sẽ khiến cái chốt ‘hưng phấn’ của anh chàng này được mở.
Diệp Nhượng nói: “Rốt cuộc anh cũng biết cảm giác rung động khi được người mình thích hôn là gì!”
Hoa Thanh Nguyệt: “Ai u……”
Vui vẻ thì tốt.

Hoa Thanh Nguyệt vừa muốn vui mừng cười lại bỗng nhiên cả kinh hét lớn: “Diệp Nhượng, cẩn thận dưới chân!!”
Vừa dứt lời Diệp Nhượng đã hét lên một tiếng đau đớn và quỳ rạp xuống đất.
Hoa Thanh Nguyệt vội vàng chạy tới thì thấy móng trước của anh bị một cây gai đâm ngập móng.
“Nơi này có rất nhiều cây gai cứng rắn thế này……” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Em không biết tên khoa học của nó là gì nhưng người của Thương tộc gọi nó là gai nanh sói.”
Diệp Nhượng ngước đôi mắt nai con ầng ậc nước sau đó không nén được bản năng mà cúi đầu li3m miệng vết thương trên chân mình.
Hoa Thanh Nguyệt than: “May mà trong ba lô của em có thuốc……”
Hoa Thanh Nguyệt duỗi tay, sau đó sửng sốt.
Trên sừng hươu của Diệp Nhượng làm gì còn ba lô nữa!?
Hoa Thanh Nguyệt và Diệp Nhượng mắt to trừng mắt nhỏ một lúc cô mới thở dài nói: “Nếu thời gian trở lại lúc trước em sẽ đánh chết tâm tình dâng trào của mình và không hôn anh nữa.”
Diệp Nhượng: “…… Anh hiểu.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Anh ở đây nhé, không được nhúc nhích đâu đấy……”
“Em đi mua quýt cho anh à?” Diệp Nhượng muốn hài hước một chút với ý đồ che giấu thời khắc cực kỳ mất mặt này.
Hoa Thanh Nguyệt vén tay áo: “Em sẽ đi đánh cây quýt về đây cho anh.”
Diệp Nhượng bị thương thì cảm khái: “Em phải cẩn thận dưới chân đó……”
“Em sẽ cẩn thận hơn anh.”
Diệp Nhượng không cho là đúng: “Kỳ thật anh cũng rất cẩn thận.”
Nhưng một người đàn ông bị tình yêu che mắt thì không còn giữ được phẩm chất cẩn thận nữa rồi.
Không lâu sau Hoa Thanh Nguyệt tìm thấy ba lô của mình trong một lùm cây cao hơn 3 m.

Cô lấy nó xuống và giơ lên như con khỉ già giơ cao đời sau của sư tử Simba.
“Diệp Nhượng! Cộp cộp cộp!!!” Hoa Thanh Nguyệt vui sướng nói, “Tìm được rồi!! Anh không hề đánh mất nó!!”
Diệp Nhượng vỗ vỗ cái đuôi vào mông và vui mừng nói: “Thật tốt quá!! Tìm được rồi!!”
Hoa Thanh Nguyệt: “Thật tốt quá!”
Diệp Nhượng càng ngoáy đuôi kinh hơn: “Thanh Nguyệt, em giỏi quá!!”
Mặt mũi gì đó dù có treo lên rồi cũng sẽ vỡ, vì thế bỏ luôn đi cho rồi.

Chỉ cần mình không biết xấu hổ thì trời cao sẽ chẳng thể vả mặt mình được!
Hôm nay Diệp Nhượng coi như đã nhìn thấu sự đời trong tiếng ngoáy đuôi rộn ràng.
 
------oOo------
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện