Edit: Zổ

Mua sắm ở siêu thị xong, buổi trưa Phí Nam nấu cà ri gà. Trang Lộ khiếp sợ nhìn cà ri vàng óng ánh, cơm nóng bốc hơi trước mắt, hỏi: “Đây là đồ ăn giảm béo?”

“Cơm của anh ít hơn của em, có một miếng à.” Phí Nam nói.

Trang Lộ ló đầu sang nhìn “một miếng” cơm của Phí Nam, uhm, nửa bát.

“Ăn ít món chính là được, thêm chút ngũ cốc. Anh còn luộc mấy bắp ngô, em ăn không?” Phí Nam hỏi.

Trang Lộ nếm thử một miếng khoai tây trong cà ri, mềm xốp thơm nức, thấm đẫm vị cà ri.

Suýt nữa cậu nuốt luôn cả lưỡi.

“Không không không, em không ăn ngô, anh cứ ăn đi.” Trang Lộc chỉ muốn ăn cà ri với cơm, ngon chết rồi!

Rốt cuộc cậu cũng biết vì sao Phí Nam béo vậy rồi, nấu ăn ngon vậy sao mà gầy được!

Bắt đầu từ hôm đó, thỉnh thoảng Trang Lộ được ăn ké đồ giảm cân của Phí Nam. Có hôm cậu xong việc sớm, về nhà thấy Phí Nam vừa nấu xong cơm tối, lôi kéo: “Anh làm hơi nhiều, em ăn không?”

Ăn, sao lại không ăn. Cho dù là đồ giảm béo, Phí Nam làm cũng ngon hơn người khác làm cả trăm lần.

Phí Nam bưng cho Trang Lộ một bát nộm gà xé, còn hâm cho cậu hai cái bánh bao.

“Salad ăn nhiều chán lắm, anh nghĩ thỉnh thoảng đổi thành nộm cũng không sao.”

Phí Nam bỏ thêm nước tương, dấm, đường với ít mỡ ớt, gà xé và rau dưa làm nộm, vậy mà ăn rất ngon.

Trang Lộ ăn bánh bao với nộm, hết sạch. Cậu vừa uống nước chanh mật ong do Phí Nam pha vừa lo âu hỏi: “Lần nào em ăn cơm anh nấu cũng no căng, liệu có hỏng dạ dày không.”

Phí Nam bất đắc dĩ: “Ăn ít đi chút, đừng ăn nhiều quá. Nhưng mà em quá gầy, phải ăn cho béo lên.”

Trang Lộ ăn no, đến tối Phí Nam ra ngoài chạy bộ, cậu cũng ra theo để đi dạo. Phí Nam dẫn cậu đến công viên của khu bên, Trang Lộ mới phát hiện bên trong có khu tập thể hình cho người đi bộ.

Trang Lộ tự đi dạo, Phí Nam chạy nửa tiếng mới chậm lại nghỉ ngơi. Hai người sóng vai nhau chậm rãi đi, Phí Nam thở hổn hển, mặt đầy mồ hôi.

Từ khi Phí Nam nói muốn giảm béo đến nay đã hơn một tháng, Trang Lộ chăm chú ngắm nghía, xem xem anh có gì khác không. Nhưng cậu và Phí Nam hầu như ngày nào cũng thấy nhau nên không nhận ra gì, nhưng cậu cảm thấy mặt Phí Nam hình như không tròn như trước.

“Hình như anh gầy đi rồi.” Trang Lộ nói.

“Giảm mười cân.” Phí Nam xoa mồ hôi.

Trang Lộ kinh ngạc: “Nhiều như vậy!”

“Lúc đầu sẽ giảm khá nhanh, về sau sẽ chậm lại.”

“Mục tiêu của anh là bao nhiêu?”

Phí Nam nở nụ cười: “Mục tiêu? Giảm tầm năm mươi cân chăng? Cũng không nhất thiết, chỉ cần ăn khỏe mạnh chút, bảo trì vận động, có thể gầy bao nhiêu cân thì gầy. Anh đã béo nhiều năm như vậy, cũng không vội trong mấy tháng. Nhưng mà thực đơn em cho anh rất tốt, sáng tối anh đều ăn theo, buổi trưa ăn cơm công ty chỉ ăn đến sáu, bảy phần no, thêm một giờ chạy bộ mỗi ngày, thế mà đã giảm được mười cân.”

Trang Lộ cũng cảm thấy thực đơn kia có hiệu quả, lần trước Tạ Thần Duyệt vì theo đuổi một ông thầy dạy nhảy mà giảm béo theo thực đơn đó, giảm được hai mươi cân. Đáng tiếc cuối cùng cũng không theo đuổi được người ta. Phương Hinh nói: “May mà không tán được, nhìn cơ thể bé tí của hai người chúng mày, ai khóc làm 1?” Tạ Thần Duyệt từ bỏ liền ăn uống lại như thường, thế mà ăn tăng hết số cân đã giảm, đã thế còn tăng thêm mười mấy cân.

Nghĩ đến đây, Trang Lộ nghiêm túc căn dặn Phí Nam: “Cho dù sau này không xuống được cân nữa cũng nhất định không được ăn thả phanh, sẽ tăng trở lại đấy. Mắt anh to, sống mũi cao, giảm được năm mươi cân nhất định sẽ thành trai đẹp.”

Phí Nam không nhịn cười được: “Vậy anh nhất định sẽ cố gắng.”

Phí Nam béo từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người khen anh đẹp.

Thực ra anh cũng không nhất định phải giảm năm mươi cân, chỉ là muốn chứng minh bản thân nên mới thử giảm béo.

Trang Lộ và Phí Nam nói chuyện một canh giờ, nói linh tinh đủ thứ.

Không biết tại sao, nói chuyện với Phí Nam cứ như mãi không hết chủ đề, tuy rằng lúc Trang Lộ ngẫm lại cũng thường không nhớ nổi chính mình đã ba hoa những gì.

Cứ như vậy, Trang Lộ và Phí Nam dần dần thân thiết. Phí Nam thường thường sẽ làm cơm cho cậu ăn, sau lại, có lúc sẽ nấu một ít đồ Trang Lộ thích ăn, kiểu như bò sốt cay thịt viên, lẩu gì đó, anh thì không ăn, chỉ ngồi cạnh nhìn Trang Lộ ăn. Có lúc Trang Lộ nhìn bát salad rau củ xanh như cỏ của Phí Nam mà ngượng, Phí Nam lại nói: “Em ăn đi, anh cũng ăn mấy miếng.”

Phí Nam chỉ ăn ngô và cải thảo trong bò sốt cay, nói là đỡ nhạt mồm, không thì không còn sức mà giảm cân nữa.

Sự nghiệp giảm béo vĩ đại của Phí Nam cứ thế mà từ xuân đến hè, kiên trì bốn, năm tháng. Lúc đầu là chạy nhanh, sau thành chạy chậm. Lúc rảnh rỗi Trang Lộ sẽ đi cùng với Phí Nam, cậu đi tản bộ, Phí Nam chạy, hết vòng này đến vòng khác. Đến khi Phí Nam mệt sẽ dừng lại vừa đi dạo với cậu vừa tán gẫu. Thỉnh thoảng ở nhà, Phí Nam gập bụng, Trang Lộ sẽ đè chân giúp anh, sau đó bắt đầu kể xấu thủ trưởng ngu xuẩn, có lần nói đến mức Phí Nam đã gập bụng xong cậu vẫn còn đang nói. Phí Nam cũng không đi, đứng trên đệm vừa tập thể dục vừa nghe.

Phí Nam giảm được ba mươi mấy cân, sau đó giảm rất chậm. Phí Nam cũng không nhụt chí, anh rất hài lòng với hiện tại, quần áo đều nhỏ đi 1 size. Nếu muốn giảm được ba mươi cân nữa chắc phải có ý chí của siêu nhân, anh đã sắp không tiếp tục kiên trì được nữa rồi.

Trong bốn, năm tháng này, bạn bè hẹn hò liên hoan đều bị anh từ chối. Mãi đến bây giờ, rốt cuộc Phí Nam có thời gian thư giãn, đồng ý với bọn Chu Nhạc Nhạc đến dịp nghỉ lễ thất tịch sẽ đi khách sạn chơi. Bọn họ đặt tour tình nhân đang được giảm giá, dù sao chỉ cần có 2 người là được, có lời hơn nhiều, trong đó còn bao gồm một đêm ngủ ở khách sạn cạnh bờ biển và tiệc nướng hải sản sa hoa.

Một đám ế mốc meo ghép đôi để đi đặt tour tình nhân, thật đúng là chua xót. Còn thiếu một người, Phí Nam hỏi Trang Lộ có đi không. Trang Lộ đã gặp đám Lâm Kỳ Chu Nhạc Nhạc Hoàng Nhạc nhiều lần, chơi với nhau rất vui nên cậu đồng ý.

Không ngờ chuyến đi này, gặp phải chuyện y như một bộ phim cực kỳ cẩu huyết.

~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện