*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


181.

Mấy người bị khoét mắt cắt lưỡi may mắn giữ được mạng, ngay cả hận cũng không dám hận.

Kim Lâm Các đã thất thế, các môn phái không dám đắc tội Nghiêm Thù Lân nên nói những việc ác kia đều do Kim Lâm Các gây ra, Nghiêm Thù Lân và Khương Nhược Châu giết các chủ Kim Lâm Các chính là hiệp sĩ thay trời hành đạo.

Những kẻ giang hồ trước kia mắng nhiếc Nghiêm trang đi ra ngoài sẽ bị phân chim rơi trúng đầu, còn rất hay gặp xui xẻo. Lâu dần bọn họ tưởng thiên đạo gây ra nên trong lòng kiêng kị, không dám hó hé gì nữa.

182.

Tôi học võ công từ họ, sau khi luyện tập ba bốn tháng, rốt cuộc tôi đã biết cách vận dụng nội lực, khinh công ngày càng thành thạo, có thể dễ dàng nhảy lên nóc nhà, còn có thể ngồi trên cành cây mảnh.

Khi băng qua rừng núi, tôi đạp lên nhánh cây bay giữa không trung như chim chóc được gió nâng cánh, trong lòng chẳng chút ưu phiền.

Ánh nắng rực rỡ, giữa lá xanh điểm xuyết những chùm hoa đỏ vàng, tôi ngồi vắt vẻo trên cây thổi nhạc bằng lá, thổi một hồi tôi mở mắt ra, phát hiện rất nhiều chim đậu bên cạnh, có quạ có sẻ, con chim lớn nhất dựa vào tôi, cánh chim màu xanh đen tỏa ra mùi lá tre thơm ngát.

Lúc mệt tôi nằm dài trong rừng, chẳng buồn để ý cỏ vụn bám đầy áo và tóc mình.

Gió mát hiu hiu rất dễ chịu, tôi ngáp một cái rồi ngủ đến khi mặt trời sắp lặn.

Ngủ đã đời, tôi ngồi dậy dụi mắt, phát hiện một con hổ to nằm cạnh mình, thấy tôi tỉnh, nó thu lại cái đuôi vắt ngang bụng tôi rồi dụi cái đầu lông xù ấm áp vào cằm tôi.

Tôi lười đi bộ nên ôm cổ con hổ để nó cõng mình về trang.

183.

Trong trang ngày nào cũng có rất nhiều món ngon, may mà tôi vẫn còn chút tự chủ, nếu không chưa đầy nửa năm sẽ bị họ nuôi thành heo con.

Ăn uống no nê, Nghiêm Thù Lân sai người hầu bưng tới cho tôi một bát chè vải hoa quế. Tôi kéo tay hắn đặt lên bụng mình, đau khổ nói: "Nghiêm Thù Lân, ta mập lắm rồi!"

Nghiêm Thù Lân nhéo bụng tôi: "Không sao, phải ăn nhiều thì ban đêm mới có sức vận động chứ."

Cái gì gọi là "ban đêm mới có sức vận động" hả? Trời vừa chập tối mà hắn đã nói vậy rồi! Tôi đỏ mặt nhìn sang Tiểu Khương bên kia rồi lên án: "Ngày nào các ngươi cũng bắt ta ăn nhiều làm mặt ta tròn vo rồi đây này."

Khương Nhược Châu đưa tay nhéo má tôi: "Trước kia ngươi gầy quá, tròn một chút mới đáng yêu chứ."

Tiểu Khương cũng cười nói: "Được ăn là phúc, Tiểu Doãn ăn nhiều vào, sau này phúc phận sẽ ngày càng tăng cho xem."

184.

Được rồi được rồi, tôi ăn nhiều như vậy, ban đêm "vận động" cũng tiêu bớt thôi......

Mặc dù gần đây tôi luyện võ nên thể lực tăng lên nhưng ba người họ cũng đâu thể làm cùng lúc được!

Tôi ôm mông bỏ chạy nhưng lại bị bắt về, làm xong một đêm tôi ngủ đến chiều hôm sau mới dậy, tỉnh lại eo mềm nhũn, không cách nào luyện khinh công.

Nghiêm Thù Lân bế tôi lên, lúc tắm cho tôi tiện thể làm thêm lần nữa, tôi tức giận nhéo khuôn mặt tuấn tú của hắn, hắn còn cười nói làm vậy cũng là luyện công, có thể gia tăng nội lực.

Nghe là biết xạo sự rồi, còn lâu tôi mới tin!

185.

Võ công Tiểu Khương không bằng hai người kia nên luôn bị dồn xuống giường, tôi vừa cười vừa kéo hắn về, kết quả chẳng bao lâu sau hắn lại rớt xuống, nhìn hết sức tội nghiệp, tôi cũng bó tay nên ban ngày lén hai người kia hôn hắn mấy cái xem như an ủi.

186.

Chẳng biết khi nào Khương đại hiệp mới tu ra thân thể thật sự nữa, lần trước hắn đột nhiên biến thành chim trên giường, bị Nghiêm Thù Lân túm chân vứt ra cửa sổ.

Tôi cười đau cả bụng, hắn còn ở bên ngoài tức giận kêu ầm lên, ai mà ngờ Khương đại hiệp ôn hòa trầm tĩnh sẽ phát ra tiếng kêu buồn cười thế chứ?

187.

Trong trang rất nhiều mèo và chim nên hết sức náo nhiệt, đôi khi chúng tôi lại cùng nhau du sơn ngoạn thủy, mọi chuyện đều mỹ mãn, cuộc sống vô cùng vui vẻ.

Khi giả làm thật thì thật cũng giả, thật làm giả thì giả cũng thật.

Kẻ giả mạo là tôi giờ lại thành phu nhân thật của họ.

Từ nay bên nhau dài lâu, mãi không chia lìa.

[HOÀN]


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện