Nếu không có người ngoài, Trác Hữu Quốc còn có thể mặt dày cười xòa che đi lúng túng. Nhưng Lục Vũ Thanh đứng sờ sờ trước mắt, bậc cha chú như ông ta lại bị Trác Hạo làm ra như thế, lập tức không nén được giận.
“Trác Hạo, mày nói chuyện kiểu gì đấy!” Trác Hữu Quốc chỉ vào mặt anh, nhao nhao lên: “Thằng cha mày ăn nhờ ở đậu trong nhà tao bao nhiêu năm, giờ tao lấy của mày ít tiền mà thái độ của mày thế này? 20 tệ? Mày phát cho ăn xin đấy à.”
Trác Hữu Quốc cứ đinh ninh Trác Hạo đang truyền nước biển nên mới dám gom can đảm lộng hành. Không ngờ Trác Hạo đứng phắt khỏi giường bệnh, bịch nước biển bị kéo ra, kim truyền xiên xẹo đâm tứa máu làm người ta sợi hãi, đến độ sắp bung ra ngoài: “Ông có gan lặp lại lần nữa xem!”
Trác Hạo đứng dậy đột ngột, đầu óc anh quay cuồng, hình ảnh trong mắt nhập nhèm chồng chéo lên nhau. Anh lảo đảo mất thăng bằng, đầu gối nhũn ra không khuỵu thẳng về phía trước.
Tay chân Lục Vũ Thanh hoạt động nhanh nhạy hơn, lao tới đỡ lấy anh: “Anh Hạo!”
Máu chảy ngược lên ống truyền, y vội vã gọi bác sĩ đến. Trác Hữu Quốc đứng bên trợn mắt ngoác mồm ra, ánh nhìn của y như đang nói cho ông ta biết; một là cút nhanh, hai là chờ đó gánh hậu quả.
Ông ta chỉ có thể dẫn con trai chạy trốn.
Bác sĩ đến ghim kim lại cho Trác Hạo, sau khi chắc chắn không xảy ra vấn đề lớn gì mới dài dòng với Lục Vũ Thanh: “Ôi trời, các cậu làm sao vậy. Mùa hè dễ bị nhiễm trùng lắm có biết không, đầu thì đang bị thương mà cậu ta còn kích thích như vậy. Không muốn thăm bệnh thì đến làm gì, đây là bệnh viện chứ có phải cái chợ đâu, cả ngày cứ ra ra vào vào lộn xộn hết cả lên.”
Lục Vũ Thanh oan uổng lắm, vừa nghe bác sĩ dạy dỗ vừa gật gật đầu đáp lại.
Trác Hạo tỉnh, chẳng qua mí mắt cứ nặng trĩu, không muốn mở, cũng chẳng muốn nghe bác sĩ lải nhải lắm lời. Chờ bác sĩ đi rồi anh mới nheo mắt hấp háy.
Lục Vũ Thanh mặt mày nghiêm túc căng thẳng, không biết đang vui hay giận. Trác Hạo nằm trên giường, gõ tay thành giường một lại, giọng điệu vừa thành khẩn vừa áy náy: “Tiểu Lục này.”
Trác Hạo chưa từng gọi y như thế bao giờ, Lục Vũ Thanh không rảnh ngạc nhiên, nén giận: “Đầu anh ra cái dạng gì rồi chẳng lẽ anh chưa biết, tay còn cắm kim, anh có tí đầu óc cũng phải rõ ràng chứ?”
Lục Vũ Thanh không chỉ gọi thiếu tên tuổi, còn thầm ám chỉ Trác Hạo thiếu não. Nếu là trước đây, chắc chắn mặt mũi anh không đẹp đẽ gì, mà hôm nay cứ càng ngắm anh lại càng cảm thấy Lục Vũ Thanh đáng yêu.
Lục Vũ Thanh nhẹ nhàng nhỏ nhẹ có giận đến mức nào nói năng cũng chẳng quá khó nghe, với dân lớn lên nơi đầu đường xó chợ anh đây chỉ cảm thấy mấy lời hung tợn này mềm xèo như gãi ngứa.
Thế nhưng, Lục Vũ Thanh cáu cái gì?
Trác Hạo có chút sự tự giác của một bệnh nhân, tốc độ nói chậm rãi hơn nhiều: “Cậu cáu giận gì chứ?”
Lục Vũ Thanh bị anh hỏi mà sững người, y đột nhiên nín thinh. Mình cáu cái gì? Mình đã chăm sóc Trác Hạo lâu như thế rồi, vất vả lắm mới khỏe lên một chút, ngay cả bản thân anh ấy cũng không nên ngược đãi cơ thể mình phải không?
“Chúng ta nói chuyện.” Trác Hạo ngoắc ngoắc tay gọi Lục Vũ Thanh, “Cậu làm thủ tục xuất viện cho tôi đi. Kiểu gì thì cũng nằm, thế nằm ở đâu cũng y hệt nhau, tôi không muốn nằm viện nữa.”
Vừa thấy Lục Vũ Thanh muốn bùng nổ, Trác Hạo lập tức ngắt ngang: “Bác sĩ vừa nói xong, không được kích động.”
Bác sĩ nói mình chắc? Bác sĩ nói Trác Hạo! Trác Hạo thì hay quá rồi, còn bẻ ngược lại.
“Cậu xem, tôi ngây ra ở bệnh viện khó chịu bực bội, chưa nói đến chuyện cả ngày cứ hết người này đến người kia lũ lượt kéo tới, ở đây cả cái ti vi cũng chẳng có. Đầu óc tôi đã không ra sao rồi còn cứ ở lì trong này nữa, tâm trạng tốt thì vết thương cũng lành nhanh hơn mà nhờ.”
Thật ra Trác Hạo xót Lục Vũ Thanh, hai người không quen không biết, cao lắm cũng chỉ có quan hệ hàng xóm mà bắt người ta vất vả ngược xuôi như vậy, trong lòng ít nhiều gì cũng thấy áy náy.
Để tỏ ra chân thành hơn nữa, Trác Hạo bổ sung: “Chết dí trong này chán chết, phòng khám kế bên truyền nước biển được, thay thuốc thay băng được luôn. Ai mà ở bệnh viện cả ngày được, xui xẻo đó.”
“Hơn nữa tôi mà không mở tiệm thì lấy cái gì bỏ mồm? Cậu cũng đâu thể trông nom tôi mãi, đó là chưa kể chuyện trong siêu thị cậu nữa.”
Một là đừng vào bệnh viện, hai là cứ chờ bị lột sạch từng lớp da.
Trác Hạo hòa nhã nói với Lục Vũ Thanh hồi lâu, y bớt giận hơn nửa mới mở miệng: “Để em đi hỏi bác sĩ.”
Khi bóng lưng của Lục Vũ Thanh biến mất bên hông cửa, Trác Hạo vẫn cứ nhìn theo thất thần.
Lục Vũ Thanh biết nấu cơm, biết làm việc nhà, còn kiếm được tiền, dịu dàng nết na, chịu thương chịu khó, trông cũng đẹp đẽ sáng láng, và quan trọng nhất là cũng thích đàn ông.
Tất cả những điều ấy hệt như cái bánh từ trên trời rơi thẳng xuống đầu Trác Hạo vậy, có đốt đèn cũng chưa chắc đã tìm được.
Đang lúc Trác Hạo vui vẻ nghĩ ngợi, La Vân đến, thử nói xem anh có thấy bực không? Nói là nghỉ ngơi mà cả ngày cả đêm cứ như vua chúa thượng triều vậy, toàn phải gặp mấy người không muốn nhìn mặt.
Chẳng phải anh phiền nhiễu gì La Vân, chỉ là không muốn để lại cho người ta quá nhiều nhung nhớ.
“Anh Hạo.” La Vân ngó đông ngó tây vẫn chưa thấy bóng dáng Lục Vũ Thanh đâu, “Ông chủ Lục không có ở đây ạ?”
Mỗi lần tới đây La Vân lại mang đồ ăn theo, lần nào thằng nhóc Lục Vũ Thanh cũng là người nhận.
“Ngồi đi.” Trác Hạo chỉ chỉ cái ghế bên cạnh. Anh nói chuyện không vòng vo, nếu quá để tâm đến cảm nhận của đối phương sẽ mất đi sự rõ ràng. Chuyện gì đồng tình cũng được, duy chỉ có tình cảm là không thể: “Bây giờ em không muốn làm ăn nữa thì tìm một người đàn ông đi thôi, hai người bên nhau làm gì cũng được.”
Phụ nữ một thân một mình ngoài xã hội phải chịu uất ức khi dễ bao nhiêu.
La Vân còn trẻ nhưng đành bó tay trước người mình thích, khi nghe Trác Hạo nói như thế còn cảm thấy xấu hổ tự ti hơn gấp bội. Trong lòng cô vẫn luôn biết rõ, Trác Hạo không hề có ý gì với mình, những gì anh vừa nói chỉ để từ chối cô, cô cũng không xứng với người ta.
Trác Hạo hỏi: “Em thấy thế nào?”
Lục Vũ Thanh hỏi bác sĩ về, chưa kịp vào phòng đã nghe thấy Trác Hạo nói chuyện với người khác. Mấy ngày rồi làm y coi cả cỏ cây thành giặc, sợ có người ăn ở không đi gây sự. Nhưng nghe cẩn thận rồi y mới nhận ra anh đang nói chuyện với La Vân.
Phụ nữ mặt mỏng, ý cự tuyệt của Trác Hạo rất rõ ràng. Lục Vũ Thanh thầm nghĩ, thì ra anh không có ý với La Vân.
Bình thường bị các bà bác đàm tiếu, khả năng điều chỉnh trạng thái của La Vân rất tốt. Một lúc lâu sau, cô cười khan, hỏi: “Thế anh Hạo thích hình mẫu thế nào?”
Lục Vũ Thanh nhíu mày, y cũng rất tò mò không biết Trác Hạo sẽ thích kiểu người gì.
“À.” Đó giờ Trác Hạo chưa từng nghĩ tới vấn đề này, trước đây nó không phải chuyện hợp hay không; nhưng bây giờ thì khác, trong đầu anh đã sẵn có câu trả lời: “Biết nấu cơm, biết làm việc nhà, còn kiếm được tiền, dịu dàng nết na, chịu thương chịu khó, chịu được tính tình của anh, người phải cao ráo, rồi trông đẹp đẽ sáng láng.”
“Làm gì có người phụ nữ nào như vậy?” La Vân cười giễu, tìm được một người trong cả triệu người vẫn có, nhưng Trác Hạo yêu cầu cao quá.
Lục Vũ Thanh đứng ngoài cửa không thấy được biểu cảm của cả hai, chỉ nghe Trác Hạo khẽ nói: “Đàn bà không ai như thế.” rồi im ắng hẳn.
Y chờ thật lâu cũng không thấy ai nói gì, nghĩ bụng muốn len lén xem tình hình thế nào. Đúng lúc La Vân xách hộp giữ ấm vội vàng ra ngoài, khi hai người đối mặt nhau, mặt La Vân đỏ bừng, ánh mắt nhìn y có phần sâu xa.
Lục Vũ Thanh muốn chào hỏi cô đã cúi đầu ra ngoài.
“Này…”
Nghe động tĩnh ngoài cửa, Trác Hạo khom người nhìn quanh: “Lục Vũ Thanh?”
Đúng như dự đoán, Lục Vũ Thanh ngơ ngơ ngác ngác đi vào: “Vừa nãy… cô chủ La thế nào…”
“Chắc trong tiệm có công chuyện.” Anh không sợ Lục Vũ Thanh nghe thấy, nhìn thái độ này của y cũng đoán được chắc chẳng hiểu ý anh. Trác Hạo dứt khoát hỏi: “Cậu ở ngoài bao lâu rồi? Còn có sở thích này cơ à?”
Lục Vũ Thanh nghe giọng anh không quá lịch sự, nhưng y cũng đâu cố tình, đành sờ sờ mũi: “Em cứ tưởng… anh với cô chủ La… là…”
“Là cái gì? Bồ bịch?” Trác Hạo nói chuyện đúng là khó nghe, làm Lục Vũ Thanh nghẹn họng.
Y xua tay: “Em nghĩ anh và cô ấy quen nhau…” Dù không phải cũng sẽ có chút tình ý hay thứ gì đó đại loại thế, “Nếu không sao cô chủ La lại quan tâm đến chuyện của anh…”
Trác Hạo cười: “Mẹ nó không phải cậu cũng quan tâm chuyện của tôi à?”
“Đâu có giống em, vì Bang Tử…”
“Cô ấy cũng vì Bang Tử.” Trác Hạo không thích nghe câu vừa rồi, “Sao? Ý cậu là nếu không liên quan đến cậu thì cậu sẽ mặc kệ?”
Đã không liên quan đến mình thì còn quan tâm làm quái gì? Trác Hạo chỉ đang cố tình kích thích Lục Vũ Thanh mà thôi, vì vừa rồi anh mới biết lý do Lục Vũ Thanh giúp La Vân để đồ ăn lại, hóa ra còn có ý này.
“Ý em không phải thế…” Hai người là hàng xóm với nhau, không có lý do gì để tính toán lý lẽ với nhau như thế cả.
Vừa trêu ghẹo mình lại vừa âm thầm nối dây tơ hồng cho mình, thằng nhóc Lục Vũ Thanh đúng là không tim không phổi mà.
Trác Hạo muốn đạp y một phát, đúng là chẳng trông chờ thằng nhóc này nói ra được cái gì hay ho: “Bác sĩ nói thế nào? Tôi xuất viện được chưa?”
Nghe xong chuyện mình tò mò, Lục Vũ Thanh thở dài: “Được thì được, nhưng mà phải tới tái khám đúng hẹn, bên cạnh cũng phải có người. Anh ở một mình kẻo bất tỉnh lúc nào không ai biết, anh qua nhà em ở mấy hôm đi.”
Y biết rõ lay lắt trên giường bệnh rất đáng thương, nếu về tiệm Trác Hạo kể cả một người trò chuyện cùng cũng không có, nhưng ai lại chẳng muốn về nhà.
Trác Hạo chớp mắt, há hốc miệng nhìn Lục Vũ Thanh.
Lục Vũ Thanh nghĩ anh dị ứng chuyện y thích đàn ông: “Nếu anh thấy không tiện…”
Trác Hạo không nghĩ nổi, rõ ràng Lục Vũ Thanh là người chăm sóc anh, anh lấy đâu ra chỗ nào khó chịu được, y còn khách sáo cái gì?
“Đến nhà cậu?” Trác Hạo lặp lại một lần nữa.
“Ừ…” Phản ứng của anh ngoài dự đoán của Lục Vũ Thanh, không những để ý mà hai mắt còn như phát sáng lên.
Gì vậy trời? Trác Hạo sắp bị cái bánh đập cho ngất rồi đây này. Cứ tưởng anh phải trói tay trói chân đưa đến trước cửa… rồi dẫn vào nhà. Anh mà còn bỏ qua cơ hội này thì đúng là hết sức tưởng tượng.
“Được chứ, không có gì bất tiện, tốt hơn bệnh viện nhiều.” Trác Hạo đồng ý rất thoải mái, rất nghiêm trang đạo mạo.
“Trác Hạo, mày nói chuyện kiểu gì đấy!” Trác Hữu Quốc chỉ vào mặt anh, nhao nhao lên: “Thằng cha mày ăn nhờ ở đậu trong nhà tao bao nhiêu năm, giờ tao lấy của mày ít tiền mà thái độ của mày thế này? 20 tệ? Mày phát cho ăn xin đấy à.”
Trác Hữu Quốc cứ đinh ninh Trác Hạo đang truyền nước biển nên mới dám gom can đảm lộng hành. Không ngờ Trác Hạo đứng phắt khỏi giường bệnh, bịch nước biển bị kéo ra, kim truyền xiên xẹo đâm tứa máu làm người ta sợi hãi, đến độ sắp bung ra ngoài: “Ông có gan lặp lại lần nữa xem!”
Trác Hạo đứng dậy đột ngột, đầu óc anh quay cuồng, hình ảnh trong mắt nhập nhèm chồng chéo lên nhau. Anh lảo đảo mất thăng bằng, đầu gối nhũn ra không khuỵu thẳng về phía trước.
Tay chân Lục Vũ Thanh hoạt động nhanh nhạy hơn, lao tới đỡ lấy anh: “Anh Hạo!”
Máu chảy ngược lên ống truyền, y vội vã gọi bác sĩ đến. Trác Hữu Quốc đứng bên trợn mắt ngoác mồm ra, ánh nhìn của y như đang nói cho ông ta biết; một là cút nhanh, hai là chờ đó gánh hậu quả.
Ông ta chỉ có thể dẫn con trai chạy trốn.
Bác sĩ đến ghim kim lại cho Trác Hạo, sau khi chắc chắn không xảy ra vấn đề lớn gì mới dài dòng với Lục Vũ Thanh: “Ôi trời, các cậu làm sao vậy. Mùa hè dễ bị nhiễm trùng lắm có biết không, đầu thì đang bị thương mà cậu ta còn kích thích như vậy. Không muốn thăm bệnh thì đến làm gì, đây là bệnh viện chứ có phải cái chợ đâu, cả ngày cứ ra ra vào vào lộn xộn hết cả lên.”
Lục Vũ Thanh oan uổng lắm, vừa nghe bác sĩ dạy dỗ vừa gật gật đầu đáp lại.
Trác Hạo tỉnh, chẳng qua mí mắt cứ nặng trĩu, không muốn mở, cũng chẳng muốn nghe bác sĩ lải nhải lắm lời. Chờ bác sĩ đi rồi anh mới nheo mắt hấp háy.
Lục Vũ Thanh mặt mày nghiêm túc căng thẳng, không biết đang vui hay giận. Trác Hạo nằm trên giường, gõ tay thành giường một lại, giọng điệu vừa thành khẩn vừa áy náy: “Tiểu Lục này.”
Trác Hạo chưa từng gọi y như thế bao giờ, Lục Vũ Thanh không rảnh ngạc nhiên, nén giận: “Đầu anh ra cái dạng gì rồi chẳng lẽ anh chưa biết, tay còn cắm kim, anh có tí đầu óc cũng phải rõ ràng chứ?”
Lục Vũ Thanh không chỉ gọi thiếu tên tuổi, còn thầm ám chỉ Trác Hạo thiếu não. Nếu là trước đây, chắc chắn mặt mũi anh không đẹp đẽ gì, mà hôm nay cứ càng ngắm anh lại càng cảm thấy Lục Vũ Thanh đáng yêu.
Lục Vũ Thanh nhẹ nhàng nhỏ nhẹ có giận đến mức nào nói năng cũng chẳng quá khó nghe, với dân lớn lên nơi đầu đường xó chợ anh đây chỉ cảm thấy mấy lời hung tợn này mềm xèo như gãi ngứa.
Thế nhưng, Lục Vũ Thanh cáu cái gì?
Trác Hạo có chút sự tự giác của một bệnh nhân, tốc độ nói chậm rãi hơn nhiều: “Cậu cáu giận gì chứ?”
Lục Vũ Thanh bị anh hỏi mà sững người, y đột nhiên nín thinh. Mình cáu cái gì? Mình đã chăm sóc Trác Hạo lâu như thế rồi, vất vả lắm mới khỏe lên một chút, ngay cả bản thân anh ấy cũng không nên ngược đãi cơ thể mình phải không?
“Chúng ta nói chuyện.” Trác Hạo ngoắc ngoắc tay gọi Lục Vũ Thanh, “Cậu làm thủ tục xuất viện cho tôi đi. Kiểu gì thì cũng nằm, thế nằm ở đâu cũng y hệt nhau, tôi không muốn nằm viện nữa.”
Vừa thấy Lục Vũ Thanh muốn bùng nổ, Trác Hạo lập tức ngắt ngang: “Bác sĩ vừa nói xong, không được kích động.”
Bác sĩ nói mình chắc? Bác sĩ nói Trác Hạo! Trác Hạo thì hay quá rồi, còn bẻ ngược lại.
“Cậu xem, tôi ngây ra ở bệnh viện khó chịu bực bội, chưa nói đến chuyện cả ngày cứ hết người này đến người kia lũ lượt kéo tới, ở đây cả cái ti vi cũng chẳng có. Đầu óc tôi đã không ra sao rồi còn cứ ở lì trong này nữa, tâm trạng tốt thì vết thương cũng lành nhanh hơn mà nhờ.”
Thật ra Trác Hạo xót Lục Vũ Thanh, hai người không quen không biết, cao lắm cũng chỉ có quan hệ hàng xóm mà bắt người ta vất vả ngược xuôi như vậy, trong lòng ít nhiều gì cũng thấy áy náy.
Để tỏ ra chân thành hơn nữa, Trác Hạo bổ sung: “Chết dí trong này chán chết, phòng khám kế bên truyền nước biển được, thay thuốc thay băng được luôn. Ai mà ở bệnh viện cả ngày được, xui xẻo đó.”
“Hơn nữa tôi mà không mở tiệm thì lấy cái gì bỏ mồm? Cậu cũng đâu thể trông nom tôi mãi, đó là chưa kể chuyện trong siêu thị cậu nữa.”
Một là đừng vào bệnh viện, hai là cứ chờ bị lột sạch từng lớp da.
Trác Hạo hòa nhã nói với Lục Vũ Thanh hồi lâu, y bớt giận hơn nửa mới mở miệng: “Để em đi hỏi bác sĩ.”
Khi bóng lưng của Lục Vũ Thanh biến mất bên hông cửa, Trác Hạo vẫn cứ nhìn theo thất thần.
Lục Vũ Thanh biết nấu cơm, biết làm việc nhà, còn kiếm được tiền, dịu dàng nết na, chịu thương chịu khó, trông cũng đẹp đẽ sáng láng, và quan trọng nhất là cũng thích đàn ông.
Tất cả những điều ấy hệt như cái bánh từ trên trời rơi thẳng xuống đầu Trác Hạo vậy, có đốt đèn cũng chưa chắc đã tìm được.
Đang lúc Trác Hạo vui vẻ nghĩ ngợi, La Vân đến, thử nói xem anh có thấy bực không? Nói là nghỉ ngơi mà cả ngày cả đêm cứ như vua chúa thượng triều vậy, toàn phải gặp mấy người không muốn nhìn mặt.
Chẳng phải anh phiền nhiễu gì La Vân, chỉ là không muốn để lại cho người ta quá nhiều nhung nhớ.
“Anh Hạo.” La Vân ngó đông ngó tây vẫn chưa thấy bóng dáng Lục Vũ Thanh đâu, “Ông chủ Lục không có ở đây ạ?”
Mỗi lần tới đây La Vân lại mang đồ ăn theo, lần nào thằng nhóc Lục Vũ Thanh cũng là người nhận.
“Ngồi đi.” Trác Hạo chỉ chỉ cái ghế bên cạnh. Anh nói chuyện không vòng vo, nếu quá để tâm đến cảm nhận của đối phương sẽ mất đi sự rõ ràng. Chuyện gì đồng tình cũng được, duy chỉ có tình cảm là không thể: “Bây giờ em không muốn làm ăn nữa thì tìm một người đàn ông đi thôi, hai người bên nhau làm gì cũng được.”
Phụ nữ một thân một mình ngoài xã hội phải chịu uất ức khi dễ bao nhiêu.
La Vân còn trẻ nhưng đành bó tay trước người mình thích, khi nghe Trác Hạo nói như thế còn cảm thấy xấu hổ tự ti hơn gấp bội. Trong lòng cô vẫn luôn biết rõ, Trác Hạo không hề có ý gì với mình, những gì anh vừa nói chỉ để từ chối cô, cô cũng không xứng với người ta.
Trác Hạo hỏi: “Em thấy thế nào?”
Lục Vũ Thanh hỏi bác sĩ về, chưa kịp vào phòng đã nghe thấy Trác Hạo nói chuyện với người khác. Mấy ngày rồi làm y coi cả cỏ cây thành giặc, sợ có người ăn ở không đi gây sự. Nhưng nghe cẩn thận rồi y mới nhận ra anh đang nói chuyện với La Vân.
Phụ nữ mặt mỏng, ý cự tuyệt của Trác Hạo rất rõ ràng. Lục Vũ Thanh thầm nghĩ, thì ra anh không có ý với La Vân.
Bình thường bị các bà bác đàm tiếu, khả năng điều chỉnh trạng thái của La Vân rất tốt. Một lúc lâu sau, cô cười khan, hỏi: “Thế anh Hạo thích hình mẫu thế nào?”
Lục Vũ Thanh nhíu mày, y cũng rất tò mò không biết Trác Hạo sẽ thích kiểu người gì.
“À.” Đó giờ Trác Hạo chưa từng nghĩ tới vấn đề này, trước đây nó không phải chuyện hợp hay không; nhưng bây giờ thì khác, trong đầu anh đã sẵn có câu trả lời: “Biết nấu cơm, biết làm việc nhà, còn kiếm được tiền, dịu dàng nết na, chịu thương chịu khó, chịu được tính tình của anh, người phải cao ráo, rồi trông đẹp đẽ sáng láng.”
“Làm gì có người phụ nữ nào như vậy?” La Vân cười giễu, tìm được một người trong cả triệu người vẫn có, nhưng Trác Hạo yêu cầu cao quá.
Lục Vũ Thanh đứng ngoài cửa không thấy được biểu cảm của cả hai, chỉ nghe Trác Hạo khẽ nói: “Đàn bà không ai như thế.” rồi im ắng hẳn.
Y chờ thật lâu cũng không thấy ai nói gì, nghĩ bụng muốn len lén xem tình hình thế nào. Đúng lúc La Vân xách hộp giữ ấm vội vàng ra ngoài, khi hai người đối mặt nhau, mặt La Vân đỏ bừng, ánh mắt nhìn y có phần sâu xa.
Lục Vũ Thanh muốn chào hỏi cô đã cúi đầu ra ngoài.
“Này…”
Nghe động tĩnh ngoài cửa, Trác Hạo khom người nhìn quanh: “Lục Vũ Thanh?”
Đúng như dự đoán, Lục Vũ Thanh ngơ ngơ ngác ngác đi vào: “Vừa nãy… cô chủ La thế nào…”
“Chắc trong tiệm có công chuyện.” Anh không sợ Lục Vũ Thanh nghe thấy, nhìn thái độ này của y cũng đoán được chắc chẳng hiểu ý anh. Trác Hạo dứt khoát hỏi: “Cậu ở ngoài bao lâu rồi? Còn có sở thích này cơ à?”
Lục Vũ Thanh nghe giọng anh không quá lịch sự, nhưng y cũng đâu cố tình, đành sờ sờ mũi: “Em cứ tưởng… anh với cô chủ La… là…”
“Là cái gì? Bồ bịch?” Trác Hạo nói chuyện đúng là khó nghe, làm Lục Vũ Thanh nghẹn họng.
Y xua tay: “Em nghĩ anh và cô ấy quen nhau…” Dù không phải cũng sẽ có chút tình ý hay thứ gì đó đại loại thế, “Nếu không sao cô chủ La lại quan tâm đến chuyện của anh…”
Trác Hạo cười: “Mẹ nó không phải cậu cũng quan tâm chuyện của tôi à?”
“Đâu có giống em, vì Bang Tử…”
“Cô ấy cũng vì Bang Tử.” Trác Hạo không thích nghe câu vừa rồi, “Sao? Ý cậu là nếu không liên quan đến cậu thì cậu sẽ mặc kệ?”
Đã không liên quan đến mình thì còn quan tâm làm quái gì? Trác Hạo chỉ đang cố tình kích thích Lục Vũ Thanh mà thôi, vì vừa rồi anh mới biết lý do Lục Vũ Thanh giúp La Vân để đồ ăn lại, hóa ra còn có ý này.
“Ý em không phải thế…” Hai người là hàng xóm với nhau, không có lý do gì để tính toán lý lẽ với nhau như thế cả.
Vừa trêu ghẹo mình lại vừa âm thầm nối dây tơ hồng cho mình, thằng nhóc Lục Vũ Thanh đúng là không tim không phổi mà.
Trác Hạo muốn đạp y một phát, đúng là chẳng trông chờ thằng nhóc này nói ra được cái gì hay ho: “Bác sĩ nói thế nào? Tôi xuất viện được chưa?”
Nghe xong chuyện mình tò mò, Lục Vũ Thanh thở dài: “Được thì được, nhưng mà phải tới tái khám đúng hẹn, bên cạnh cũng phải có người. Anh ở một mình kẻo bất tỉnh lúc nào không ai biết, anh qua nhà em ở mấy hôm đi.”
Y biết rõ lay lắt trên giường bệnh rất đáng thương, nếu về tiệm Trác Hạo kể cả một người trò chuyện cùng cũng không có, nhưng ai lại chẳng muốn về nhà.
Trác Hạo chớp mắt, há hốc miệng nhìn Lục Vũ Thanh.
Lục Vũ Thanh nghĩ anh dị ứng chuyện y thích đàn ông: “Nếu anh thấy không tiện…”
Trác Hạo không nghĩ nổi, rõ ràng Lục Vũ Thanh là người chăm sóc anh, anh lấy đâu ra chỗ nào khó chịu được, y còn khách sáo cái gì?
“Đến nhà cậu?” Trác Hạo lặp lại một lần nữa.
“Ừ…” Phản ứng của anh ngoài dự đoán của Lục Vũ Thanh, không những để ý mà hai mắt còn như phát sáng lên.
Gì vậy trời? Trác Hạo sắp bị cái bánh đập cho ngất rồi đây này. Cứ tưởng anh phải trói tay trói chân đưa đến trước cửa… rồi dẫn vào nhà. Anh mà còn bỏ qua cơ hội này thì đúng là hết sức tưởng tượng.
“Được chứ, không có gì bất tiện, tốt hơn bệnh viện nhiều.” Trác Hạo đồng ý rất thoải mái, rất nghiêm trang đạo mạo.
Danh sách chương