Tay Cố Hoài chặt chẽ ôm cô vào bên hông tránh cho cô trượt xuống, bên tai là thanh âm nước chảy rào rào, còn có tiếng tim đập của cô, cao thấp phập phồng, không hề có quy luật, Tri Hiểu mặt nóng như thiêu, dùng sức đẩy anh ra.

Cố Hoài ổn định thân thể, hô hấp anh có chút nặng nề, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt nóng rực lại sâu thẳm, Tri Hiểu sớm đã nhắm chặt mắt, áo ngủ cô dán trên người, đường cong tinh xảo nhìn không sót gì, Cố Hoài dù sắp nhịn không nổi vẫn ung dung nhìn cô vụng về lui lại, ý đồ rời khỏi phòng tắm.

“Hiểu Hiểu.

”, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng kêu tên cô.

Tri Hiểu xù lông chỉ vào nơi thanh âm phát ra: “Anh! Anh đừng tới đây!”
Cố Hoài nhẹ nhàng cười, thanh âm càng thêm khàn khàn: “Bây giờ em rất đẹp, tôi có chút…”
Anh nhướng mày mỉm cười, câu nói kế tiếp giấu đi, làm người suy nghĩ bậy bạ.

Tri Hiểu vừa nghe thấy lời này liền có chút luống cuống, nếu thật sự bị người đàn ông mới gặp qua mấy lần ngủ cùng, vậy nói ra còn không phải làm người ta cười đến rụng răng sao, cô lập tức mở to mắt, hoảng loạn đi tới cửa, bởi vì khẩn trương, quay người lại liền va vào trên tường.

Còn chưa kịp tông cửa xông ra, liền bị Cố Hoài ôm vào trong ngực, tay anh nhẹ nhàng ấn ở chỗ vừa bị va vào tường, ôn nhu xoa xoa, lời ra khỏi miệng đã chứa vẻ đau lòng: “Sao lại không cẩn thận như vậy? Nếu em không muốn, tôi sẽ không cưỡng cầu em.


Tri Hiểu ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chàng trai đặt trên mặt cô, thân thể anh thực nóng, giống như là ánh nắng nóng bỏng ngày hè, muốn đem người nướng chín, cô hoảng sợ, hoảng loạn đẩy ra anh trốn trở về phòng mình.

Cố Hoài tiếp tục ngây ngốc đứng trong phòng tắm hạ nhiệt, hơn nửa giờ sau mới ra, đèn phòng Tri Hiểu còn chưa tắt, anh đi qua gõ cửa: “Sao vẫn còn chưa ngủ?”
“Ngủ không được”
“Tôi vào được không?”
Người bên trong không trả lời, Cố Hoài nghe thấy tiếng khóa cửa, giọng đáng thương hề hề: “Hiểu Hiểu, miệng vết thương tôi lại nứt ra rồi, đau quá.


Tri Hiểu vừa mới từ trong phòng tắm chạy ra mãi không ngủ được, giờ nghe thấy anh nói như vậy, tức giận từ trên giường chạy ra, dậm chân mở cửa: “Đã nói miệng vết thương của anh không…”
Bỗng nhiên va phải ánh mắt thâm thúy của anh, nhớ tới một màn vừa rồi ở phòng tắm, lời còn lại đều bị nuốt vào trong bụng, khí thế của cô lập tức lạnh hơn, không nhìn anh: “Qua kia ngồi xuống, tôi băng bó lại cho anh.



Cố Hoài dịu dàng liếc nhìn cô một cái, nghe lời ngồi xuống, Tri Hiểu lấy hòm thuốc tới, lần này băng bó cũng không quan tâm nặng nhẹ, Cố Hoài kêu rên hai tiếng, cô cũng không thèm để ý, căn bản chính là cố ý.

Cố Hoài nhìn chằm chằm bộ dáng cô thở phì phì, rõ ràng là giận anh khinh bạc cô, Cố Hoài vén tóc cô lên: “Hiểu Hiểu, tôi sai rồi.


Cô không trả lời, băng bó xong liền chuẩn bị rời đi, anh đem cô kéo về trong ngực: “Sấy khô tóc rồi ngủ tiếp.


Cố Hoài lấy máy sấy tới sấy tóc cho cô, mái tóc mềm mại phủ trên tay anh, từ từ khô.

Anh nhẹ nhàng kêu cô, không ai lên tiếng, Cố Hoài cúi đầu nhìn lại, cô không biết đã ngủ từ bao giờ.

Cố Hoài cẩn thận bế lên cô vào phòng, người trong lòng ngủ có chút không lộn xộn, ôm lấy eo anh liền không buông tay nữa.

Cố Hoài cũng luyến tiếc cô, chỉ đơn giản ôm cô ngủ, đem cô ôm trong ngực, ánh mắt chăm chú nhìn vào cô.

Đêm đã khuya, Cố Hoài lại không có mảy may buồn ngủ, chỉ muốn nhìn cô mãi.

Ánh nắng chiếu xuống, xiên qua mành cửa chiếu vào, gió nhẹ lay động, khẽ thổi sợi tóc bên tai, Tri Hiểu vô thức co vào trong ngực Cố Hoài, mềm mại ưm một tiếng, giọng nam trầm thấp khàn khàn ở bên tai vang lên: “Ngủ tiếp đi, đợi lát nữa tôi gọi em.


“Ừm!” Tri Hiểu nhẹ trả lời, một lát sau, cô bỗng nhiên mở to mắt, trước mặt là một khuôn mặt thanh tuấn đẹp đẽ, dịu dàng cười nhìn cô, Tri Hiểu đỏ mặt: “Làm sao anh lại ở trên giường tôi!”
Cô vội vàng ngồi dậy xem xét chính mình, biết không có gì mới yên lòng, quay đầu nhìn về phía Cố Hoài: “Cố Hoài, anh vào bằng cách nào?”
“Tối hôm qua em ở trong lòng tôi ngủ quên, ôm tôi không buông tay, tôi lại không muốn đánh thức em, cho nên liền kệ em.


Anh duỗi tay kéo cô vào ngực, nhắm mắt cọ cọ mặt cô: “Không nói lời nào được không, tôi buồn ngủ quá.



“Anh tối hôm qua không ngủ sao?”
Cố Hoài lí nhí nói: “Tối hôm qua em ngủ rất lộn xộn, còn thích đá chăn, tôi sợ em lạnh, cho nên không ngủ nữa.


Nghe anh nói như vậy, Tri Hiểu có chút ngượng ngùng, cô vỗ vỗ người anh:
“Vậy anh ngủ một lát đi, tôi rời giường trước.


“Không được!”, Cố Hoài ôm chặt hơn: “Cùng tôi!”
Tri Hiểu nằm sát người anh, trong mắt chàng trai đầy vẻ cháy bỏng, tay ôm vào bên hông cô, khoảng cách càng ngày càng gần, mắt thấy sắp hôn cô, Tri Hiểu thẹn quá thành giận đẩy ra: “Cố Hoài! Cái đồ lưu manh nhà anh, sao lúc nào cũng…”
“Cũng như thế nào?” Anh híp mắt nhìn cô.

“Cũng muốn chiếm tiện nghi tôi!”, cô khí một hơi nói ra, sắc mặt lập tức đỏ lên, nóng nảy đem chăn kéo lên mặt.

Tiếng cười trầm khàn vang lên, anh xoay người áp lên, nhẹ nhàng kéo chăn xuống khỏi mặt cô, ôn nhu giải thích: “Đó là bởi vì…”
Anh hạ xuống gần tai cô, nhẹ giọng nói: “Em đáng yêu.


Tri Hiểu hoảng loạn đẩy anh đi, Cố Hoài đem tay cô ấn trên đầu giường, cúi đầu, hôn lên đôi mắt cô một cái, tiếp theo là trán, mũi, gương mặt, anh dừng lại nhìn cô: “Tôi hôn em nhiều như vậy, em cũng hôn tôi một cái đi.


Cô quay đầu đi: “Tôi không!”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, giọng Tri An vang lên: “Hiểu Hiểu, chị mang cơm sáng cho em, mau mở cửa!”
Tri An gõ gõ cánh cửa, từng câu nói như tiếng sấm đánh vào đầu cô, cô bối rối, người trước mặt này, phải làm sao giải thích với Tri An?
Cố Hoài nhìn ra cô khó xử, không có chút đồng tình nào, anh cười cười: “Chị em tới rồi, không hôn tôi, tôi liền không buông em ra, để cô ấy gõ hỏng cửa, hoặc là để cô ấy đem hàng xóm đánh thức.



“Anh không biết xấu hổ!”, Tri Hiểu trời sinh kiều mị khả ái, tức lên căn bản không có lực sát thương gì, ngược lại làm Cố Hoài càng muốn chơi xấu, bụng dưới khô nóng, anh thật muốn bây giờ liền đem cô ăn sạch sẽ.

Ngoài cửa tiếng đập cửa càng ngày càng nhiều, Tri Hiểu sốt ruột đi mở cửa, ngẩng đầu hôn một cái, lại bị anh giữ lại.

Đầu lưỡi Cố Hoài len vào khoang miệng cô, cánh môi bị anh mút vào, một lúc lâu, anh mới buông cô ra, Tri Hiểu không có thời gian cùng anh so đo, từ trên giường nhảy xuống liền đi mở cửa, không quên nhắc nhở: “Không được ra ngoài!”
Tri An chờ đến có chút không kiên nhẫn, xù lông gõ mạnh cửa, Tri Hiểu mở liền nhìn thấy cả đống bọc thức ăn lớn bé, Tri Hiểu cười cười: “Sao lại tới sớm vậy?”
Tri An đem đồ ném lên bàn, nằm liệt trên sô pha: “Còn không phải sợ em bị đói sao, em cũng đâu biết nấu cơm.


Hai người nói chuyện chính, cửa phòng mở ra, bên trong một chàng trai đi ra, tây trang giày da, thanh tuấn ôn nhã, cười ôn hòa với Tri An: “Chị của Hiểu Hiểu đúng không? Xin chào!”
Anh vươn tay muốn bắt tay với Tri An, Tri An sửng sốt một chút, ngơ ngẩn quay đầu nhìn Tri Hiểu, sau đó cười gượng, Tri An vội vàng đứng lên, bắt tay Cố Hoài, buồn bực nói: “Anh là?”
“Tôi là…”
“Anh ấy là đồng nghiệp em!”, Tri Hiểu đoạt trước nói, cô làm bộ dường như không có việc gì, kéo Cố Hoài qua ngồi xuống: “Chị của tôi mang nhiều đồ ăn, anh cũng ăn chút đi.


Cố Hoài nghe lời ngồi xuống, Tri An đánh giá anh vài lần, con người ôn hòa khiêm tốn, thanh tuấn ôn nhã, không tồi! Cô ngồi vào bên cạnh Tri Hiểu, bắt đầu nói bóng nói gió: “Vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?”
“Tôi…”
“Anh ấy tên Cố Hoài, không có gì đặc biệt, kệ anh ấy đi!”, Tri Hiểu vội vàng nói, màn thầu trong miệng còn chưa nuốt xuống, nghẹn đến mặt đỏ tai hồng, Cố Hoài đau lòng đưa nước đến bên miệng cô: “Mau uống đi!”
Tri Hiểu thật muốn nổ đầu, cô trăm phương nghìn kế muốn cho Tri An biết giữa bọn họ không có gì, Cố Hoài này cứ phá đám, nếu không phải sợ anh nói bậy thì cô là gì đến nỗi phải đoạt lời chứ.

Cô tiếp nhận chén nước kia uống một ngụm, Tri An hỏi: “Cố tiên sinh, cậu sao lại ở đây?”
“Tôi…”
“Anh ấy bị thương, không tiện lái xe về nhà, em liền giữa anh ấy lại một đêm.


Tri An nhíu mày nhìn Tri Hiểu: “Sao cái gì em cũng nói hết vậy?”
Cố Hoài ôn hòa cười cười: “Không sao, cô ấy nói đúng cả.


Tri Hiểu đổ một ly sữa bò đặt ở trước mặt anh, nhàn nhạt nói: “Uống đi, dưỡng thương.


Cố Hoài nghe lời gật đầu, Tri An nhìn không được nữa, một người đàn ông ôn hòa như vậy thế mà bị em gái mình áp bách, cô quay đầu nhìn Tri Hiểu, phát hiện trên cổ cô có rất nhiều vệt đỏ, ánh mắt cô ở giữa hai người đảo qua lại, nghi hoặc hỏi: “Hiểu Hiểu, trên cổ em là cái gì?”
Cố Hoài nhẹ nhàng liếc cô một cái, hơi cong khóe môi cười cười, Tri Hiểu có chút dự cảm bất an, cô chạy đến trước gương nhìn nhìn, trên mặt ửng hồng, trên cổ còn có vành tai cô đều có dấu vết ái muội.


Cô một lần nữa trở lại chỗ ngồi, tùy ý nói: “Bị muỗi cắn, chị cũng biết mùa hè nhiều muỗi mà.


Tri An ngẩn người: “Ở chung cứ có muỗi?”
Tri Hiểu nhìn thoáng qua Cố Hoài, rầu rĩ cắn màn thầu: “Có!”
Tri An đem đồ ăn vặt cùng đồ ăn mua tới đều đặt ở tủ lạnh, lúc gần đi, Cố Hoài còn thập phần khách khí cùng cô hàn huyên vài câu, Tri An đúng lúc nói: “Cố tiên sinh, anh đừng để ý Hiểu Hiểu, con bé bình thường vẫn rất ôn nhu.


Cố Hoài gật đầu: “Tôi biết.


Đóng cửa lại, Tri Hiểu nhìn Cố Hoài một cái: “Thật hay giả?”
Cô nhớ tới vệt đỏ trên cổ, chất vấn Cố Hoài: “tối hôm qua có phải anh trộm hôn tôi không?”
Cố Hoài lắc đầu: “Em cũng nói là muỗi cắn mà.


“Đó là gạt chị ấy, đây là anh hôn!”
Cố Hoài ánh mắt đạm nhiên nhìn cô: “Vậy em nói xem, tôi sao có thể hôn thành như vậy?”
Tri Hiểu hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô giữ chặt vạt áo chàng trai, nhón chân lên, hôn trên cổ anh một cái thật mạnh, ý đồ chứng minh anh chính là hôn cô như vậy.

Cố Hoài khóe môi cong lớn, hai tay ôm eo cô, thanh âm trầm thấp hướng dẫn từng bước: “Đồ ngốc, cần dùng lực một chút.


Tri Hiểu phản ứng lại, muốn đẩy đã không kịp rồi, Cố Hoài ôm chặt cô áp ở góc tường, cúi đầu hôn lên cổ cô, đầu lưỡi anh khẽ liếm, cảm giác ấm nóng truyền từ đầu lưỡi anh sang cổ Tri Hiểu.

Cô mềm oặt tựa vào ngực Cố Hoài: “Anh còn nói không phải anh hôn.


Chàng trai cười nhẹ hôn vành tai cô: “Ừm, em đoán đúng rồi.

”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện