Tần Ninh giờ phút này cười lạnh nói: "Bản công tử nói rồi, chọc ta, ta mặc kệ ngươi, nhưng chọc giận ta, vậy liền chuẩn bị vươn cổ chịu chết đi!"  

 

Giờ khắc này, Tề Tham thầm mắng trong lòng.  

 

Tần Ninh chả qua mới là Quy Nhất tam mạch.  

 

Ông ta giết Tần Ninh cũng dễ như trở bàn tay.  

 

Thế nhưng không nghĩ tới bên cạnh Tần Ninh lại ẩn giấu một con nghiệt súc thế này.  

 

Quy Nhất cửu mạch!  

 

Huyền thú Quy Nhất cửu mạch từ trước đến nay đều mạnh hơn võ giả cùng cảnh giới võ giả.  

 

Thế nhưng không ngờ Cửu Anh còn mạnh hơn huyền thú.  

 

Đổi lại là huyền thú Quy Nhất cửu mạch, không có linh thức thì ông ta vẫn có thể giết chết như thường.  

 

Nhưng bây giờ...  

 

Oan uổng!  

 

Quá oan uổng!  

 

Cảnh giới Thiên Nhân, ai thấy mà không phải khách khí.  

 

Thế nhưng Tần Ninh lại mang bộ dáng ngươi là Thiên Nhân, muốn cướp đồ của ta thì ta cũng giết ngươi không tha.  

 

Người này đến cùng có lai lịch gì?  

 

Chẳng lẽ là... người của Thiên Ngoại Tiên?  

 

Không!  

 

Không có khả năng!  

 

Trong số thiên kiêu của Thiên Ngoại Tiên mà ông ta biết, tuyệt đối không có Tần Ninh.  

 

Cho dù Tề Tham ông ta là Thiên Nhân thì cũng biết người nào có thể bắt nạt, người nào không nên dây vào.  

 

Người của Thiên Ngoại Tiên, cho dù là thiếu niên thiên tài hắn cũng không thể gây.  

 

Nơi đó có hai đại Vương Giả tọa trấn.  

 

Gây rối với Thiên Ngoại Tiên chính là muốn chết.  

 

Giờ khắc này, ánh mắt Tề Tham mang theo một tia lạnh lùng.  

 

"Nhãi con, lão phu mà chết thì ngươi cũng đừng hòng sống nữa".  

 

Tề Tham Thiên Nhân phẫn nộ quát: "Lão phu một thân toàn độc, nếu mà chết thì bốn hải đảo này sẽ bị độc tố nhiễm, ngươi cũng hẳn phải chết không nghi ngờ".  

 

"Ta chạy là được!"  

 

Tần Ninh lười biếng nói.  

 

"Ngươi chạy không thoát đâu!", Tề Tham Thiên Nhân lại lãnh miệt nói: "Độc tố sẽ khuếch tán trong nháy mắt, ngươi chạy trốn được, người phụ nữ và thú cưỡi của ngươi có chạy trốn nổi không?"  

 

Nghe vậy, Cửu Anh lập tức ngao ngao hét lên: "Cửu gia ta không phải thú cưỡi, ta là..."  

 

Chỉ là vừa muốn nói, ánh mắt của Tần Ninh đã phóng tới.  

 

"Ta là chó săn của Tần gia".  

 

Một câu rơi xuống, Tề Tham Thiên Nhân hoàn toàn bất đắc dĩ.  

 

Con này… giữ chút thể diện được không?  

 

"Đừng nói nhảm nữa".  

 

Tần Ninh khua tay nói: "Nơi này còn có Thiên Âm tiên cung nữa, nói không chừng bên trong có thể tìm tới hung thú Thao Thiết mà ngươi tha thiết ước mơ đấy! Nhỡ đâu lại... bị người ta tới bắt đi thì đạo lữ của ngươi sẽ mất đấy".  

 

Nghe đến lời này, Tề Tham khóe miệng giật một cái.  

 

Hung thú Thao Thiết!  

 

Nghe đồn là một trong số những hung thú thượng cổ.  

 

Thế nhưng với bộ dạng đó...  

 

Cho dù sau này có thể hóa thành người thì dáng vẻ chắc... sẽ rất xấu?  

 

Con vật trước mắt này lại còn có khẩu vị nặng như thế?  

 

Cửu Anh nghe đến lời này, lập tức điên cuồng hét lớn: "Không lãng phí thời gian với ngươi nữa!"  

 

Một câu hét lên.  

 


Vốn dĩ chín cái đầu nhìn như đầu lân.  

 

Lúc này phảng phất như dực long! Xòe ra hai cánh, hai vuốt vững vàng bắt lấy mặt đất, cái đầu kia lóe ra chín luồng ánh sáng.  

Trong chớp nhoáng này lại khiến cho Tề Tham Thiên Nhân cảm giác như nguy hiểm trí mạng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện