103.

"Ư, ư a......" Cả người tôi không còn lạnh nữa mà nóng như bị ném vào lồ ng hấp. Kích thước d**ng v*t Khương Nhược Châu không hề thua kém Nghiêm Thù Lân, tôi quay mặt đi cắn môi khóc thút thít, nội tạng như bị đ è xuống, khi hắn tăng tốc đưa đẩy, tôi càng cảm nhận rõ nỗi khó chịu vì lỗ hậu bị dị vật căng ra, may mà không bị rách.

Lần này không phải mơ mà là chuyện thật sự xảy ra.

Tôi có thể r3n rỉ, có thể điều khiển tay chân mình nhưng lại không thể bảo hắn dừng lại.

Hắn nhét ngón cái giữa hai hàm răng tôi, không cho tôi cắn môi mình.

Hắn cứ thế đâm rút trong lỗ nhỏ của tôi hồi lâu, sau đó đột ngột đút toàn bộ d**ng v*t thô cứng vào làm trước mắt tôi trắng xóa, suýt nữa hôn mê dưới người hắn, cảm thấy trong bụng bị rót vào rất nhiều dịch đặc.


Khương Nhược Châu khom lưng bắn từng luồng t1nh dịch đặc quánh vào lỗ hậu của tôi. Cuối cùng hắn thả chân tôi xuống, bàn tay rịn mồ hôi vuốt v e khuôn mặt đầm đìa nước mắt của tôi, hỏi tôi cảm thấy thế nào.

"Chuột rút......" Tôi nức nở co rúm người, khép lại hai chân bủn rủn.

Tất nhiên không chỉ là chuột rút.

Lỗ nhỏ đau âm ỉ, chỗ sâu lại giống như bị rót canh nóng, thành ruột nhơn nhớt, khi hắn rút d**ng v*t có chút dịch trắng chảy ra, bên trong vẫn còn lại một ít.

Khương Nhược Châu đút nước ấm cho tôi rồi xoa nhẹ bắp chân bị chuột rút, giọng điệu nói chuyện với tôi cũng dịu dàng hơn, không còn làm tôi sợ như lúc nãy nữa.

Kỹ thuật xoa bóp của hắn rất thành thạo nên bắp chân căng cứng của tôi nhanh chóng mềm đi.

"Lúc nãy làm ngươi đau à?" Hắn ôm tôi, hôn lên tai và cổ tôi rồi thấp giọng nói, "Trước kia ngươi toàn cầu hoan với ta nên ta tưởng ngươi thích làm chuyện đó......"

Vừa nói hắn vừa sờ lỗ nhỏ của tôi bị hắn làm sưng, cười khẽ rồi nói tiếp: "Cũng đúng thôi, kiếp này ngươi vẫn chưa rành chuyện phòng the lắm, không thành hôn với Nghiêm Thù Lân nên ngươi cũng khỏi cần nghiên cứu dâm thư vì hắn nữa."

"Khương đại hiệp," tôi bình tĩnh lại, sau khi thân thể dễ chịu hơn thì buột miệng hỏi hắn, "Kiếp trước ta cụt chân, chẳng phải không đi đâu được sao?"


Khương Nhược Châu ôm tôi chặt hơn rồi ôn tồn nói: "Ta đưa ngươi đi bằng xe ngựa, ngươi muốn đi đâu cũng được hết."

Tôi lại hỏi hắn: "Nghiêm trang chủ phát hiện ta mạo danh thay người khác làm phu nhân hắn nên mới chặt chân ta sao?"

Rõ ràng đây là câu hỏi rất dễ trả lời nhưng hắn lại do dự một lát rồi mới nói: "Đúng vậy."

Tôi còn muốn hỏi nữa nhưng Khương Nhược Châu đã hôn lên môi tôi, sau khi hôn mấy lần thì nói tiếp: "Đời Nghiêm Thù Lân hận nhất là bị lừa...... Ta không muốn nói với ngươi về hắn quá nhiều, nói chuyện tình duyên kiếp trước của chúng ta đi."

Tôi cũng tò mò tại sao hắn lại thành tình nhân của "Doãn Hoàn Từ" nên dựa vào ngực hắn, chăm chú nghe hắn kể về kiếp trước.

Hắn nói sau khi cứu tôi ra khỏi trang, hắn tìm đủ mọi cách để đưa tôi về ngôi nhà nhỏ do mẹ hắn để lại. Hắn không tiện nhờ người ngoài chăm sóc tôi nên đành phải tự làm, còn nhờ rất nhiều bạn bè tìm thuốc cho tôi.


Chẳng biết hắn nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên nở nụ cười, nâng d**ng v*t giữa hai ch@n tôi trên lòng bàn tay rồi nói: "Chân ngươi đi đứng không tiện, mới đầu ngay cả đi tiểu cũng khó, ta bế ngươi tiểu, ngươi xấu hổ đỏ bừng cả mặt như bây giờ vậy."

Nói đến đây, hắn chợt thở dài một tiếng.

"Ta bỏ rất nhiều tiền làm cho ngươi một đôi chân giả, nhưng sau khi gắn vào chỗ nối luôn làm trầy da ngươi, thỉnh thoảng cũng có thể đi mấy bước nhưng vẫn không dễ chịu bằng xe lăn."

Tôi say sưa lắng nghe, lẩm bẩm nói: "Khương đại hiệp, ngươi đúng là người tốt mà, sẵn sàng đem theo gánh nặng như ta......"

"Ta chưa bao giờ xem ngươi là gánh nặng cả." Hắn bảo tôi, "Đôi khi ta cảm thấy...... Chân ngươi bị chặt đứt, mọi chuyện đều phải phụ thuộc vào ta, như vậy cũng rất tốt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện