Tiếng nấu nướng nghe ồn ào, nhưng nó cũng mang trong mình sức hút rất đặc biệt. Thứ âm thanh mang theo mùi hương này rất dễ khiến người ta nảy sinh xúc cảm luyến lưu hoài niệm.

Lục Vũ Thanh đặt sự tập trung vào căn bếp, không nghe Trác Hạo trả lời. Y cũng không quá để ý, tiếp tục bận việc của mình.

Trác Hạo gãy tay, khí thế thua thiệt hơn bình thường một khoảng to đùng nhưng vẫn hơn Lương Ngân nhiều. Anh hất cằm, hỏi câu đầy thừa thãi: “Tìm ai?”

Coi như đây là lần thứ ba anh và Lương Ngân gặp mặt nhau. Dù chưa nói nửa lời, nhưng Trác Hạo có thể đoán được phần nào ý đồ của người này.

Lương Ngân là người có học thanh cao bảo thủ, xem thường giao tiếp với dân huyện thị, đặc biệt là cái dạng xăm trổ đầy vai như Trác Hạo, nhìn là đủ biết không giống dân đứng đắn gì. Lúc nói chuyện Lương Ngân không muốn tiếp xúc ánh mắt với anh nhiều, bỏ qua cả phép lịch sự tối thiểu: “Tôi tìm Lục Vũ Thanh.”

Anh ta không hỏi quan hệ giữa hai người, cũng không quan tâm vì sao Trác Hạo bó bột tay. Mục đích Lương Ngân tới đây chỉ vì chính anh ta.

Trác Hạo nghe Lương Ngân nói, tay còn hoạt động được nhét vào túi quần lục lọi, thấy trống rỗng mới phát hiện ra không có thuốc lá. Thằng nhóc Lục Vũ Thanh không cho anh hút.

Anh vô tình nhìn sang bên cạnh, trên kệ giày có một bao thuốc. Anh rút một điếu ra, cầm hộp quẹt kề lên, còn chưa châm lửa Lương Ngân đã chê bai lùi về sau, cánh mũi phập phồng, mi tâm cau chặt.

“Làm một điếu không?” Trác Hạo biết mà còn hỏi.

Không biết người đàn ông trước mắt này giở trò gì, Lương Ngân lắc đầu. Anh ta thiếu kiên nhẫn nhưng cũng tự mình biết mình, trình động tay chân tuyệt nhiên thua đứt Trác Hạo, chỉ có thể lặp lại một lần nữa: “Tôi tìm Lục Vũ Thanh.”

Trác Hạo ngậm hờ, mắt nhìn chằm chằm điếu thuốc, tay quẹt bật lửa. Mà có lẽ vì để đó hơi lâu, trong cũng chẳng còn mấy ga, thấy quẹt mấy lần cũng không ra, mắt anh mỏi nhừ nheo lại.

“Anh Hạo?” Chưa kịp châm thuốc, tiếng động hộp quẹt phát ra dẫn Lục Vũ Thanh tới.

Trác Hạo khó khăn lắm mới châm được lửa, vừa quay đầu lại đã trông thấy Lục Vũ Thanh hầm hầm lao khỏi nhà bếp.

Trong nháy mắt chạm mặt Lương Ngân, Lục Vũ Thanh thoáng khựng lại. Nhưng y không giống lần trước ngơ ngác đần độn hỏi anh ta vì sao tới đây, mà thẳng tiến đến bên Trác Hạo cầm điếu thuốc trên môi anh xuống, giật luôn cả cái hộp quẹt.

“Không phải em đã nói anh không được hút thuốc rồi à?” Y hạ thấp giọng chất vấn, tịch thu xong xuôi mới qua loa chuyển sang Lương Ngân, “Anh có việc gì không?”

Có rất nhiều nguyên nhân khiến Lục Vũ Thanh giảm bớt nhiệt tình trước kia, chẳng hạn như cả hai đã chia tay, và chẳng hạn như cạnh y có Trác Hạo.

Lương Ngân liếc mắt nhìn Trác Hạo còn đứng đó, chuyện của họ không nên để cho người ngoài biết, anh ta cần thể diện: “Có thể tìm chỗ nào để chúng ta nói chuyện riêng không?”

Lục Vũ Thanh trước mặt Lương Ngân luôn cam chịu và phục tùng. Y có rất nhiều thắc mắc, hai người họ còn có gì để nói với nhau nữa?

Y không hỏi thành lời, im lặng đứng đó, không có ý định mời Lương Ngân vào ngồi, càng không sẵn lòng một mình ra ngoài với anh ta.

Bầu không khí lâm vào bế tắc khó hiểu cần người phá vỡ. Trác Hạo thuận miệng lên tiếng: “Đi tiểu cái.” Rồi quay đầu vào phòng vệ sinh.

Sự “thân thiện” của Trác Hạo làm Lương Ngân thở phào nhẹ nhõm. Cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại, mắt anh ta khóa chặt trên người Lục Vũ Thanh: “Hôm nay cậu đến trường học?”

Lục Vũ Thanh không quen nói dối: “Phải.”

“Sao cậu lại… sao còn muốn đến trường… Trong trường không phải ít học sinh biết cậu… Cậu có biết nếu cậu bị nhìn thấy thì bao nhiêu người sẽ đàm tiếu lời ra tiếng vào không?”

Mỗi lần Lương Ngân xuất hiện là một lần Lục Vũ Thanh chẳng cách nào trở tay kịp. Nhưng có một điều y chắc chắn, Lương Ngân sẽ không bao có ý định quay lại, vì ánh mắt của anh ta luôn nói thật.

Lương Ngân không muốn truy hỏi hay tra cứu gì lý do Lục Vũ Thanh xuất hiện, anh ta chỉ cần biết ngày nào y còn ở cái huyện này, thì chừng đó trái bom hẹn giờ vẫn tiếp tục đếm ngược. Sự tồn tại của Lục Vũ Thanh là một cực hình đối với Lương Ngân.

Anh ta đuối lý, anh ta chột dạ, anh ta luôn cảm thấy sẽ có ngày y trả thù không lường trước.

Nói hết nước hết cái mà Lục Vũ Thanh còn chưa chịu đi, trái tim anh ta như treo ngược lên.

Lục Vũ Thanh nhìn Lương Ngân đầy khó tin, tại sao khi trước y không hề nhận ra Lương Ngân là con người vô lý như thế.

“Tôi đến tìm thầy Vương lấy chút đồ.” Y biết, có giải thích nhiều hơn đi nữa Lương Ngân cũng sẽ không tin.

Lương Ngân săm soi dò xét Lục Vũ Thanh, đợi hồi lâu mới hít sâu một hơi, biểu cảm cũng hòa hoãn hơn nhiều: “Cậu ở lại đây là vì tôi ư?”

Gương mặt y thoáng lóe vẻ kinh ngạc, trước đây đúng là vì Lương Ngân. Nhưng bây giờ thì sao? Y không dám khẳng định, dù sao giây phút này câu trả lời trong lòng y đã dao động.

Lương Ngân đang hết sức kiềm chế cảm xúc. Cứng không được, anh ta chỉ đành chơi bài tình cảm: “Nếu cậu thật sự vì tôi, thế đừng ở chỗ này nữa. Cậu muốn tôi sống trong bóng tối của cậu ư? Cậu gọi đó là thích tôi kiểu gì?”

Lương Ngân cũng không quá nắm chắc, chẳng qua trong một lần tán gẫu với Vương Thành thì nhắc tới. Tình yêu của Lục Vũ Thanh dành cho anh ta như giấy phép đặc biệt cho phép y thuận lợi sống nơi đây. Anh ta hiểu y rất rõ, y không giỏi từ chối người khác chứ đừng nói đến người mình thích.

Anh ta chỉ cần hạ mình thấp một chút, có muốn sao hay trăng Lục Vũ Thanh ngây ngô đơn thuần cũng sẽ đồng ý.

Lần này? Lần này thì sao? Anh ta đã nhiều lần mở miệng xin Lục Vũ Thanh, Lục Vũ Thanh…

Cửa nhà vệ sinh đột ngột bật ra, Trác Hạo ầm ầm đi tới: “Con mẹ mày ích kỉ cũng vừa vừa phải phải thôi chứ? Nếu là người có chút lương tâm đã không nói ra mấy thứ đó, huyện này nhà mày xây hay gì mà Lục Vũ Thanh đi hay ở còn phải do mày cấp phép phê chuẩn?”

Trác Hạo đứng trong phòng vệ sinh nghe rõ mồn một động tĩnh ngoài này, nghe chưa được mấy câu cổ họng đã muốn bốc khói.

Đã bị người ta tới tận nhà ức hiếp rồi, thằng nhóc Lục Vũ Thanh này còn dễ bị bắt nạt quá thể. Vậy trước đây lấy quyết đoán ở đâu ra mà xử lý mấy vị khách ngang ngược vô lý thế không biết?

Tình yêu đúng là làm đui mù con mắt, rắn rết quỷ yêu đứng ngay cạnh mà còn tưởng tình yêu đích thực.

Trác Hạo hổ báo hung tợn làm Lương Ngân hơi sững sờ. Anh ta phòng bị nhìn Trác Hạo: “Anh… sao anh lại nghe lén người khác nói chuyện…”

Ông mà cần nghe lén? Trác Hạo cười gằn, ông đây nghe quang minh chính đại.

Trác Hạo đã đi đến cạnh Lục Vũ Thanh, duỗi tay ôm lấy vai y. Lòng bàn tay chạm lên da thịt làm anh cảm giác được y đang căng thẳng.

Lục Vũ Thanh đang nhìn anh, ánh mắt của y quá nóng bỏng.

Một người giữa lúc chơ vơ đơn côi lại có người đứng bên cạnh, chẳng khác nào có được chỗ dựa rất cao lớn, cũng rất thực tế.

“Bớt tự mình đa tình đi.” Trác Hạo không những không buông tay mà còn ôm y chặt hơn nữa, khiêu khích, “Em ấy ở đây là vì tôi.”

Lục Vũ Thanh không phản kháng, thậm chí không giải thích lấy một câu, y nhẹ nhàng gọi: “Hạo…”

Hạo cái gì mà Hạo, cái siết mạnh mẽ giảm hơn nửa sức lực, anh lên phía trước Lục Vũ Thanh, chắn người phía sau lưng mình: “Nói xong chưa? Nếu cứ tiếp tục tìm tới đây tôi coi như anh dây dưa không rõ với em ấy. Trường học tới thăm hỏi tôi không không phải dạng dễ nói chuyện như Lục Vũ Thanh đâu.”

Lấy công việc ra uy hiếp quả là đòn hiểm với Lương Ngân. Anh ta ngước mắt nhìn Lục Vũ Thanh một hồi, thấy y không ra mặt nói chuyện giúp, anh ta chỉ có thể biết điều ra khỏi nhà.

Trác Hạo khoác tay lên chốt, nhìn cửa chống trộm: “Đi thong thả, không tiễn.”

Cửa đóng lại nghe “rầm” một tiếng. Lục Vũ Thanh rất cao lớn, đứng đằng sau mang sự áp bách rất lớn.

Trác Hạo thấy mình hơi tọc mạch tự quyết, lỡ đâu… lỡ đâu thằng nhóc Lục Vũ Thanh này còn chút tâm tư tơ tưởng tới Lương Ngân, thế thì không phải mình xen vào việc của người ta hơi quá à?

Chuyện tình cảm sợ nhất có người ngoài dính líu đến, nhưng thời điểm anh còn ở trong nhà y thì không.

Mặc dù anh rất có thiện cảm với Lục Vũ Thanh, nhưng hai người không thể tiến triển đến bước sau đó. Vì cả hai rồi sẽ phải quay về đường lui của bản thân.

“Anh Hạo…” Lục Vũ Thanh muốn đưa tay chạm lên vai anh, giơ được một nửa lại luống cuống chỉa lên trời, chẳng biết có nên buông xuống hay không.

Trác Hạo châm thuốc, lồng ngực nghẹn ắng nỗi phiền muộn. Đành mở miệng giận dữ che đi nội tâm lúng túng: “Tổ sư nó chứ sao cậu yêu đương được cái thể loại người này vậy.”

“Em…”

Mắng mỏ xong Trác Hạo lại thấy mình là đồ không có lập trường, anh có tư cách gì nói Lục Vũ Thanh? Chính anh đây cũng chẳng tốt đẹp gì, người trong cuộc mơ hồ dạy dỗ người khác cũng chỉ ra được kết quả như cũ.

Anh hạ thấp giọng, vắt óc suy nghĩ một cái cớ cho hành động vừa làm: “Chẳng qua là tôi… cảm thấy cậu… cũng… dễ bắt nạt quá… Tên đó nói cậu đi là cậu đi?”

Lục Vũ Thanh rất bình tĩnh, y nắm tay lại, buông thõng xuống: “Em không định đi.”

Nếu vừa rồi Trác Hạo không bước ra, y cũng không theo lời Lương Ngân. Lương Ngân không có cớ gì bắt y đi, nhưng y có rất nhiều lý do để ở lại.

“À…” Trác Hạo mờ mịt đáp.

“Chẳng phải anh nói em nên làm những gì mình muốn làm sao?” Lục Vũ Thanh dừng một lúc, “Đã mở tiệm, bây giờ em muốn kinh doanh nó thật đàng hoàng.”

Nghĩ thì thấy cũng phải, Lục Vũ Thanh là thằng nhóc lớn đầu rồi, lẽ nào không có khả năng chịu áp lực? Cậu ấy biết mình đang làm gì.

Trác Hạo ấp úng xoay người muốn trốn, ít nhất bây giờ không thể đứng trước mặt Lục Vũ Thanh được.

“Cảm ơn anh Hạo ạ.” Giọng Lục Vũ Thanh vừa nhẹ vừa khẽ, kèm theo nụ cười khó hiểu.

Mỗi lần nghe mấy ông lớn cảm ơn là Trác Hạo ngứa ngáy như có rệp trên người vậy, anh sờ sờ ót: “Cảm ơn làm mẹ gì, cậu tắt bếp chưa đó?”

Anh muốn đẩy Lục Vũ Thanh ra chỗ khác càng sớm càng tốt, cứ lúc này là y lại “khéo hiểu lòng người” nhất: “Em vặn nhỏ lửa. Mình ăn cơm được rồi, anh chờ em dọn chén đũa đã.”

Trác Hạo trộm liếc bóng lưng của Lục Vũ Thanh, thằng nhóc này đi đứng còn vui vẻ gớm nhỉ.

Ở một khía cạnh nào đó mà nói, hai người là đồng bệnh tương liên. Tình cảm lẫn gia đình đều gập ghềnh không thuận lợi, bây giờ Lục Vũ Thanh là nhóc cún hoang không ai yêu cũng chẳng ai thương rồi.

Trác Hạo tốt bụng lại rất thương người, bây giờ anh muốn chứa chấp Lục Vũ Thanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện