Trước bữa cơm chiều bà chủ của nhà họ Hoa rốt cuộc cũng xuất hiện.
Diệp Nhượng chưa từng gặp cha của Hoa Thanh Nguyệt nhưng đã từng gặp mẹ cô.
Mười năm trước anh đi theo cha mẹ đến nơi đây thu thập mẫu.

Lúc đó cha của Hoa Thanh Nguyệt đang ở trại số 3 bế quan nên người tiếp đãi bọn họ chính là mẹ cô.

Theo như cô giới thiệu thì tộc trưởng của Thương tộc tuy là cha cô nhưng mẹ cô cũng có thể ra mặt, hơn nữa bà ấy còn rất giỏi nói chuyện.
“Kỳ thật tôi mới là tộc trưởng và thầy cúng của thế hệ này nhưng vì thân thể không cho phép nên ba tụi nhỏ mới thay tôi gánh vác.” Lúc ấy người phụ nữ thoạt nhìn còn rất trẻ với đôi mắt to và bím tóc dài đã nói như thế, “Tôi tên là Vu Nhàn, xin mời ngồi, không cần khách sáo.”
Nói ngắn lại thì Diệp Nhượng quả thực có được ấn tương khắc sâu với vị phu nhân tộc trưởng có tên họ khác lạ và diện mạo tươi mát thoát tục này.
Hiện giờ gặp lại Vu Nhàn thì ý nghĩ đầu tiên của anh chính là —— diện mạo của anh em họ Hoa đến tám phần là di truyền từ cha rồi.
Mẹ của Hoa Thanh Nguyệt có khuôn mặt trẻ trung cực kỳ, dáng người bà xinh xắn lanh lợi, mười năm cũng không thấy già đi mấy.

Vừa nhìn anh chỉ có cảm giác bà giống một cô thiếu nữ cực kỳ thông minh cổ quái.
Nhưng khi nhìn kỹ rồi anh vẫn phải cảm thán.

Dù là người trẻ lâu nhưng cũng đã 50 tuổi, khó tránh khỏi nếp nhăn, vẻ tang thương trên mặt bà cũng nhiều hơn so với 10 năm trước.
Sau khi ngồi xuống Vu Nhàn vui vẻ rạo rực hỏi con gái: “Ngọn gió nào thổi hai đứa về trại thế? Đúng là khách quý!”
Hoa Tê Vân chỉ vào Hoa Thanh Nguyệt: “Mẹ hỏi con bé đi, con chỉ đi theo nó thôi, cái này mẹ biết rồi.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Mẹ…… lần này con về là có việc quan trọng.”
Cô ôm Diệp Nhượng giơ lên trước mặt Vu Nhàn và nói: “Mẹ, đây chính là Diệp Nhượng, kỹ sư trưởng của viện nghiên cứu 621.”
Vu Nhàn nhìn con búp bê và gật đầu một cái sau đó khoa trương oa một tiếng và vỗ vỗ tay nói: “Ừ, rất lợi hại, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”
Diệp Nhượng lại chẳng cảm thấy có gì không thích hợp mà cứ thế hào phóng đáp: “Quá khen.”
Vu Nhàn diễn càng khoa trương hơn: “Oa! Thế mà lại biết nói, quá giỏi!”
Hoa Tê Vân cười hinh hích.
Hoa Thanh Nguyệt cả kinh sửng sốt, sau đó suy nghĩ cẩn thận và hỏi: “Mẹ biết hết rồi à? Là anh hả?”
Cô cũng quay qua hỏi Hoa Tê Vân.
Hoa Tê Vân gật đầu: “Buổi chiều anh đã kể cho mẹ nghe.”

Không phải em dọa mách ba ba sao? Thế thì anh sẽ mách mẹ trước.
Hoa Thanh Nguyệt xụ mặt nói: “Vậy hai người cũng đừng hùa nhau trêu anh ấy nữa.”
Vu Nhàn ngồi nghiêm chỉnh, nói: “Được rồi, tới đây xem nào, để tôi xem bệnh cho cậu nào.”
Vu Nhàn lấy ống nghe ra và treo lên tai.
Hoa Thanh Nguyệt sửng sốt đưa Diệp Nhượng qua, đồng thời miêu tả bệnh tình: “Đầu tiên anh ấy biến thành chó, sau đó lại thu nhỏ, bây giờ là bộ dạng này đây…… Đúng rồi, anh nói có thể thấy trên đầu Diệp Nhượng có một khoản nơ.”
Vu Nhàn kinh ngạc: “Phải không?”
Hoa Tê Vân gật đầu.
Vu Nhàn nhắm mắt lại đếm nhịp tim cho Diệp Nhượng rồi hỏi: “Vân Tử thấy thế nào?”
Hoa Tê Vân: “Cậu ta có duyên với Thương tộc chúng ta từ trước, lại có món nợ với Sơn Thần của chúng ta nhưng qua thời hạn rồi còn chưa trả lại nên mới bị ghi vào sổ đen.

Hiện tại là lúc cảnh cáo…… Còn cậu ta nợ cái gì thì con không nhìn thấy được.”
Hoa Thanh Nguyệt nhìn anh ruột rồi lại nhìn mẹ ruột.
Vu Nhàn hỏi: “Có duyên từ trước ư? Diệp tiên sinh đã từng tới Thương tộc à?”
Diệp Nhượng: “Đã tới rồi, cô còn nhớ tháng 7 của mười năm trước có một đoàn khảo sát khảo cổ đã tới đây không?”
“Ấy, sao quên được!” Vu Nhàn gật đầu.
Diệp Nhượng bỗng nhiên cảm giác tính cách của cái vị trước mặt mình đại để là cùng một giuộc với Hoa Tê Vân rồi.

Cụ thể là kiểu tính cách gì thì anh không rõ, nhưng bọn họ sẽ cho người khác cảm giác nghiêm túc nhưng đầy cợt nhả, và cực kỳ không đáng tin.
“Cháu tên là Diệp Nhượng, năm đó người dẫn đầu đoàn khảo cổ và nhiếp ảnh đi theo là cha mẹ cháu.”
“À…… Nhớ ra rồi.” Vu Nhàn thu tay lại, hai mắt cong thành hình trăng non và cười hì hì nói, “Cậu chính là đứa nhỏ mang theo Nguyệt Đoàn Tử chạy như điên khắp trại mỗi ngày cuối cùng còn để con bé rơi vào ổ rắn hả? Nhìn kỹ đúng là giống, cậu trưởng thành cũng không thay đổi nhiều, vẫn tuấn tú lịch sự như trước.”
Hoa Tê Vân lại cười hinh hích còn Hoa Thanh Nguyệt thì liếc xéo anh mình một cái.
Diệp Nhượng thầm nghĩ: Nghe đi, tuấn tú lịch sự cũng không phải mấy từ tốt đẹp gì…… Đúng là không ổn.
Sau khi trấn tĩnh lại anh mới nói: “Cô cũng thế, nhiều năm như thế mà cô vẫn mang bộ dạng cũ, chẳng thay đổi tí nào.”
Đối mặt với mẹ vợ tương lai thì nịnh hót một tí cũng không sai.
Nhưng mà Diệp Nhượng đen thôi rồi.
Anh vừa mới khen tặng thì cái mũi Pinocchio đáng chết lại bắt đầu dài ra!
Hoa Thanh Nguyệt không dám nhìn nữa, chỉ đành che mắt thở dài một tiếng.
Diệp Nhượng cực kỳ bất mãn với cái mũi phá đám này vì thế anh lập tức đấu tranh với nó: “Cháu nói thật đó, cái mũi này bị bệnh hay sao ấy?”

Cái mũi tự hỏi một lát sau đó lại dài thêm một đoạn và vả mặt chủ nhân của nó bốp một cái.
Trên mặt Vu Nhàn vẫn là tươi cười, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hằn sâu hơn.
Hoa Tê Vân không nhịn được vỗ tay: “Nhân tài.”
Không hổ là kẻ khờ khạo nhưng cũng mang tinh thần rắn rỏi như dũng sĩ không sợ nguy hiểm!
Diệp Nhượng từ bỏ: “Thôi được rồi, cháu thừa nhận, cô bây giờ nhìn cũng có chút tang thương hơn mười năm trước.”
Lúc này cái mũi mới vừa lòng thu lại độ dài.
Vu Nhàn ngắm nghía cái mũi cao thẳng của Diệp Nhượng và cảm thán: “Cái này đúng là thứ tốt, hôm nào đó cũng cho ba bọn nhỏ một cái mới được.”
Diệp Nhượng: “Tóm lại…… Lần này cháu tới là muốn nhờ cô giúp cháu tìm ra nguyên nhân của việc này.

Với những thứ phi khoa học thế này cháu chỉ có thể nhờ cô tìm ra đáp án.”
Hoa Thanh Nguyệt cũng gật đầu gọi mẹ một tiếng.
“Làm ơn đi.” Hoa Thanh Nguyệt chắp tay trước ngực.
Vu Nhàn cười tủm tỉm nghe xong và nói: “Như vậy à…… Vậy sẽ chậm trễ công việc của Diệp tiên sinh đúng không?”
Diệp Nhượng nghiêm trang: “Công việc sẽ không bị ảnh hưởng nhiều, chủ yếu là nhân cách và tôn nghiêm……”
Vu Nhàn: “Ai u, đúng là không dễ dàng, thảm quá.”
Bà ấy còn tặc lưỡi rồi tấm tắc lắc đầu.
Lúc này Diệp Nhượng ý thức sâu sắc rằng bà mẹ vợ tương lai mới vừa qua tuổi nửa trăm này cực kỳ không đáng tin cậy.
Quả nhiên trực giác của anh quá đúng.
Lúc Hoa Thanh Nguyệt dò hỏi mẹ đẻ có biết trên người Diệp Nhượng đã xảy ra cái gì không thì mẹ cô lại thành khẩn đáp: “Mẹ không biết.”
Sau đó bà ấy cười hớn hở.
Hoa Thanh Nguyệt: “…… Mẹ??”
Mẹ đừng thế có được không?
Vu Nhàn: “Không biết chính là không biết, lừa con thì mẹ là con rùa đen bò trên mặt đất.”
Hoa Tê Vân ngã vào sô pha cười như điên.
Diệp Nhượng: “Quấy rầy rồi, xem ra cháu đã tìm lầm người.”
“Không, cậu không tìm sai.” Vu Nhàn nói, “Tuy tôi không biết sao lại thế nhưng rõ ràng Diệp tiên sinh là vì Thương tộc mới xảy ra thất thường thế này.”

Hoa Thanh Nguyệt hơi hơi cúi người và nghiêm túc nghe giảng.
Vu Nhàn tiếp tục nói: “Con trai tôi cũng coi như nửa thầy cúng, nó từng đọc chú văn và bùa của Thương tộc, nếu nó nói có thể thấy Diệp tiên sinh mang theo một món nợ với Thương tộc thì nhất định phải tìm ra nguyên nhân mới có thể trả xong.”
Diệp Nhượng như suy tư gì đó: “Nói như vậy thì vẫn là nhân quả lúc trước chúng ta nhắc tới.”
“Không sai, nói rộng hơn thì chính là nhân quả.

Muốn thay đổi quả thì phải tìm được nhân.” Vu Nhàn nói, “Không bằng Diệp tiên sinh cố gắng nhớ lại xem mười năm trước có gieo nhân nào khi tới Thương tộc của chúng tôi hay không?”
“……” Diệp Nhượng lập tức cùm cụp cùm cụp quay cái đầu gỗ về phía Hoa Thanh Nguyệt, “Như thế thì chỉ có mỗi Thanh Nguyệt thôi.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Ai?”
Vu Nhàn: “Tôi thì cho rằng chưa chắc đã là A Nguyệt nhà chúng tôi.”
Bà chống cằm thâm trầm nói: “A Nguyệt vì cậu mà gặp nguy hiểm như thế, đó có thể gọi là nhân.

Cậu cứu A Nguyệt thì đó là quả.

Hai người đã hoàn thành nhân quả……”
Diệp Nhượng: “Có tiêu chuẩn phán đoán nào cho việc này không?”
Vu Nhàn: “Khó mà nói, một chốc một lát cũng không thể nói rõ cho cậu được, hơn nữa…… Tôi nói thật, từ khi sinh ra tới giờ tôi chưa từng gặp nhân quả nào ứng nghiệm trên người thật.

Diệp tiên sinh đúng là vận khí tốt, cậu là người sống đầu tiên tôi thấy phải gánh nợ trên người mình đó.”
Diệp Nhượng thấy cột sống lạnh toát.
“Khụ…… sao thấy lạnh lạnh nhỉ!” Anh lẩm bẩm.
Vu Nhàn lại nói: “Nói tới cách giải quyết…… thì tôi và con trai mình đều là gà mờ, con gái tôi từ nhỏ được nuông chiều nên ba bọn nhỏ chưa từng để con bé tiếp xúc với mấy thứ phong kiến mê tín này.

Vì thế nếu Diệp tiên sinh không nghĩ ra nhân thì phải chờ ba bọn nhỏ về rồi ông ấy sẽ tìm giúp cậu vậy.”
Giác quan thứ sáu của Diệp Nhượng lập tức vang lên cảnh báo.
A, cha vợ.
Đáng tin cậy thì hẳn là đáng tin nhưng ông ấy không nhất định sẽ cho anh sắc mặt tốt.

Người đàn ông Thương tộc thần bí này đúng là truyền kỳ.
Mười năm trước anh tới đây và ngày ngày sẽ được nghe thấy tên của ông ấy.

Giống như ông ấy hiện diện khắp nơi, không có chỗ nào bỏ sót.


(Truyện này của trang runghophach.com) Diệp Nhượng từng đùa vui khi nghe A Nguyệt lải nhải nói tới cha mình: “Mỗi ngày anh đều nghe thấy người trong trại cung kính nhắc tới ba em.

Họ nói chẳng có gì ông ấy không làm được nhưng anh lại chưa từng gặp ông ấy.

Hay ba em chính là thần?”
“A ba là tộc trưởng, cũng là Đại Vu.” A Nguyệt Đoàn Tử khi ấy còn nhỏ đã nói, “Mười sáu tuổi a ba đã thay mẹ làm Đại Vu, mười chín tuổi làm tộc trưởng…… A ba là người lợi hại nhất trong chúng ta!”
Diệp Nhượng mới vừa nhớ tới đây lại nghe thấy Hoa Thanh Nguyệt lặp lại lời nói như đúc lúc trước: “Diệp Nhượng, anh yên tâm đi, a ba chính là người lợi hại nhất của Thương tộc, nhất định ba có thể giúp anh tìm ra nhân và giải quyết hậu quả xấu này!”
Diệp Nhượng thầm nghĩ: “Chỉ hy vọng như thế.”
Vu Nhàn vỗ vỗ tay nhắc nhở hai đứa con và con búp bê gỗ: “Nên nghỉ ngơi rồi đúng không? Đã không còn sớm nữa, mặt trời lặn rồi thì đi ngủ thôi.

Chúng ta phải tuân theo tự nhiên mới có được mái tóc khỏe đẹp, và khỏe mạnh trưởng thành.”
Búp bê gỗ Diệp Nhượng luôn cảm thấy mẹ vợ đang nguyền rủa anh bị hói đầu.
Hoa Thanh Nguyệt ôm Diệp Nhượng đi ngủ, Hoa Tê Vân đi theo sau mông em gái và nhìn chằm chằm cô.
Hoa Thanh Nguyệt không thể nhịn được quay đầu hỏi: “Anh muốn nói cái gì thì nói đi.”
Hoa Tê Vân vẫn mặt không biểu tình chỉ vào búp bê gỗ Diệp Nhượng nói: “Nói thế nào thì cậu ta cũng là đàn ông, không bằng anh sẽ hy sinh một chút và để cậu ta ngủ chung một giường với anh nhé?”
Hoa Thanh Nguyệt dùng hai tay che chở Diệp Nhượng và nói: “Không cần, búp bê gỗ không phân giới tính!”
Hoa Tê Vân khô cằn nói: “Oa, hóa ra là không có giới tính.”
Diệp Nhượng: “Anh oa cái gì mà oa, chẳng lẽ tôi không phải đàn ông hả?”
Anh vừa dứt lời cái mũi đã ẩn ẩn muốn động.
Hoa Thanh Nguyệt luống cuống tay chân che cái mũi cho anh, vất vả lắm mới ấn nó lại chỗ cũ và bảo tồn chút tôn nghiêm của đàn ông ít ỏi con sót lại cho Diệp Nhượng.
Hoa Thanh Nguyệt vừa ấn vừa nói: “Ngủ ngon, mộng đẹp!”
Hoa Tê Vân: “Oa, hình như anh thấy cái mũi cậu ta lại đang muốn dài ra thì phải!”
Hoa Thanh Nguyệt: “Anh còn chọc anh ấy nữa thì em sẽ chúc anh…… Ngủ ngon gặp ác mộng!”
Diệp Nhượng bị cô đè cái mũi thì cười hinh hích.
Òa, anh thật quá thích Hoa Thanh Nguyệt vì mình mà dỗi anh trai.
Nghe thấy em gái uy hiếp thế là Hoa Tê Vân ngoan ngoãn đáp: “À.”
Sau đó anh còn chưa đã thèm mà chép miệng: “Thôi tạm thời cứ thế đi.”
 
------oOo------
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện