Cho dù lúc trước Trang Lộ đã nói với Phí Nam về phong cách của Tạ Thần Duyệt nhưng lúc gặp mặt Phí Nam vẫn bị Tạ Thần Duyệt làm sợ hết hồn.
Tạ Thần Duyệt mặc một cái quần da bó sát và một cái sơ mi lụa hoa hoét, còn trang điểm cầu kì, mí mắt sáng lấp lánh. Trang Lộ cũng từng mặc sơ mi lụa kiểu dáng đơn giản, tuy nhìn cũng hơi ẻo lả nhưng vẫn làm người thấy đẹp đẽ. Nhưng Tạ Thần Duyệt, đúng như Trang Lộ nói, là tên yêu yêu nghiệt nghiệt, cả đoạn đường đi đến đâu thì mắt của người qua đường theo đến đấy. Phí Nam chỉ cảm thấy hai mươi mấy năm cuộc đời chưa bao giờ bị nhiều người săm soi đến vậy, cho dù là lúc anh béo nhất cũng không bằng.
Tạ Thần Duyệt tự tin nện bước, căn bản không coi ánh mắt người khác ra gì, một đường liên miên cằn nhằn: “Ôi trời anh mua mấy cái áo phông cơ bản là được rồi mà, không phải còn đang giảm béo à? Cứ theo tốc độ này thì lại sắp phải mua quần áo mới, đến lúc đó rồi chọn kĩ sau.” Nói như quen thân lâu lắm rồi, Phí Nam cũng dễ tính, không thấy khó chịu, chỉ cười.
Trang Lộ nói: “Vậy cũng phải mua mấy bộ đẹp chứ, giảm béo còn dài còn lâu, cũng không thể cứ tùy tiện mặc đồ được.”
Phí Nam vốn định mua online mấy cái áo phông là được rồi, anh thấy quần áo Trang Lộ mặc rất đẹp nên mới cầm điện thoại tới hỏi ý kiến của cậu. Kết quả là Trang Lộ nói cuối tuần cậu muốn đi mua sắm, bảo Phí Nam đi cùng mình.
Đã lâu Phí Nam không mua quần áo ở các cửa hàng, dáng người anh không dễ mua, có lúc cỡ lớn nhất cũng không vừa, không thể làm gì khác là lên mạng mua cỡ cực lớn.
Trang Lộ dẫn anh vào mấy hàng quần áo nam, nhanh chóng chọn được 4 cái áo 2 cái quần. Phí Nam hay mặc áo phông cổ tròn, Trang Lộ vứt hết lại, lấy áo cổ chữ V và áo polo. Phí Nam mặc vào trông tươi tắn hơn hẳn, không còn tái nhợt nữa.
Sau đó là hai tiếng đi dạo phố của Trang Lộ và Tạ Thần Duyệt… Trang Lộ nói cậu và Tạ Thần Duyệt là chị em tốt không phải là không có lý do, hai người bọn cậu ở bên nhau liền tăng độ ẻo lả lên gấp bội. Một mình Trang Lộ đi mua sắm sẽ tốc chiến tốc thắng, thế nhưng đi cùng Tạ Thần Duyệt thì sẽ mất rất nhiều thời gian thử những đồ mình vốn không mua nhưng cảm thấy rất thích.
Toàn bộ hành trình Phí Nam đều tốt tính đi cùng, mỗi lần vào tiệm sẽ tìm ghế sô pha ngồi xuống chơi điện thoại. Trang Lộ muốn bảo anh đến quán cà phê chờ trước lại cảm thấy như vậy là không lễ phép, đi dạo được hai tiếng cậu liền giục Tạ Thần Duyệt mau dừng lại về nhà.
Tạ Thần Duyệt liếc cậu một cái, ung dung hỏi: “Không ăn cơm ngoài luôn à? Tầng trên mới khai trương quán ăn, nghe nói ngon lắm.”
Trang Lộ coi như đương nhiên mà trả lời: “Phí Nam đang giảm béo, không ăn đồ ăn ngoài.”
Phí Nam lại nói: “Không sao, bọn em cứ ăn đi, anh gọi salad cũng được.”
Tạ Thần Duyệt lập tức đồng ý: “Như vậy cũng được.”
Trang Lộ cau mày: “Như vậy sao được, bọn em ăn đồ ngon mà anh lại phải ăn hoa quả rau củ.”
Tạ Thần Duyệt lườm Trang Lộ một cái: “Vậy hai người về nhà ăn gì? Cũng không phải là cưng ăn cơm thơm ngát còn ảnh ăn cải xanh luộc à.”
Hơn nữa thông thường cơm đó còn do Phí Nam nấu cho Trang Lộ ăn.
Trang Lộ á khẩu không trả lời được.
Phí Nam chỉ là tốt tính mà cười, cuối cùng ba người lên tầng đến quán ăn mới để ăn cơm. Phí Nam quả nhiên chỉ gọi một đĩa salad chứ không ăn thêm gì cả.
“Anh sợ không kiên trì được.” Phí Nam nói.
Phí Nam tựa hồ quyết tâm càng lớn, trước còn nói phải từ từ giảm béo, không ép bản thân. Vậy như gần đây chạy đến làm phòng tập thể hình làm thẻ năm, còn thuê huấn luyện riêng.
“Anh đã gầy lắm rồi, ăn một miếng đi.” Trang Lộ nói.
Tạ Thần Duyệt dùng biểu tình “Bà đây không chịu nổi” nhìn chằm chằm Trang Lộ.
Trang Lộ:???
“Cậu lại làm sao? Một bụng ý nghĩ xấu.” Trang Lộ nói.
Tạ Thần Duyệt vung vung tay, mặt làm ra vẻ “Về rồi nói”, làm Trang Lộ nhìn mà muốn tẩn.
Tạ Thần Duyệt vừa tạm biệt hai người họ xong liền nói chuyện trong group chat.
Trang Lộ lái xe về đến nhà, lấy điện thoại di động ra phát hiện hai đứa bạn mình đã nói chuyện được một lúc.
Tạ Thần Duyệt: @ Phương Hinh
Phương Hinh: Nói!
Tạ Thần Duyệt: Anh béo đúng là béo, nhưng —— là một anh béo hiền lành, hòa ái.
Phương Hinh… Tự nhiên mất hứng hóng. Thì ra yêu cầu của chị đây với đối tượng của Lộc Lộc cao như vậy, không đẹp trai thì không có cả hứng thú để nghe.
Tạ Thần Duyệt: Nông cạn! Ấu trĩ! Too simple!
Sau đó group im bặt.
Trang Lộ: Có lời gì quang minh chính đại nói trong nhóm cho tớ, cấm inbox riêng!
Tạ Thần Duyệt và Phương Hinh đang lén lén lút lút nói chuyện đến khí thế ngất trời, thấy tin nhắn của Trang Lộ nhưng không ai thèm để ý.
Tạ Thần Duyệt: Thật sự là anh béo, nhưng ngoại trừ hiền lành hòa ái thì không thấy có gì đặc biệt, có lẽ Lộc Lộc bị mù.
Phương Hinh: Lộc Lộc thích anh béo kia thật à?
Tạ Thần Duyệt: Khó nói, rất vi diệu.
Phương Hinh: Rốt cuộc là thế nào? Hay mày mắt mù nhìn nhầm? Không có khả năng lắm, Lộc Lộc mắt cao hơn đầu, nếu không thì sao đến giờ còn là trai tơ ế sưng. Lý Hoa Việt đẹp trai vậy mà Lộc Lộc nó quăng cái vèo.
Tạ Thần Duyệt: Anh béo kia còn đang giảm cân, lúc ăn cơm chỉ gọi một đĩa salad, ôi nha, Lộc Lộc hận không thể múc cơm trong bát nó ra cho người ta ăn.
Tạ Thần Duyệt: Nếu là tao, tao nhìn anh ta béo như vậy chỉ có thể hận không thể múc salad trong bát anh ta ra một nửa! Đói thì đói! Ai bảo anh ta béo!
Tạ Thần Duyệt: Cũng phải, Lộc Lộc nói về anh ta cũng khác thường, có lẽ là có chút hảo cảm? Ai nha, tao mới gặp một lần, ai chắc chắn trăm phần trăm được? Nhưng mà giác quan thứ sáu nói cho tao biết Lộc Lộc và anh ta có vấn đề.
Lúc này Trang Lộ phát tiền lì xì, hai người lập tức dừng buôn chuyện, giây cướp tiền lì xì, mở ra xem, 0. 01 nguyên.
Phương Hinh: Xử nam đều hẹp hòi như vậy sao?
Tạ Thần Duyệt: Tao không biết, tao không phải xử nam.
Trang Lộ: Ngậm miệng!!!
Tạ Thần Duyệt: Vốn đang ngậm miệng.
Phương Hinh: Lấy tay đánh chữ mà.
Trang Lộ:… Hai người các cậu lén lén lút lút âm thầm trò chuyện cái gì?
Tạ Thần Duyệt: Ha ha
Trang Lộ: Có gì trong thể nói trong nhóm? Đừng có buôn chuyện linh tinh được không?!
Tạ Thần Duyệt: Lộc Lộc, cưng không thấy anh béo nhà cưng thật là thẳng sao?
Trang Lộ: Ha? Người ta vốn là trai thẳng.
Tạ Thần Duyệt: Chúng ta đi dạo phố, cưng mua hai bộ quần áo, anh ta cầm cho cưng cả đường. Lúc ăn cơm bọn mình nói chuyện, anh ta không nói gì, chỉ nhìn chúng mình nói chuyện, cảm giác kia thật vi diệu, thật y như là chờ bạn gái! Lúc ăn xong anh ta còn trả tiền! Ba thằng đàn ông ăn cơm, tại sao anh ta lại chủ động trả tiền?
Trang Lộ: Người ta hào phóng mời cậu ăn cậu còn thắc mắc… Hơn nữa người ta đúng là trai thẳng mà, cậu đang nói cái quái gì vậy, “thật là thẳng” là sao? Chẳng lẽ phải thật là gay à?
Tạ Thần Duyệt: Không phải, mà là anh ta làm chế cảm thấy mình như con gái trước mặt trai thẳng! Đúng! Chính là cảm giác đó, chứ không còn là con trai trước trai thẳng.
Phương Hinh: Duyệt Duyệt, chị hiểu cưng! Cưng đừng nói chuyện với Lộc Lộc, nó mù rồi, não mù, mắt cũng mù.
Trang Lộ:… Điểm Ngữ văn của cậu còn thể thấp hơn không?
- -----oOo------
Tạ Thần Duyệt mặc một cái quần da bó sát và một cái sơ mi lụa hoa hoét, còn trang điểm cầu kì, mí mắt sáng lấp lánh. Trang Lộ cũng từng mặc sơ mi lụa kiểu dáng đơn giản, tuy nhìn cũng hơi ẻo lả nhưng vẫn làm người thấy đẹp đẽ. Nhưng Tạ Thần Duyệt, đúng như Trang Lộ nói, là tên yêu yêu nghiệt nghiệt, cả đoạn đường đi đến đâu thì mắt của người qua đường theo đến đấy. Phí Nam chỉ cảm thấy hai mươi mấy năm cuộc đời chưa bao giờ bị nhiều người săm soi đến vậy, cho dù là lúc anh béo nhất cũng không bằng.
Tạ Thần Duyệt tự tin nện bước, căn bản không coi ánh mắt người khác ra gì, một đường liên miên cằn nhằn: “Ôi trời anh mua mấy cái áo phông cơ bản là được rồi mà, không phải còn đang giảm béo à? Cứ theo tốc độ này thì lại sắp phải mua quần áo mới, đến lúc đó rồi chọn kĩ sau.” Nói như quen thân lâu lắm rồi, Phí Nam cũng dễ tính, không thấy khó chịu, chỉ cười.
Trang Lộ nói: “Vậy cũng phải mua mấy bộ đẹp chứ, giảm béo còn dài còn lâu, cũng không thể cứ tùy tiện mặc đồ được.”
Phí Nam vốn định mua online mấy cái áo phông là được rồi, anh thấy quần áo Trang Lộ mặc rất đẹp nên mới cầm điện thoại tới hỏi ý kiến của cậu. Kết quả là Trang Lộ nói cuối tuần cậu muốn đi mua sắm, bảo Phí Nam đi cùng mình.
Đã lâu Phí Nam không mua quần áo ở các cửa hàng, dáng người anh không dễ mua, có lúc cỡ lớn nhất cũng không vừa, không thể làm gì khác là lên mạng mua cỡ cực lớn.
Trang Lộ dẫn anh vào mấy hàng quần áo nam, nhanh chóng chọn được 4 cái áo 2 cái quần. Phí Nam hay mặc áo phông cổ tròn, Trang Lộ vứt hết lại, lấy áo cổ chữ V và áo polo. Phí Nam mặc vào trông tươi tắn hơn hẳn, không còn tái nhợt nữa.
Sau đó là hai tiếng đi dạo phố của Trang Lộ và Tạ Thần Duyệt… Trang Lộ nói cậu và Tạ Thần Duyệt là chị em tốt không phải là không có lý do, hai người bọn cậu ở bên nhau liền tăng độ ẻo lả lên gấp bội. Một mình Trang Lộ đi mua sắm sẽ tốc chiến tốc thắng, thế nhưng đi cùng Tạ Thần Duyệt thì sẽ mất rất nhiều thời gian thử những đồ mình vốn không mua nhưng cảm thấy rất thích.
Toàn bộ hành trình Phí Nam đều tốt tính đi cùng, mỗi lần vào tiệm sẽ tìm ghế sô pha ngồi xuống chơi điện thoại. Trang Lộ muốn bảo anh đến quán cà phê chờ trước lại cảm thấy như vậy là không lễ phép, đi dạo được hai tiếng cậu liền giục Tạ Thần Duyệt mau dừng lại về nhà.
Tạ Thần Duyệt liếc cậu một cái, ung dung hỏi: “Không ăn cơm ngoài luôn à? Tầng trên mới khai trương quán ăn, nghe nói ngon lắm.”
Trang Lộ coi như đương nhiên mà trả lời: “Phí Nam đang giảm béo, không ăn đồ ăn ngoài.”
Phí Nam lại nói: “Không sao, bọn em cứ ăn đi, anh gọi salad cũng được.”
Tạ Thần Duyệt lập tức đồng ý: “Như vậy cũng được.”
Trang Lộ cau mày: “Như vậy sao được, bọn em ăn đồ ngon mà anh lại phải ăn hoa quả rau củ.”
Tạ Thần Duyệt lườm Trang Lộ một cái: “Vậy hai người về nhà ăn gì? Cũng không phải là cưng ăn cơm thơm ngát còn ảnh ăn cải xanh luộc à.”
Hơn nữa thông thường cơm đó còn do Phí Nam nấu cho Trang Lộ ăn.
Trang Lộ á khẩu không trả lời được.
Phí Nam chỉ là tốt tính mà cười, cuối cùng ba người lên tầng đến quán ăn mới để ăn cơm. Phí Nam quả nhiên chỉ gọi một đĩa salad chứ không ăn thêm gì cả.
“Anh sợ không kiên trì được.” Phí Nam nói.
Phí Nam tựa hồ quyết tâm càng lớn, trước còn nói phải từ từ giảm béo, không ép bản thân. Vậy như gần đây chạy đến làm phòng tập thể hình làm thẻ năm, còn thuê huấn luyện riêng.
“Anh đã gầy lắm rồi, ăn một miếng đi.” Trang Lộ nói.
Tạ Thần Duyệt dùng biểu tình “Bà đây không chịu nổi” nhìn chằm chằm Trang Lộ.
Trang Lộ:???
“Cậu lại làm sao? Một bụng ý nghĩ xấu.” Trang Lộ nói.
Tạ Thần Duyệt vung vung tay, mặt làm ra vẻ “Về rồi nói”, làm Trang Lộ nhìn mà muốn tẩn.
Tạ Thần Duyệt vừa tạm biệt hai người họ xong liền nói chuyện trong group chat.
Trang Lộ lái xe về đến nhà, lấy điện thoại di động ra phát hiện hai đứa bạn mình đã nói chuyện được một lúc.
Tạ Thần Duyệt: @ Phương Hinh
Phương Hinh: Nói!
Tạ Thần Duyệt: Anh béo đúng là béo, nhưng —— là một anh béo hiền lành, hòa ái.
Phương Hinh… Tự nhiên mất hứng hóng. Thì ra yêu cầu của chị đây với đối tượng của Lộc Lộc cao như vậy, không đẹp trai thì không có cả hứng thú để nghe.
Tạ Thần Duyệt: Nông cạn! Ấu trĩ! Too simple!
Sau đó group im bặt.
Trang Lộ: Có lời gì quang minh chính đại nói trong nhóm cho tớ, cấm inbox riêng!
Tạ Thần Duyệt và Phương Hinh đang lén lén lút lút nói chuyện đến khí thế ngất trời, thấy tin nhắn của Trang Lộ nhưng không ai thèm để ý.
Tạ Thần Duyệt: Thật sự là anh béo, nhưng ngoại trừ hiền lành hòa ái thì không thấy có gì đặc biệt, có lẽ Lộc Lộc bị mù.
Phương Hinh: Lộc Lộc thích anh béo kia thật à?
Tạ Thần Duyệt: Khó nói, rất vi diệu.
Phương Hinh: Rốt cuộc là thế nào? Hay mày mắt mù nhìn nhầm? Không có khả năng lắm, Lộc Lộc mắt cao hơn đầu, nếu không thì sao đến giờ còn là trai tơ ế sưng. Lý Hoa Việt đẹp trai vậy mà Lộc Lộc nó quăng cái vèo.
Tạ Thần Duyệt: Anh béo kia còn đang giảm cân, lúc ăn cơm chỉ gọi một đĩa salad, ôi nha, Lộc Lộc hận không thể múc cơm trong bát nó ra cho người ta ăn.
Tạ Thần Duyệt: Nếu là tao, tao nhìn anh ta béo như vậy chỉ có thể hận không thể múc salad trong bát anh ta ra một nửa! Đói thì đói! Ai bảo anh ta béo!
Tạ Thần Duyệt: Cũng phải, Lộc Lộc nói về anh ta cũng khác thường, có lẽ là có chút hảo cảm? Ai nha, tao mới gặp một lần, ai chắc chắn trăm phần trăm được? Nhưng mà giác quan thứ sáu nói cho tao biết Lộc Lộc và anh ta có vấn đề.
Lúc này Trang Lộ phát tiền lì xì, hai người lập tức dừng buôn chuyện, giây cướp tiền lì xì, mở ra xem, 0. 01 nguyên.
Phương Hinh: Xử nam đều hẹp hòi như vậy sao?
Tạ Thần Duyệt: Tao không biết, tao không phải xử nam.
Trang Lộ: Ngậm miệng!!!
Tạ Thần Duyệt: Vốn đang ngậm miệng.
Phương Hinh: Lấy tay đánh chữ mà.
Trang Lộ:… Hai người các cậu lén lén lút lút âm thầm trò chuyện cái gì?
Tạ Thần Duyệt: Ha ha
Trang Lộ: Có gì trong thể nói trong nhóm? Đừng có buôn chuyện linh tinh được không?!
Tạ Thần Duyệt: Lộc Lộc, cưng không thấy anh béo nhà cưng thật là thẳng sao?
Trang Lộ: Ha? Người ta vốn là trai thẳng.
Tạ Thần Duyệt: Chúng ta đi dạo phố, cưng mua hai bộ quần áo, anh ta cầm cho cưng cả đường. Lúc ăn cơm bọn mình nói chuyện, anh ta không nói gì, chỉ nhìn chúng mình nói chuyện, cảm giác kia thật vi diệu, thật y như là chờ bạn gái! Lúc ăn xong anh ta còn trả tiền! Ba thằng đàn ông ăn cơm, tại sao anh ta lại chủ động trả tiền?
Trang Lộ: Người ta hào phóng mời cậu ăn cậu còn thắc mắc… Hơn nữa người ta đúng là trai thẳng mà, cậu đang nói cái quái gì vậy, “thật là thẳng” là sao? Chẳng lẽ phải thật là gay à?
Tạ Thần Duyệt: Không phải, mà là anh ta làm chế cảm thấy mình như con gái trước mặt trai thẳng! Đúng! Chính là cảm giác đó, chứ không còn là con trai trước trai thẳng.
Phương Hinh: Duyệt Duyệt, chị hiểu cưng! Cưng đừng nói chuyện với Lộc Lộc, nó mù rồi, não mù, mắt cũng mù.
Trang Lộ:… Điểm Ngữ văn của cậu còn thể thấp hơn không?
- -----oOo------
Danh sách chương