117.

Mặc dù trên đường có người nhìn tôi nhưng ánh mắt không hề kỳ quái, giống như chỉ nghĩ tôi và Khương Nhược Châu là phu thê ân ái mới cưới thôi.

Trước đây làm phu nhân giả của Nghiêm Thù Lân, giờ lại làm kiều thê giả của Khương Nhược Châu, tôi đã thề không lừa gạt nữa nhưng lại kéo theo nhiều lời nói dối như vậy.

Cảnh xuân tươi đẹp, ven sông hoa đỏ cỏ xanh, dỏng tai lên còn nghe được tiếng chim hót líu lo, tôi nắm tay áo Khương Nhược Châu rồi nép sát vào y, sợ mình lơ đễnh lạc mất y.

Y bỏ ra mấy xu mua cho tôi một cây trâm gỗ c ắm vào búi tóc, chẳng biết hái ở đâu hai bông hoa vàng nhạt rồi mỉm cười cài lên tai tôi.

Nếu không tính tới chuyện xảy ra trong hang núi, Khương Nhược Châu trước mắt là người tốt hết chỗ chê.

Y bỏ qua hiềm khích lúc trước, còn tìm cho tôi một con dao găm hộ thân, kiên nhẫn cầm tay dạy tôi cách dùng, cũng không trách tôi hỏi mấy câu ngốc nghếch.

Tôi không tiện nói y biết mình xuyên sách nên đành phải ụp nồi cho Nghiêm Thù Lân, nói tôi bị đụng đầu ở Nghiêm trang nên quên rất nhiều chuyện quá khứ, còn quên hết võ công nữa.


"Thảo nào ngươi nhát vậy......" Khương Nhược Châu cũng không hoài nghi mà tập trung bắt mạch cho tôi rồi nói, "Đừng lo, nội lực của ngươi vẫn còn, tìm lại võ công cũng không khó đâu."

Tôi rất vui mừng, tự nhủ nếu có võ công thì sau này sẽ tự bảo vệ được mình chứ khỏi cần nhờ người khác. Chưa biết chừng tôi còn luyện được bí tịch cao siêu nào đó rồi làm đại hiệp như Khương Nhược Châu, mua con ngựa xông pha khắp nơi.

Đang mơ mộng thì nghe Khương Nhược Châu cười bên cạnh.

Y véo má tôi nói: "Nội lực của ngươi còn lâu mới đủ, muốn luyện kiếm thì phải thực tế, không phải cứ có bí tịch là có thể đứng đầu võ lâm đâu. Chim sẻ nhỏ, ta thấy ngươi vẫn nên luyện khinh công sớm đi, gặp chuyện cũng có thể chạy nhanh một chút kẻo lại bị người xấu bắt nhốt vào lồ ng."

"Khương đại hiệp! Ngươi lại cười ta nữa rồi!" Tôi dọa cắn ngón tay y rồi bĩu môi nói, "Khi nào ta biết khinh công sẽ trộm túi tiền của ngươi!"

"Vậy ta phải cảnh giác mới được, không thể để ngươi trốn nữa." Y cúi đầu nhìn tôi, cười càng to hơn, "Tiền ta giấu khắp nơi, ngươi trộm một lần e là không hết đâu."

118.


Khác với Nghiêm Thù Lân lạnh lùng ít nói, Khương Nhược Châu rất có khiếu hài hước, trên đường đi luôn làm tôi vui vẻ, tôi thích nghe y nói những lời này, xem y như người bạn tốt đầu tiên mình gặp ở đây.

Nghiêm Thù Lân cũng rất tốt với tôi, nhưng lòng tốt của hắn khiến tôi chịu không nổi. Tôi nghĩ mình vẫn chưa sẵn sàng thành hôn, cũng chưa tìm ra cách để yêu hắn.

Nhưng ngẫm lại tôi rất có lỗi với hắn, tôi ăn nhờ ở đậu Nghiêm trang, vuốt mèo trong trang, thế mà đêm tân hôn lại chạy mất, còn mặc áo cưới hắn làm cho tôi nữa.

Có khi nào hắn hận tôi không?

Tôi nghĩ Nghiêm Thù Lân chẳng có bệnh điên gì cả, đó chỉ là kẻ thù của hắn trên giang hồ bịa đặt lung tung thôi, thật ra hắn là người tốt mặt lạnh tim nóng, vẻ mặt hung dữ nhưng nói chuyện với tôi lại rất dịu dàng.

Nghĩ vậy trong lòng tôi càng thêm áy náy, khó lòng yên giấc trên giường quán trọ.

Khương Nhược Châu vẫn ngồi thiền bên cạnh chứ không nằm, y nói ngồi gác đêm như vậy mới dễ rút kiếm đối phó với kẻ địch.

Tôi kéo tay áo y, nhỏ giọng hỏi: "Khương đại hiệp, nếu ngươi gặp rắc rối lớn vì ta, chẳng phải ta sẽ áy náy đến chết sao?"

Tôi không muốn bọn họ ngươi chết ta sống như trong truyện, cuối cùng rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương.

Khương Nhược Châu nắm tay tôi cười nói: "Cha ta từng nói đã muốn làm đại hiệp thì đừng nên sợ rắc rối."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện