Giang Lộc không thấy đâu.

 

Ngày hôm sau, Lục Giác Minh đã như phát điên ở Lục gia.

 

Khi mọi người nhận ra điều này, thì đã là ngày thứ tư kể từ khi cậu biến mất một cách kỳ lạ.

 

"Ê." Thịnh Thành Tuyết nhảy lên bàn của Lục Giác Minh, giơ tay lên che miệng, "Nai con đi đâu rồi, cậu có biết không?"

 

Lục Giác Minh mặt mày trắng bệch, mắt thâm quầng nặng, trông như một con quỷ chết từ trong mộ bò ra, lạnh lùng liếc nhìn Thịnh Thành Tuyết rồi ra lệnh đuổi người: "Xuống đi."

 

Hắn rõ ràng là không nghỉ ngơi tốt, Thịnh Thành Tuyết nhìn một lát rồi bĩu môi, nhảy xuống và vỗ vỗ mông rồi đi: "Không nói nữa, thôi kệ."

 

Lục Giác Minh là người đầu tiên phát hiện Giang Lộc biến mất. Hắn đã tìm khắp nơi những chỗ Giang Lộc có thể đi, nhưng vẫn không thấy cậu, thậm chí đã qua Giang gia rất nhiều lần.

 

Người hầu và tài xế của Giang gia rõ ràng cũng không nhận ra tiểu thiếu gia mất tích, họ cảm thấy rất nghi hoặc:

 

"Lục thiếu gia, tiểu thiếu gia không phải đang ở trường học sao?"

 

Không ai để ý, cả trường học và những người thường xuyên ở bên cạnh Giang Lộc cũng không phát hiện ra cậu biến mất.

 

Cảm giác này giống hệt lần trước, khi họ vô tình để Giang Lộc lại trên núi tuyết, suýt chút nữa khiến cậu chết. Điều duy nhất khác biệt là lần này, Lục Giác Minh không như những người khác quên đi sự tồn tại của cậu.

 

Nhưng mà cũng chẳng có gì để làm.

 

Hắn không tìm thấy Giang Lộc.

 

Cảm giác giống như, Giang Lộc đột nhiên biến mất khỏi thế gian này vậy.

 

Rõ ràng, vào đêm trước, cậu còn đầy sức sống đứng trước mặt hắn, đáp ứng lời hứa rằng sau khi tốt nghiệp sẽ ở bên hắn.

 

Không ai biết trong hai ngày qua, Lục Giác Minh đã trải qua những gì. Vào đêm trước, hắn còn như một người đầy khí phách, đầy sức sống, như thể đang bước trên những đám mây mềm mại, nhưng sang ngày hôm sau, hắn lại như rơi thẳng xuống từ mây, như rơi vào địa ngục. Hắn không hiểu vì sao, nhưng cảm giác sợ hãi trong hắn thật sự rất mãnh liệt.

 

Cảm giác giống như, cậu sẽ không bao giờ trở lại nữa.

 

Vào ngày thứ tư Giang Lộc mất tích, cuối cùng mọi người mới bắt đầu thực sự chú ý đến việc này.

 

Mọi người đều bắt đầu tìm cậu, bao gồm cả những người mà cậu trước giờ chưa từng thân quen, những người quan t@m đến cha mẹ cậu, báo động, phát tin tức, đăng báo, quảng bá, dùng mọi thủ đoạn có thể để tìm kiếm. Tin tức về cậu được lan truyền như tuyết phủ khắp thành phố, thậm chí cả quốc gia, nhưng tin tức của cậu vẫn chìm nghỉm, không ai nghe được một lời về cậu.

 

Không ai có thể tìm ra một chút thông tin nào về cậu.

 

Mãi cho đến ——

 

Vào năm thứ hai Giang Lộc mất tích, Giang tiên sinh và vợ thu nữ sĩ đưa một đứa trẻ giống hệt cậu ra trước công chúng.

 

Khi Lục Giác Minh nhìn thấy ánh mắt của đứa trẻ ấy, hắn suýt nữa không kiềm chế được cảm xúc, trong lòng tức giận trào lên, muốn xông tới bóp ch3t đứa con nuôi này, kẻ mà hắn cho là một con chim cúc cu chiếm tổ.

 

Ngay cả Giang Minh cũng đã quên, khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lục Giác Minh, ánh mắt của đối phương nhìn xuống hắn tuyệt đối không phải là ánh mắt thân thiện.

 

Lục Giác Minh cảm nhận rõ ràng sự đối đầu, và điều này không thoát khỏi sự chú ý của Giang tiên sinh và vợ thu nữ sĩ. Hai người nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nhưng lại không nói gì.

 

Chính vào lúc này, Lục Giác Minh mới nhận ra sự kỳ lạ  cặp vợ chồng này, mặc dù tỏ ra vô cùng yêu thương đứa con nuôi trước mặt mọi người, nhưng thực tế, họ không hề yêu thích nó.

 

Thậm chí, có thể nói là họ chán ghét nó.

 

Lục Giác Minh không hiểu rõ lý do cho sự chán ghét đó, cho đến một lần tình cờ hắn phát hiện, đứa con nuôi này chính là nhân vật chính trong thế giới này, và sự biến mất của Giang Lộc chính là vì nó.

 

Đứa con nuôi rất thích hắn.

 

Và hắn, sẽ mãi mãi phản bội sự âu yếm của thiếu niên ấy, sống lưng hướng về phía thiếu niên, bị cậu ta cứu rỗi ra khỏi những đám khói mù, kết hôn với cậu ta.

 

Lục Giác Minh cảm thấy ghê tởm đến mức muốn nôn ra rất nhiều lần, chỉ cần nghĩ đến khả năng đó là hắn đã cảm thấy buồn nôn.

 

Cậu ta dựa vào cái gì mà cứu rỗi? Lục Giác Minh nghĩ một cách độc ác, cậu ta dựa vào cái gì mà cho rằng có thể cứu rỗi hắn?

 

Khi một lần nữa bị cuốn vào giấc ngủ bởi cậu ta, Lục Giác Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu ta khi đang ngủ rất lâu, mới vừa nhấc tay lên thì tiếng của thu nữ sĩ từ cửa truyền đến: "Vô dụng."

 

Lục Giác Minh quay đầu nhìn về phía đứa trẻ ở cửa phòng, thu nữ sĩ đang dựa vào cửa, không mặn không nhạt nhìn hắn:

 

"Hắn sẽ không chết."

 

"Cháu nghe không hiểu dì đang nói cái gì."

 

Lục Giác Minh đứng lên, đã bước vào tuổi hai mươi, thân hình cao lớn và khỏe khoắn của thanh niên, chỉ có sắc mặt tái nhợt và thân hình gầy gò càng làm tăng vẻ ốm yếu.

 

Hắn từ trước đến nay không có cảm tình với đứa con trai ruột của mình, không quan t@m đến cha mẹ, cũng không có chút thiện cảm nào. Hắn vẫn còn nhớ rõ khi còn nhỏ, Giang Lộc đối với mẹ mình đã thiếu sự quan tâm, ngay cả khi nhận lỗi vì mẹ hắn có vẻ ngoài rất giống với mẹ của Giang Lộc, thậm chí còn thể hiện một chút thiện ý với mẹ hắn mà rơi nước mắt.

 

Khi Lục Giác Minh sắp rời khỏi phòng trẻ con, thu nữ sĩ mở miệng:

 

"Chúng ta cần phải nói chuyện."

 

Lục Giác Minh dừng lại một chút, nhưng không dừng hẳn mà tiếp tục đi xuống dưới.

 

"Chúng ta đã từng nghĩ đến việc tiễn hắn đi, đưa hắn ra nước ngoài, hoặc là dứt khoát loại bỏ hắn. Nhưng chúng ta chỉ muốn đưa hắn ra khỏi quốc gia này," thu nữ sĩ đóng cửa phòng trẻ con lại, giày cao gót lách cách trên hành lang thảm, tiếng bước chân nhẹ nhàng thấm vào thảm, không gây ra tiếng động,

 

" Những chuyện đó suýt chút nữa đã hại chết con của ta."

 

Lục Giác Minh nhận ra bà đang nói về chuyện gì, dừng lại và quay đầu nhìn về phía bà.

 

" Nói chuyện đi." Thu nữ sĩ nói.

 

Lục Giác Minh không từ chối nữa, đi theo bà vào thư phòng.

 

Khu tiếp khách đã chuẩn bị một bình trà xanh.

 

Thu nữ sĩ rót trà vào tách và đặt trước mặt Lục Giác Minh.

 

Lục Giác Minh không nhận, chủ động hỏi: "Có ý gì?"

 

"Thế giới này như một cuốn sách, và đứa trẻ kia là nhân vật chính, chúng ta đều là những người được chọn để phục vụ cho nhân vật chính." Thu nữ sĩ nói, "Con, ta, kính minh, và còn những người chưa có con, như Thịnh tiểu thư, Bạch tiên sinh… Mà đứa con kia chính là trở ngại cho sự tồn tại của hắn. Con không phải đã biết sao?"

 

Lục Giác Minh không chú ý đến những điểm này, vừa muốn nói gì đó thì lại nghe bà nói tiếp:

 

"Ta biết con muốn hỏi gì."

 

"Vì sao trong nhiều năm qua, chúng ta chưa từng yêu đứa con kia, đúng không?"

 

Lục Giác Minh hơi ngừng lại, nhưng không tránh né: "Đúng vậy."

 

"Đứa bé đó từ khi sinh ra, tất cả mọi việc đều do ta và ba nó tự tay làm, chúng ta chưa bao giờ để người khác chăm sóc nó. Chúng ta thật sự yêu nó." Thu nữ sĩ nói,

 

"Nhưng sau hai tuổi, chúng ta bắt đầu quên đi nó."

 

Lục Giác Minh nhíu mày: "Có ý gì?"

 

"Ta và ba nó vốn đã tính toán từ bỏ công việc, ở bên cạnh nó cùng nó trưởng thành." Thu nữ sĩ cười nhẹ, "Theo như ý tưởng của chúng ta lúc đó, Giang thị phát triển đến bây giờ có thể cung cấp cho nó một cuộc sống rất đầy đủ, so với việc làm Giang thị mạnh hơn nữa, chúng ta càng muốn ở bên cạnh nó, không muốn bỏ qua bất kỳ giai đoạn trưởng thành nào của nó."

 

"Đại khái là chúng ta quá tham vọng, bị quy tắc của thế giới này phát hiện, vì vậy họ đã đuổi chúng ta ra khỏi cuộc sống của nó, quên đi nó là con trai chúng ta."

 

"Chúng ta không thể nhớ nổi tên của nó, mỗi lần muốn quay lại đều có người hoặc sự việc ngăn cản chúng ta." Thu nữ sĩ nâng tách trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm,

 

"Ta và ba nó đã mất mười mấy năm mới cuối cùng nhớ ra nó, nhưng vẫn không thể đến gần nó."

 

Lục Giác Minh nhíu mày sâu hơn, nhớ lại việc bọn họ thường xuyên quên đi Giang Lộc.

 

"Đứa trẻ này," Thu nữ sĩ như thể biết hắn đang nghĩ gì,

 

"Chúng ta yêu nó, đi ngược lại quy tắc của thế giới này. Theo nguyên tắc của thế giới, đứa con này không nên có quá nhiều bạn bè, không nên được nhiều người yêu thương như vậy."

 

"Vậy nên chúng ta cũng đi ngược lại quy tắc của thế giới này." Lục Giác Minh nói.

 

"Đúng vậy, không sai."

 

"Đứa bé này," Thu nữ sĩ nhẹ nhàng nhíu mày, nghĩ đến đứa con nuôi trong phòng, "Quy tắc của thế giới này xoay quanh hắn, các ngươi không thể làm tổn thương hắn. Hơn nữa "

 

Hơn nữa, rất có thể sự phản kháng sẽ quay lại và gây tổn hại cho Giang Lộc.

 

Lục Giác Minh tự nhủ trong lòng.

 

Dù cho hiện tại bọn họ vẫn chưa có tin tức gì về Giang Lộc.

 

" Nó sẽ trở về." Thu nữ sĩ nói với vẻ chắc chắn.

 

Lục Giác Minh ngẩng đầu nhìn bà.

 

Trong nguyên tác cũng chỉ nói Giang Lộc mất tích, chứ không phải đã chết.

 

"Cháu cũng tin vậy." Lục Giác Minh khẽ nói, giọng điệu kiên định. Hắn cũng tin, bọn họ sẽ đợi đến ngày Giang Lộc trở về.

 

Chưa lâu sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Thịnh Thành Tuyết và nhóm người Bạch Dao đột ngột tìm đến.

 

"Chúng ta đều đã mơ giấc mộng," Thịnh Thành Tuyết vào thẳng vấn đề, "Chúng ta mơ thấy "

 

Lục Giác Minh: "Đứa con nuôi của Giang gia là nhân vật chính."

 

Thịnh Thành Tuyết: "Hơn nữa tôi"

 

"Các cậu sẽ trở thành bạn tốt nhất của hắn."

 

" Cậu ——"

 

"Tôi sẽ cùng hắn kết hôn."

 

" Cái gì!!" Bạch Dao suýt nữa nhảy dựng lên,

 

" Cậu sao biết?! Cậu cũng mơ thấy à?! Thần ơi!!"

 

"Chúng ta mấy người đều bị nguyền rủa à?" Khổng Hàm nói.

 

Vương Nhiên chấn động: "Cái đó cũng quá kỳ quái rồi."

 

"Đại khái là sự thật." Lục Giác Minh xoa xoa giữa mày, "Về sau sẽ xảy ra."

 

"Đánh rắm!" Thịnh Thành Tuyết kêu lên, "Chúng ta sao có thể trở thành bạn với cái đứa con nuôi giống tu hú chiếm tổ chứ?! Cút đi, chúng ta không phải lòng lang dạ sói đến mức như vậy. Cậu quên rồi à? Nai con là của tôi, tôi sẽ không bao giờ quên cậu ấy!"

 

Lục Giác Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

 

Thịnh Thành Tuyết: "..."

 

"Được rồi, bình tĩnh lại nào." Khổng Hàm lên tiếng, cố gắng phá vỡ không khí, "Nếu không chúng ta nghĩ xem phải làm sao bây giờ."

 

Sau một lúc im lặng, Bạch Dao chậm rãi mở miệng: "Vậy chúng ta theo cái 'tương lai' này làm đi."

 

Thịnh Thành Tuyết dựng đứng lông mày, còn chưa kịp nói gì thì Vương Nhiên đã xen vào:

 

"Nếu hắn không có ý định giống tu hú chiếm tổ thì còn có thể nói chuyện..."

 

Thịnh Thành Tuyết chỉ cần nghe hai ba câu đã hiểu họ đang tính toán gì.

 

Một người sợ nhất chính là khi bị tâng bốc đến cực điểm, rồi sau đó bị đẩy xuống dưới với sự đối lập quá lớn. Bọn họ có thể dựa theo nguyên tác mà nâng hắn lên trời, nhưng bọn họ cũng có thể làm hắn ngã vào vũng bùn, cả đời không đứng dậy được.

 

" Cậu nghĩ sao?" Có người hỏi Lục Giác Minh.

 

Lục Giác Minh trầm mặc một lát,

 

" Ừm."

 

Kế hoạch này không thể nói là ác độc, cuối cùng thì trong quá trình sống chung họ nhận ra cái con nuôi kia cũng không hoàn toàn vô tội.

 

Đặc biệt là khi Giang Lộc trở về, hắn thậm chí khiến Giang Lộc phải dọn khỏi Giang gia, cắt đứt quan hệ với bọn họ.

 

Nhưng mà bọn họ cũng không vô tội.

 

Không ai có thể ngờ rằng, khi nhân vật chính trưởng thành dần dần, ảnh hưởng của cốt truyện lên họ càng lúc càng lớn, bọn họ cũng thương tổn Giang Lộc. Kế hoạch đó chỉ thực hiện được một nửa rồi bị đình chỉ.

 

Cuối cùng, họ rốt cuộc tìm được cơ hội đẩy Giang Minh đi, nhưng lúc này đã quá muộn, Giang Lộc không muốn quay lại bên họ nữa.

 

Giang Lộc rời xa họ, thoát khỏi cốt truyện, không còn bị cốt truyện ràng buộc, nhưng tâm lý của cậu lại bị tổn thương sau mười mấy năm và những tháng ngày đen tối mà cậu phải chịu đựng.

 

Cậu kháng cự mọi người bọn họ, che tai lại không muốn nghe bất cứ ai biện giải.

 

“Nai con ký ức có chút không tốt lắm.” Giang tiên sinh bất đắc dĩ nói với thu nữ sĩ,

 

“Nếu lại để nó nhớ lại một lần thì sẽ là lần thứ hai tổn thương nó, chi bằng cứ như vậy.”

 

Mặc dù không biết họ có bị ảnh hưởng bởi cốt truyện hay không, nhưng Giang Lộc mới là người thực sự bị tổn thương. Sau mười mấy năm bị thương, bây giờ cậu chỉ cần nhìn thấy bất kỳ ai trong bọn họ, hay nghe đến bất cứ điều gì liên quan đến những chuyện đã qua, sẽ ngay lập tức có phản ứng s1nh lý mạnh mẽ.

 

“Ít nhất nó sẽ có một nơi để sống khỏe mạnh và bình an.” Giang tiên sinh nói.

 

Thu nữ sĩ giơ tay, đặt nhẹ lên vai ông, rồi tựa vào, không tiếng động thở dài.

 

Mọi chuyện đã chuyển biến, và vào một ngày xuân năm thứ hai.

 

Giang Lộc nhìn thấy Thịnh Thành Tuyết, không chủ động tránh né, cũng không làm lơ, ngược lại còn nhẹ nhàng cười với cô.

 

Như thể là một chiêu thức thể hiện sự mềm mỏng của cậu, Giang Lộc không còn kháng cự bọn họ nữa.

 

Nhưng không ai dám tỏ ra quá tự tin, tất cả đều rất cẩn thận, thử tiếp xúc với cậu, sợ nếu không cẩn thận sẽ làm cậu sợ hãi, giống như một con ốc sên rụt lại.

 

Cuộc đời này còn rất dài, họ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

 

Editor: Chanh
09/02/2025

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện