127.

Một mình Khương Nhược Châu sao có thể giấu kín hành tung, tất nhiên phải có người khác giúp sức mới có thể dẫn Doãn Hoàn Từ tránh đi tai mắt của Nghiêm Thù Lân khắp giang hồ.

Thanh niên cúi nhìn thanh kiếm trong tay, nghĩ kiếp này mình qua loa chủ quan như thế thì làm sao bảo vệ được Hoàn Từ.

Hắn nắm hờ tay, nghĩ thân thể này dùng tốt hơn mình nhiều, không bị thương trong lao ngục, cũng chưa bị sắt nung hủy hoại khuôn mặt.

Sương mù giăng trên núi, ánh trăng mờ ảo, khắp nơi chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng nước.

Doãn Hoàn Từ ngủ rất ngon nên không biết y tới gần.

Hắn cúi người kéo thiếu niên vào lòng, đổ thuốc bột vào miệng đối phương rồi mớm một ngụm nước ấm để Doãn Hoàn Từ nuốt hết thuốc bột.


Đợi nửa khắc, hắn cởi dây lưng vốn đã lỏng loẹt của thiếu niên, bàn tay nhanh chóng phủ lên bờ m ông mềm mại, vừa bóp nhẹ thì thịt mềm trắng nõn lập tức tràn ra kẽ tay.

Lông mi Doãn Hoàn Từ khẽ nhúc nhích, chưa tỉnh ngủ mà chỉ lẩm bẩm nói mớ vài câu trong mơ.

Sau khi biết chắc thuốc bột có tác dụng, hắn lại lấy từ túi hành lý ra một lọ sứ trắng rồi quệt ít thuốc mỡ trong lọ, chẳng mấy chốc đã tìm được lỗ nhỏ kia, đầu tiên thử nhét ngón trỏ vào nới lỏng, sau khi làm ướt mềm mới bôi thêm thuốc mỡ vào chỗ sâu.

Vén khăn tân nương, hắn và Doãn Hoàn Từ đã động phòng, vậy Doãn Hoàn Từ chính là vợ hắn. Phu thê làm chuyện phòng the là lẽ đương nhiên.

Hắn muốn thân mật với phu nhân nhưng Hoàn Từ vẫn chưa nhớ lại chuyện kiếp trước, thời gian trong hang đá không đủ nên hắn cũng không thể nói rõ mọi chuyện, tùy tiện ra tay chắc chắn sẽ bị chán ghét.

"Tiểu Doãn......" Hắn nắm tay thiếu niên rồi cúi đầu hôn lên ngón tay đối phương, đôi mắt cụp xuống che giấu tơ máu. Truyện Trọng Sinh


Trên đường đi hắn ghen tị suýt phát điên, nhìn Hoàn Từ tươi cười chẳng chút phòng bị với một "hắn" khác, còn gọi người này là phu quân bằng giọng điệu ngọt ngào như vậy.

Trước kia Doãn Hoàn Từ cũng cười với hắn, nhưng sau này hắn mới phát hiện những nụ cười kia đều là giả tạo chứ không hề thật lòng. Kiếp này hắn chỉ mới nói dăm ba câu đã đổi được nụ cười của Doãn Hoàn Từ, hắn không khỏi sinh lòng oán giận, dựa vào cái gì hắn tranh giành một kiếp cũng không có được phu nhân, thế mà kiếp này Khương Nhược Châu lại dễ dàng chiếm được.

"Doãn Hoàn Từ......" Hắn vừa ôm chặt Doãn Hoàn Từ vừa tăng tốc đâm rút hai ngón tay trong lỗ nhỏ chặt khít nóng ướt, đôi mắt đen yên lặng nhìn khuôn mặt thiếu niên trong ngực, "Khương Nhược Châu điên rồi, ngươi không đau lòng sao?"

Không, Doãn Hoàn Từ yêu hắn, dù hắn là quân tử có tấm lòng rộng mở hay là kẻ điên tẩu hỏa nhập ma...... Hơi thở dồn dập của hắn thoáng ổn định lại, ngón tay vuốt v e gân xanh trên cổ tay mảnh khảnh của đối phương, nhớ lại Hoàn Từ vì cứu hắn mà bị Nghiêm Thù Lân đánh đứt gân tay.

Vì nghĩ đến Hoàn Từ nên hắn mới chịu được những cực hình kia, mới không bị niềm tin trước đây hủy hoại. Người đời lừa dối phản bội hắn mới khiến hắn thấy rõ con đường này đầy rẫy yêu ma quỷ quái, hoàn toàn không phải con đường đúng đắn.

"Ngươi là vợ ta," hắn đè Doãn Hoàn Từ dưới người, chạm nhẹ vào hai gò má thanh tú của thiếu niên, mi mắt run rẩy, cẩn thận hôn lên đôi môi mềm mại kia, "Sau này chỉ được yêu ta thôi, không được gọi những người khác là phu quân nữa."

Hắn đến muộn nên không thể giữ hình người lâu dài, cũng không cách nào chiếm luôn thân thể này, vì vậy buộc lòng phải giao Hoàn Từ cho người khác.

Chỉ cần chạm vào Hoàn Từ là được rồi...... Hắn không muốn xen vào chuyện giang hồ nữa, chỉ cần dẫn Doãn Hoàn Từ cao chạy xa bay, đi đâu cũng được cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện