Giờ phút nào Trác Hạo cũng muốn đốt quách cái tập tranh vẽ cất trữ trong nhà kia đi. Nhưng anh biết rõ chuyện chọi cứng mình không phải đối thủ của Lục Vũ Thanh, lén lén lút lút thì cứ vừa nhìn thằng nhóc kia dốc hết tâm huyết vẽ vời sáng tác như thế là anh lại chẳng nỡ lòng xuống tay. Thế là thứ tục tĩu nhìn đỏ cả mặt kia vẫn nằm trơ ra đó.

Cái gì nhìn không thuận mắt, nhìn hoài nhìn mãi rồi cũng có ngày thấy vừa lòng thôi.

Nghe nói trên thành phố mới mở một cái siêu thị rất lớn, Lục Vũ Thanh muốn đi học hỏi kinh nghiệm. Mới đầu hai người cũng chỉ nghe người ta nói là lớn lắm thôi, nhưng khi đặt chân đến trước cửa rồi mới thực sự chứng kiến tận mắt quy mô cỡ khủng này.

Siêu thị có ba tầng, tầng một là siêu thị, sát bên là chỗ kinh doanh trang sức, tầng trên là các chỗ bán đồ điện máy quần áo. Bên trong sử dụng thang cuốn hẳn hoi, điện đóm bên ngoài nối thẳng lên quán rượu trên sân thượng.

Đây là siêu thị lớn đầu tiên của thành phố. Chỉ riêng thang cuốn thôi đã hấp dẫn sự chú ý của bọn trẻ con rồi, mấy đứa bé túm tụm đùa giỡn xung quanh, hết đi lên lại đi xuống.

Trác Hạo và Lục Vũ Thanh lần lượt lên thang cuốn chừa chỗ cho mấy đứa con nít nghịch ngợm, câu được câu không nói chuyện với nhau.

Anh lầm bầm: “Anh mà chưa thấy ở Thâm Quyến bao giờ thì cũng mới mẻ lắm.”

Nói tới đây, thang máy đã lên đến lối vào tầng một của siêu thị. Hai người không lấy giỏ hay xe đẩy, người không đi thẳng vào trong, nhân viên đứng ngoài cứ nhiệt tình chạy theo hỏi han có cần giúp đỡ gì không.

Những lúc thế này hai người đều rất ngượng ngùng, Trác Hạo chợt nhận ra ưu điểm của việc tuyển nhân viên nữ. Đàn ông đúng thật chẳng bao giờ nỡ cự tuyệt ý tốt của phụ nữ.

Trác Hạo nắm tay Lục Vũ Thanh đi vào khu đồ ăn vặt: “Tụi tôi tự đi coi thế nào, cô không cần đi theo đâu…”

Có lẽ đã ra khỏi phạm vi hoạt động, cô gái nhân viên nọ không đi theo nữa. Trác Hạo thở phào nhẹ nhõm: “Trong chỗ em tuyệt đối đừng có như vậy đó, thế cũng hơi quá… dây dưa…”

“Haha.” Lục Vũ Thanh thấy Trác Hạo bó tay bó chân đầu hàng thì vui ra mặt, “Chỗ em sao mà so được với ở đây chứ.”

Đứng trước siêu thị, cái chỗ không bao nhiêu của y chẳng bằng ai, trong huyện miễn cưỡng cũng được gọi là một cái “siêu thị nhỏ”. Mà ở thành phố thì chưa được, nhiều lắm chỉ xem như một cái tiệm tạp hóa cỡ bự thôi.

Siêu thị vừa khai trương có rất nhiều ưu đãi thu hút khách hàng, khu đồ ăn vật chật cứng phụ huynh dắt theo con nhỏ hò hét ầm ĩ. Không gian hẹp chen lấn không biết bao nhiêu người, mấy cái nhãn giảm giá in màu đỏ dán trên từng kệ hàng, ánh mắt ai cũng chăm chăm dán vào đủ thứ bánh trái hàng hóa. Không ai hơi đâu chú ý tới Trác Hạo và Lục Vũ Thanh.

Y len lén nắm lấy tay anh. Nhiều người như vậy làm anh thấy xấu hổ, khẽ giãy tay mình ra, y ghé vào sát tai anh: “Đừng đi lạc.”

Năm ngón tay của Trác Hạo vô thức siết chặt, kiên quyết bao trọn lấy mu bàn tay Lục Vũ Thanh.

“Anh biết ông chủ của siêu thị này họ gì không?” Lục Vũ Thanh thuận miệng hỏi.

Tin tức về siêu thị này ầm ầm, bao nhiêu người hóng chuyện. Họ ở huyện đông mà cũng nghe được ít chuyện bên lề: “Họ Dương thì phải, nghe nói trẻ lắm, không hơn em bao nhiêu đâu. Hình như cũng từ Thâm Quyến về.”

Trạc tuổi Lục Vũ Thanh, lại còn là người ở Thâm Quyến về, anh không khỏi cảm thán.

“Em nói xem, sao tiền đồ của người ta lại sáng sủa thế cơ chứ?” Sẽ có đôi lúc anh cũng biết sợ, sợ một ngày kia mình không thể cho Lục Vũ Thanh thứ em ấy mong muốn.

Lục Vũ Thanh hơi căng thẳng nhìn anh: “Anh muốn đi Thâm Quyến à?”

Nói thật, Trác Hạo không muốn đi lắm. Anh tự biết mình biết người, chẳng phải người có tài cán hay khả năng tiềm tàng gì cho cam, chỉ làm được việc tay chân mà thôi. Muốn có tiền ấy hả, cơ hội đã qua một lần rồi sao có thể quay trở lại lần nữa. Anh là một người rất bình thường, chủ yếu chỉ muốn tiết kiệm chút tiền cho nửa phần đời còn lại.

“Anh hả?” Trác Hạo dừng một lúc, “Anh theo em.”

Lục Vũ Thanh mờ mịt “ừ” một tiếng. Dạo gần đây nhiều khi y đều có cảm giác thế này, ở rất nhiều chuyện thương lượng cùng nhau Trác Hạo sẽ lơ đãng toát lên sự nhân nhượng và dịu dàng.

Lục Vũ Thanh nắm chặt ngón tay anh: “Theo em thì đừng đi. Anh nói thế em sẽ tưởng anh có suy nghĩ khác đó, em sợ.”

Cách sống của mỗi người mỗi khác, Lục Vũ Thanh không phải tuýp theo đuổi sự nghiệp hay có chí hướng hoài bão lớn lao. Y không muốn lên thành phố lớn, phải gặp Trác Hạo vội vàng giữa những ca làm việc bận rộn.

Y muốn giữ anh trong tay mình, giống như bây giờ vậy. Nghe có vẻ ngây thơ buồn cười, nhưng giữa sự nghiệp và người mình yêu, y lựa chọn cái thứ hai.

Nghe Lục Vũ Thanh nói thế, Trác Hạo như trút được gánh nặng đầy khó hiểu: “Sợ gì chứ? Em tưởng ai cũng may mắn thế à? Cứ làm như ai đi Thâm Quyến về cũng anh ông chủ lớn vậy.”

Trác Hạo kéo Lục Vũ Thanh ra khỏi đám người chật như nêm, lướt hết khu đồ ăn vặt xuống đến quầy đồ khô. Mấy thứ này trong tiệm y có cả, đi sâu hơn nữa là mấy loại rau củ trái cây tươi, đây chính là thứ mà siêu thị nhỏ của y còn thiếu. Mấy quầy rau dưa trong siêu thị nhà có hơi trống trải nhạt nhẽo. Ngay đối diện là chợ, đừng nói là khách, ngay cả chính Lục Vũ Thanh cũng thích ra chợ mua đồ tươi sống hơn.

Dạo hết một vòng siêu thị rồi đi ra, bên ngoài có một quán gà rán KFC, là quán đồ ăn nhanh duy nhất trong thành phố.

Nhìn qua cửa sổ KFC, mấy đứa trẻ con đang ở trong khu vui chơi. Hôm nay lắm người kéo nhau đến góp vui, doanh số của quán cũng tăng lên vùn vụt.

“Anh ăn không?” Lục Vũ Thanh thấy Trác Hạo nhìn lâu lắm nên mới chủ động hỏi.

Anh liếc y một cái: “Ba cái đồ ăn con nít. Đi thôi, còn phải nhập hàng nữa.”

Ai mà không thích mấy thứ mới lạ chứ. Hồi còn ở Thâm Quyến, dù kiếm được tiền anh cũng tiếc không tiêu xài gì vào mấy chỗ thế này, chỉ xem cảnh tượng ầm ĩ náo nhiệt thế thôi.

Lục Vũ Thanh không nói câu thứ hai, kéo luôn Trác Hạo vào quán. Trong này toàn phụ huynh dắt con đi chơi, tự nhiên anh thấy xấu hổ muốn chết: “Em làm gì đó?”

Hai người ra khỏi quán, tay xách túi đựng KFC. Sau lưng nhiều con nít như thế, Trác Hạo ngượng phát hoảng, giục Lục Vũ Thanh đi lấy xe mau mau.

Đến khi ngồi trên xe, Lục Vũ Thanh nói mãi anh mới rề rà lấy cái bánh trong túi đựng ra.

Đặt cái bơ gơ xuống, lớp bánh mì phía trên xẹp xuống, cũng chẳng to đùng như trong hình quảng cáo. Rau cỏ ỉu xìu mà được có tí xíu, tóm lại nhìn chẳng ngon lành gì. Trác Hạo cắn một cái, vị rất kỳ lạ, anh lầm bầm: “Chả ngon…”

Ăn cái thứ vớ vẩn này còn không bằng để Trác Hạo ăn liền mấy bát cơm Lục Vũ Thanh nấu.

Vứt thì lại tiếc, anh gói kĩ phần còn dư vào, không biết phải giải quyết làm sao.

Lục Vũ Thanh cười: “Anh cứ để đó em ăn.”

Xe đỗ gần một tiệm chuyên cung cấp ống nước cạnh bến xe, Trác Hạo phải xuống xe tìm ông chủ mua ít đồ. Lục Vũ Thanh xuống xe cùng, đứng ven đường ăn cái bánh anh còn để dư.

Ngoài bến xe đông đúc như nêm, người đến người đi mang theo hành lý vali gấp gáp. Lục Vũ Thanh còn chẳng thấy rõ mặt mũi ai, người đi đường như cũng chỉ để lại bóng lưng vội vàng.

Cái món này đúng là không ngon lắm, hình như không giống vị hồi còn đi học. Lục Vũ Thanh cắn mấy miếng lớn cho xong, vừa chuẩn bị đứng dậy đi vứt rác, chợt phía đường đối diện có người nhìn y.

Lương Ngân?

Sắc mặt Lương Ngân có phần nhợt nhạt hốc hác, anh ta kéo vali nhìn chằm chằm Lục Vũ Thanh, vừa nhìn vừa đến gần.

“Anh…” Y nhìn hành lý trong tay Lương Ngân, lẽ ra giờ này anh ta phải ở trường.

“Cậu hài lòng chưa?” Gò má Lương Ngân run run, tay siết chặt tay cầm hành lý đến độ lộ rõ khớp xương trắng bệch, “Tôi biến khỏi trường học rồi, cậu hài lòng chưa?”

Hai người đã gần một năm không chạm mặt, nếu Lương Ngân không đột ngột xuất hiện ở ngay cạnh Lục Vũ Thanh, y cũng chẳng thừa chỗ nhớ đến người này.

Trước đó Vương Thành có đề cập đến chuyện Lương Ngân tạm nghỉ một thời gian. Mà xem tình hình bây giờ, có lẽ là nghỉ không được tốt đẹp lắm, trường không cần anh ta nữa.

Nhưng thế thì liên quan gì đến mình? Lục Vũ Thanh suýt nữa nhìn không ra người trước mặt này nữa rồi, đây thật sự là người mình từng yêu đương lâu như thế, là người từng khiến mình moi tim móc phổi ra ngần ấy thời gian ư?

Y vo giấy gói lại thành cục tròn, ném vào thùng rác: “Vậy anh đi đường cẩn thận.”

Thấy thái độ dửng dưng của y, Lương Ngân hoàn toàn mất kiểm soát: “Lục Vũ Thanh, cậu còn nói không trả thù tôi?”

Tính tình Lương Ngân đa nghi trời sinh, đề phòng người khác rất mãnh liệt. Dù trước đây hẹn hò với Lục Vũ Thanh cũng không hoàn tâm toàn ý bám dựa, anh ta chưa bao giờ tin một người có thể vì yêu mà cho đi bao nhiêu, hay vì một người đàn ông khác.

Lục Vũ Thanh đang tính đi khựng lại, y nhìn Lương Ngân một lúc. Từ đó tới nay mình nhìn lầm rồi, Lương Ngân chính là con người như vậy, ích kỷ đến bất chấp lý lẽ.

“Ban đầu tôi đến huyện thị này là vì anh.” Lục Vũ Thanh nhìn cửa tiệm, bên trong tối om chẳng thấy bóng dáng Trác Hạo đâu, “Nhưng tôi ở lại nơi này không phải vì anh. Tôi nói tôi không trả thù, anh có tin hay không tôi cũng hết cách. Không nhờ tôi giúp thì anh cũng không có việc trong trường, nếu thật sự vì tôi mà anh mất việc thì cũng không có gì quá đáng nhỉ. Anh xem tình cảm của tôi dành cho anh là thứ kiếm chác thì anh cũng nên biết mọi giao dịch luôn có rủi ro, anh chỉ muốn nhận chứ không muốn cho, làm gì có chuyện nào hay tốt đẹp hay ho thế. Lúc anh lợi dụng tôi anh có nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm nay không?”

Giọng nói của Lục Vũ Thanh vẫn ôn hòa êm dịu như thường lệ, chẳng qua trong mắt y là thứ cảm xúc không thể nói rõ thành lời. Lương Ngân nghiến chặt răng, hai người im lặng đối mặt.

“Tiểu Lục!” Từ trong tiệm vang lên tiếng gọi ầm ĩ của Trác Hạo.

Biểu cảm của Lục Vũ Thanh trở nên dịu dàng ngay lập tức, lười nói cả lời chào, quay đầu đi thẳng vào tiệm: “Em tới đây!”

Vừa tới nơi, y đã nghe thấy ông chủ nói đùa với Trác Hạo: “Bảo sao không cần thợ tới bê đồ giúp, ra là có dẫn người theo à.”

Mấy lúc thế này anh cứ thích trêu ghẹo Lục Vũ Thanh đấy: “Tôi dẫn cu li theo mà.”

Lục Vũ Thanh vừa giương cung bạt kiếm với Lương Ngân xong, nghe được chữ “cu li” chỉ biết ngờ nghệch ra chẳng biết phải làm sao.

Tiếp đó, Trác Hạo quay lại hếch mặt nhìn y sai khiến: “Cậu dọn chỗ ống nước bên kia ra xe cho anh cái.”

“Ò.” Lục Vũ Thanh đần độn đáp, còn chưa kịp đi đã bị anh gọi giật ngược lại.

“Chờ tí đã!” Trác Hạo ghì vai y lại, ánh mắt sâu xa quan sát mặt mũi y, “Em…”

Lục Vũ Thanh sờ má mình một cái, nghĩ ngợi trong đầu có phải biểu cảm của mình khó coi quá không.

Trác Hạo quẹt tay lên khóe miệng y: “Em ăn cái bơ gơ kia thật đấy à?”

Lục Vũ Thanh cọ cọ mặt mình, nhiệt độ hơi cao: “Ừm, khó ăn quá.”

Tự coi mình là cu li, y còn tự nguyện để Trác Hạo sai tới sai lui thật.

Lúc ra khỏi cửa tiệm Lương Ngân đã mất dạng, Lục Vũ Thanh cắm đầu chất hết đồ đạc lên xe. Dù sao cũng chỉ là khách qua đường giữa cuộc đời mà thôi, còn chẳng đủ tư cách để thuận miệng kể lể cho anh nghe.

Hai người ngồi lên xe, anh đột nhiên hỏi: “Em vừa gặp ai?”

Hả? Ra là Trác Hạo có nhìn. Lục Vũ Thanh lơ mơ đáp: “Lương Ngân…”

Từ lúc y bắt đầu nói chuyện với Lương Ngân Trác Hạo đã nhìn thấy rồi, anh cứ nghĩ là thằng nhóc này sẽ không thừa nhận. Thừa nhận thì tốt, anh đỡ phải túm một cái đuôi.

“Anh mà không hỏi thì em không nói có đúng không?”

Lục Vũ Thanh lắp ba lắp bắp: “Chỉ là em thấy… không có gì quan trọng… sao phải… nói với anh… anh ta bị trường học đuổi việc…”

“Lần trước chuyện Khâu Hà anh không nói với em, thế đúng không nhỉ.”

Khá thật, thì ra là chờ mình mãi. Lục Vũ Thanh cười khan, đúng là cái xấu cái tốt luân phiên đến rồi đi. Y xấu xa nắm lấy tay Trác Hạo: “Anh thù dai quá à, nhẫn nhịn bấy nhiêu lâu chỉ chờ đến hôm nay thôi phải không?”

Trác Hạo bắt chước giọng điệu của Lục Vũ Thanh: “Anh chỉ cảm thấy em không chủ động nói việc này với anh, chẳng lẽ là em không tin tưởng anh?”

Lục Vũ Thanh nổi hết da gà, rướn khỏi ghế lại bịt miệng anh lại: “Anh đừng nói nữa.”

Sao câu từ này tuôn ra từ miệng Trác Hạo lại õng ẹo kiểu cách thế không biết.

Trác Hạo hung tợn, cắn vào tay Lục Vũ Thanh mà không dùng tí sức nào: “Em rồi cũng có ngày này thôi.”

Trí nhớ anh rất kém, nhưng từng li từng tí về Lục Vũ Thanh anh lại nhớ rất rõ ràng. Mọi thứ tốt xấu hay khóc cười, chỉ cần nó liên quan đến Lục Vũ Thanh, liên quan đến quỹ đạo cuộc sống của cả hai Trác Hạo đều sẽ dõi theo, sẽ vĩnh viễn được anh ràng buộc và khắc ghi trong lòng.

Kết thúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện