160.

Bụng tôi no cành nên không ăn nổi mấy quả táo gai còn lại, Nghiêm Thù Lân không thích đồ ngọt, thế là tôi nhét hết vào miệng Khương Nhược Châu.

Khương Nhược Châu ăn đồ thừa của tôi cũng không giận mà còn vui vẻ ăn, bên má lộ ra lúm đồng tiền.

Hắn cắn táo gai bọc đường, vén màn nhìn ra ngoài rồi nói: "Nghiêm trang chủ, ngươi nổi danh như vậy mà ra đường cũng không đem theo tấm da người che mặt nữa."

Lúc ra khỏi quán rượu có mấy gã tướng mạo bặm trợn nhìn chúng tôi chằm chằm, e là kẻ thù đến gây rắc rối. Nhưng có hai cao thủ võ công nhất nhì giang hồ ở cạnh nên tôi cũng chẳng sợ lắm.

"Có ám vệ đi theo," Nghiêm Thù Lân cúi đầu xoa cái bụng phồng lên của tôi rồi nói, "Bọn hắn không làm được gì đâu."

Tôi không thể xen vào nên chỉ có thể ợ một cái để chứng tỏ sự tồn tại của mình.

Khương Nhược Châu nói: "Đừng có khoe khoang. Nói thì hay lắm mà lại sai người cướp Tiểu Doãn đi."

Nghiêm Thù Lân bị Khương Nhược Châu kí/ch thích, sầm mặt nói: "Khương quạ đen, ngươi còn có mặt mũi nói câu này à? Kiếp trước nếu ngươi không làm chó săn cho bọn hắn......"


Hắn đang nói nửa chừng thì bị tôi bịt miệng. Tôi nháy mắt với hắn mấy cái rồi lắc đầu nói: "Không được cãi nhau."

Nghiêm Thù Lân im lặng một lát rồi nắm cổ tay tôi, hơi thở nóng hổi phả vào lòng bàn tay, hắn nói: "Nghe lời phu nhân."

161.

"Ta cũng chẳng nhớ rõ chuyện kiếp trước, các ngươi đừng cãi nhau vì những sai lầm kia nữa." Tôi cúi xuống bế con mèo mập đang cọ chân mình lên, nói với bọn họ, "Giờ ta chỉ cần sống ung dung tự tại là đủ rồi."

Tôi chẳng có chí lớn gì, có chốn dung thân đã là may mắn lắm rồi.

Doãn Hoàn Từ mà bọn họ nói có phải tôi không nhỉ? Thật ra tôi cũng không dám chắc. Trong mơ tôi có thể cảm nhận được đủ loại đau đớn, nhưng ký ức kia có thuộc về tôi không?

Chỉ nghe kể về quá khứ kia thôi cũng khiến người ta sợ hãi, nếu ký ức này chỉ làm tôi đau khổ thì thà quên sạch còn hơn.

162.

Thiếu niên đã ngủ thiếp đi.


Y uống thuốc an thần Nghiêm Thù Lân đưa cho, chỉ giây lát sau đã chìm vào mộng đẹp, ngủ rất ngon lành, gương mặt thanh tú ửng đỏ, môi hơi chu lên, đầy đặn hơn người bình thường, tựa như đang chờ ai hôn.

Cửa sổ chưa đóng, một làn gió đêm thổi qua.

Có con chim đậu trên bệ cửa sổ đập cánh mấy lần.

Khương Nhược Châu ngồi dậy, áp tay vào đầu gối thiếu niên rồi vu.ốt ve bắp chân và cổ chân y.

"Tiểu Doãn không có chân giống như chim sẻ bị chặt cánh, ta có dỗ thế nào cũng không thể làm y vui vẻ." Sau khi biết chắc Doãn Hoàn Từ vẫn còn lành lặn, hắn mới yên tâm, cầm tay thiếu niên để trên gối rồi lẩm bẩm, "Đều tại ta không cất kỹ khóa định tình nên mới gây ra sai lầm nghiêm trọng như vậy."

"Khương Nhược Châu, người giang hồ đều nói ngươi ngay thẳng chính trực, không ngờ ngươi cũng là tên điên." Nghiêm Thù Lân dựa vào tường, nhìn vẻ mặt u ám của đối phương rồi nói, "Ta không giết ngươi là vì Hoàn Từ. Nhưng ngươi muốn đi theo Nghiêm trang thì phải giết người cho ta."

Khương Nhược Châu không trả lời nhưng cũng chẳng từ chối.

Hắn từng giết người một lần, hai tay đã sớm ô uế, đâu cần giả bộ đạo mạo nói nhân nghĩa làm gì.

Tiểu Khương vừa nheo mắt đã bị hắn chiếm xác, nghe Nghiêm Thù Lân nói vậy thì bất mãn nói: "Hắn là tên điên có tiếng, sao ta có thể làm việc cho hắn được chứ?"

Khương Nhược Châu hỏi: "Ngươi có cần phu nhân nữa không?"

Tiểu Khương nghẹn họng một hồi mới nói: "Đương nhiên là cần rồi."

"Thế thì ngậm miệng đi." Khương Nhược Châu nói, "Để ta giành cho."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện